La Vân Ngọc bỗng chốc im bặt, sợ nhắc lại người xưa sẽ khiến Milinka suy nghĩ, tuy nhiên cô vẫn thoải mái đón nhận:
- Vân Ngọc, nói tiếp đi
Anh ái ngại gãi đầu, ánh mắt trìu mến nhìn vào chiếc bụng lớn kia, thủ thỉ:
- Nếu là một người cha... anh sẽ rất hạnh phúc. Anh nghĩ Cảnh Thâm cũng vậy
Bà Alina vốn không hiểu nhiều ngữ cảnh trong đối thoại của họ, bà chỉ có thể nói vài câu giao tiếp tiếng Trung, còn lại là bằng ngôn ngữ Anh. Cho đến bây giờ bà cũng chưa rõ về hoàn cảnh của Tình Nhu, bà cũng không tò mò hỏi sâu, chỉ đơn giản chăm sóc và giúp đỡ cô như một người bạn.
Milinka cười tươi, liếc xuống mặt bụng nhô cao, mùa đông kết thúc, mùa hè có tới vẫn khiến nơi đây lạnh lẽo. Trong suốt 6 tháng vừa rồi, thông tin về Nhâm Cảnh Thâm là không nhiều, chỉ biết hắn vẫn ra sức tìm kiếm, ông bà Nhâm cũng vậy, có vẻ bọn họ vẫn chưa nguôi ý định ấy bao giờ
Thượng Hải
Ông Nhâm ngồi trong khoang phòng ngập mùi khói thuốc, không phải của ông mà là Cảnh Thâm, căn phòng hằng ngày sạch sẽ, thoáng đãng nhưng giờ đây ngột ngạt đến bức người. Thế Thành căng thẳng không kém con trai mình, lẩm bẩm:
- Thời gian đúng không chờ đợi một ai... 6 tháng rồi
Trong suốt quãng thời gian vừa rồi, cả lục địa Trung Quốc không nơi nào thiếu dấu chân của Nhâm thị, việc này gây tác động rất lớn tới danh tiếng và công việc của cả một đế chế vốn kín tiếng. Tuy thực lòng quan tâm tới tin tức của Tình Nhu nhưng Nhâm Thế Thành không thể tiếp tục để con trai lấn sâu vào cuộc tìm kiếm vô ích này được. Biết là không nên, nhưng cũng đành hỏi:
- Cảnh Thâm, bao giờ con định dừng?
Nam nhân hết điếu này vẫn tiếp tục châm điếu khác, nhàn nhạt trả lời:
- Đến khi nào con tìm được Tình Nhu
Nhâm Thế Thành vò đầu thật lâu, ngặt nỗi một phần chuyện này cũng do cuộc hội thoại hôm đó của ông và Chu Cầu. Sau cùng ông đành buông xuôi, khuyên nhủ:
- Thôi được... hãy cân bằng cả 2 việc. Đôi khi lãng quên điều gì đó một thời gian, tự khắc ta sẽ thu hút được thứ đó trở lại... theo một cách không ngờ tới chăng?
Trong khi đó
Chu Cầu đi đi lại lại trong căn phòng, xả tức với tên đàn em:
- Mẹ nó, hơn 6 tháng rồi... Nhâm Cảnh Thâm hắn vẫn cố tìm bằng được con nhãi đó
Tên đàn em tuy dưới trướng Chu Cầu nhưng cũng thẳng thắn:
- Anh Chu, cẩn thận lời nói... Chúng ta gọi là cậu chủ và... cô chủ
Chu Cầu có lẽ giận quá mất khôn, liên tục đả kích:
- Nếu tên đó là con trai tao, tao thề sẽ đánh gãy chân nó... Vì một đứa con gái mà bỏ mặc bản thân đến vậy, cũng không chịu tiếp xúc với các mối quan hệ mới cho Nhâm thị, phu nhân Nhâm gia sau này chẳng lẽ không quan trọng sao?
Tên đàn em tên Khuất Bá thở dài, vốn là chỗ thân tình, nghe nhiều lời xỉ vả trong suôt bao năm của Chu Cầu nhưng chưa bao giờ thấy ông ta có thái độ bài xích đến vậy. Khuất Bá không muốn tham gia vào vụ đàm tiếu này, Nhâm Cảnh Thâm có tìm kiếm hay lục soát thì đó là việc riêng của hắn, có giao nhiệm vụ cho cấp dưới làm theo thì lương thưởng vẫn đầy đủ. Cô chủ Tình Nhu cũng là người lễ phép, được dạy dỗ cẩn thận, cử chỉ nhã nhặn, còn là con gái ruột của Tư Huấn... Hai con người họ không đáng để những kẻ cấp dưới như Chu Cầu hay bất kì ai – nguyện đã thề trung thành với Nhâm thị mà lại ở đây chỉ trích
Khuất Bá dò hỏi:
- Anh có vẻ không ưng cô chủ cho lắm? Chuyện đã vỡ lở ra, cô cậu chủ có tình cảm với nhau, anh Thâm đi tìm “vợ” là có gì sai?
Chu Cầu nghe đến đây liền tức sôi, thẳng tay ném chiếc cốc vỡ choang dưới mặt sàn, hằm hè:
- “Vợ”? Mày gọi nó là “vợ” của thiếu gia Nhâm thị sao? Haha, thật hàm hồ... Tao đã gắn bó với đế chế này gần 30 năm, Nhâm Cảnh Thâm dù có tài giỏi hay độc bá thế nào cũng cần một hậu phương vững chắc, cũng phải tương xứng một chút, như vậy thì Nhâm thị sẽ càng vững mạnh
Khuất Bá thở dài, lẩm bẩm:
- Chu Cầu, đây sẽ là sai lầm lớn nhất của anh... Tư tưởng của anh như thời phong kiến vậy... hoặc các vị vua hoàng hậu ngày xưa lấy nhau vì chính trị
Khuất Bá rời đi, trên đường bắt đầu băn khoăn thái độ của Chu Cầu, có là chỗ anh em thân thiết, chỉ cần này sinh ý đồ bất chính thì bạn cũng thành thù. Anh lấy trong túi chiếc điện thoại, gọi tới một dãy số, người kia bắt máy rồi nghe anh báo lại:
- Anh Chu thật sự rất lạ... vẫn là thái độ bài xích như thế? Em cũng không rõ tại sao anh ấy lại căm ghét cô chủ đến vậy?
Người nghe máy không ai khác là Nhâm Cảnh Thâm, hắn gật gù rồi ngắn gọn ra lệnh:
- Cứ tiếp tục theo dõi
Từ lúc xem lại camera đoạn hội thoại giữa Chu Cầu và ba mình, hắn đã thấy rất lạ. Đúng là Chu Cầu là một tên tâm phúc trung thành, các ý kiến đóng góp trước đây luôn khách quan và lí trí, duy có mỗi lần nhắc tới Tình Nhu là một lần Chu Cầu không kiềm được vẻ khinh ghét, nhắc tới Tư Huấn cũng vậy. Ngày xưa giữa Tư Huấn và Chu Cầu, kẻ tám lạng người nửa cân, đều ra sức cống hiến cho Nhâm thị. Phải chăng Tư Huấn được lòng gia đình họ Nhâm hơn hẳn vì bản chất thật thà, Chu Cầu lại có tính khôn lỏi. Tư Huấn mất đi, cái bóng ông để lại khiến Chu Cầu mặc cảm, dù có tận lực thế nào cũng tự bản thân cảm thấy chưa bằng. Có lẽ vì lí do này mà trông thấy Tình Nhu, Chu Cầu lại không có ấn tượng tốt đẹp