Nhâm Cảnh Thâm lên tới phòng, cánh cửa đóng sập lại là lúc thâm tâm hắn vụn vỡ, cơ thể cao ngạo đã ngồi sụp xuống nền gỗ, bộ vest lịch lãm cũng trở nên nhếch nhác hơn thường. Hắn gục mắt xuống sàn, mắt nhắm hờ rồi rưng rưng nén lại vài dòng cảm xúc, lôi trong túi áo là chiếc thư tay của Tình yêu được gấp gọn gàng. Ngày nào cũng lôi ra đọc, đọc để nhớ rằng Tiểu Nhu vẫn hiện diện bên hắn, cô bỏ đi không để lại điều gì ấn tượng ngoài bức thư này.
Trong thư, Tình Nhu xin lỗi hắn thật nhiều, cũng trình bày nỗi khổ tâm và cho biết rằng sự có mặt của mình trong cuộc đời Nhâm Cảnh Thâm chỉ toàn cản trở sự thăng tiến của nam nhân và sự hùng mạnh vững chắc của Nhâm thị, tốt hơn hết nên cô chọn rời đi. Nhưng Tình Nhu đâu biết, cô làm vậy chỉ bào mòn tinh thần và thể xác hắn từng chút một, đến chai sạn hay như chiếc vỏ không hồn, cô vẫn chưa về
Nhâm Cảnh Thâm lẩm bẩm:
- Tiểu Nhu... Tôi nhớ em quá, phù
Hơi thở dài phả ra trong không trung, kéo theo đó là giọt nước mắt lăn dài rồi rất nhanh lại quệt đi. Nam nhân bất giác đứng dậy, đi về phía phòng tắm tắm qua, lên chiếc giường lớn để mình chìm vào giấc ngủ sau một ngày dài mệt mỏi
Hôm sau
Bắc Trạch từ sớm đã đến, anh cuồng chân lo lắng, hỏi han:
- Cậu Cảnh Thâm... Tươi tỉnh lên chút nào, đừng quên hôm nay chúng ta có cuộc họp quan trọng với các vị đối tác...
Nhâm Cảnh Thâm gật gù, chỉnh lại dây đeo đồng hồ, ánh mắt nghiêm nghị hơn thường ngày, bỗng cười lên vui vẻ:
- Ừ, tôi rõ rồi... Hôm nay sẽ là một ngày tuyệt vời cho Nhâm thị sau này
Bắc Trạch thấy cũng lạ, tự nhiên hôm nay Nhâm Cảnh Thâm không tỏa ra sự căng thẳng như mọi lần hay khuôn mặt luôn đằng đằng nữa, thay vào đó là nét mặt được thả lỏng, bản thân được chăm chút hơn hay cũng không còn kiệm lời như trước
Nhâm Cảnh Thâm bất ngờ hỏi tới:
- Hiện nay quân của Nhâm thị đang hiện diện những nơi nào cho việc tìm kiếm?
Bắc Trạch thoáng nghĩ rồi đáp:
- Trên khắp lục địa Trung Quốc, mỗi tỉnh số lượng trăm người... Chúng ta có quân ở cả Việt Nam, Thái Lan, Lào, Campuchia... Trên phía Bắc tìm cả Nhật Bản, Hàn Quốc... Không bỏ sót qua Ấn Độ, Nepal,...
Nhâm Cảnh Thâm gật gù, tự thán:
- Hmm, trong gần 1 năm mà chúng ta đã huy động tất thảy lực lượng rồi... Ha, bảo sao mấy tên lão bá khác lại châm chọc Nhâm thị như con rồng đất vốn ngủ yên, nay khuấy động một chút mà núi lửa cũng đã phun trào
Bắc Trạch bỗng bụm miệng cười, bông đùa:
- Lời mấy lão đó thật dí dỏm... Đợt tìm kiếm quy mô lớn này thật sự đã trở thành chủ đề bàn tán cho hầu hết mọi cuộc trò chuyện trong giới thượng lưu đó
Nhâm Cảnh Thâm trầm ngâm một hồi, sau cùng quyết định:
- Thu hồi tất cả quân về, họ là những đặc công hay người phục vụ giỏi, không thể để họ mãi chôn chân đi làm công việc này được... Ngay khi họ về hãy cấp lương thưởng của 1 năm, họ muốn cái gì chỉ cần ghi ra giấy đề xuất lên, chúng ta sẽ thưởng cho họ cái đó
Bắc Trạch cẩn trọng ghi lại rồi thoảng thốt:
- Vậy... Vậy vị chi sẽ lên tới chục triệu đô la mất... Nếu chẳng may ai trong đám đó nổi hứng mua căn biệt thự, cái xe xịn hay không biết điểm dừng mà chọn mua cái máy bay... Chúng ta... Cũng đáp ứng sao?
Nhâm Cảnh Thâm cười khẩy, gật đầu cương quyết
- Ừ, mua hết... Đó là đền đáp cho công sức họ bỏ ra cho quãng thời gian vừa rồi. Dĩ nhiên là chúng ta cũng cần xem xét nguyện vọng rồi...
Nhâm Cảnh Thâm uống một ngụm nước cho tỉnh táo, đùa:
- Nếu chẳng may có kẻ ghi rằng "Muốn nắm quyền Nhâm thị" chẳng lẽ chúng ta cũng cho? Đâu thể đâu, đúng không? Khi ấy món quà của mấy tên này sẽ là phát đạn găm vào đầu
Bắc Trạch cười lớn, anh hào hứng ghi ra rồi đáp lại:
- Đúng đúng... Cái gì cũng phải có giới thiệu, à không giới hạn...
Sau cùng anh luống cuống hỏi thêm, vẻ ái ngại:
- Nhưng cậu chủ... Thu hồi hết quân về thì việc tìm kiếm cô Tình Nhu sẽ...
Nhâm Cảnh Thâm trở lại vẻ nghiêm túc, thẳng thắn:
- Không tìm nữa... Cậu nói đúng, cô ấy đã quyết tâm bỏ đi thì kế hoạch hay sự giúp đỡ từ bên ngoài là rất lớn, lập ra thật tinh vi... Tôi mải đâm đầu vào đó cũng chỉ như ngõ cụt
Nam nhân nhớ lại lời của ba mình, ứng dụng vào nói thêm:
- Hoặc "Đôi khi lãng quên điều gì đó một thời gian, tự khắc ta sẽ thu hút được thứ đó trở lại... theo một cách không ngờ tới chăng?"
Tin tức nhanh chóng đã truyền đi khắp, số lượng quân của Nhâm thị bắt đầu rút dần khỏi khắp các tỉnh, trả lại sự yên bình cho mỗi người dân nơi đó.
Lý Bình cuối cùng cũng bay tới Vojvodina thành công, hôm nay Milinka xuất viện về nhà, bà Lận vui vẻ lái xe còn cô và anh nhìn ngắm đứa bé không rời mắt. Hỏi han tình hình sức khỏe một hồi rồi nam nhân bỗng kể:
- Cảnh Thâm bất ngờ dừng mọi cuộc tìm kiếm em lại... Anh ấy đang ấp ủ kế hoạch gì mới nhỉ?
Milinka nhìn con trai mình, sau cùng dửng dưng:
- Mặc kệ anh ấy đi... Bây giờ mối quan tâm lớn nhất của em là Slavik... Slavik Stojanvic
Lý Bình trìu mến nhìn thằng bé đang ngủ say, làn da trắng bóc, hai má ửng hồng nom đáng yêu. Anh đáp:
- Cái tên rất hay... "Slavik" - vinh quang... Mà Milinka, thằng bé có tên Trung Quốc không? Dẫu sao... Nhâm Cảnh Thâm là cha ruột của Slavik
Milinka cười nhẹ, thở dài:
- Đặt tên Trung làm gì chứ? Em với Cảnh Thâm không còn gặp lại, anh ấy thậm chí chưa biết em có thai... Tốt nhất không dính dáng tới Nhâm thị thì hơn