Em Gái Nhỏ, Mau Lại Đây

Chương 108: Nhớ



Một ngày trôi qua thật nhanh, đã đến nửa đêm

Bấy giờ Nhâm Cảnh Thâm mới xong việc, hắn từ nhà hàng bước ra, tay liên tục cầm nắm chiếc điện thoại không rời, đến lúc lên xe cũng nóng lòng điều gì đó. Bắc Trạch ngồi ghế trước cũng nhận ra điều này, bông đùa:

-       Cậu chủ đang nhung nhớ người ta sao? Haha... vậy 5 ngày tới chịu thế nào được, haiz

Cảnh Thâm cười nhẹ, bộc trực:

-       Vừa nhớ... vừa lo. Sao hôm nay tôi nóng ruột quá, cảm giác lần này bồn chồn đến khó tả, như có cái gì đang thôi thúc vậy... Muốn gọi điện nhưng sợ bây giờ cô ấy ngủ rồi

Bắc Trạch chỉ là người đứng ngoài, mọi lời nói chỉ có tính phiến diện, liền khuyên can:

-       Cậu lo lắng quá rồi, chẳng phải sáng nay cô ấy đã gọi cho cậu 1 cuộc, ông bà Nhâm 1 cuộc... Có khi ngày mai cô chủ sẽ nhắn tin lại thôi

Chút lời nói này của Bắc Trạch vẫn chưa hoàn toàn xóa đi lòng hoài nghi của Nhâm Cảnh Thâm, hắn bèn chủ động nhắn một tin ngắn cho Tình Nhu trước, cô đi nghỉ rồi thì mai trả lời cũng được. Bắc Trạch lắm lời, lại quay xuống nói:

-       Lần đầu tiên cô chủ đi chơi... hãy cho cô ấy chút không gian riêng tư...

Nhâm Cảnh Thâm đành gật gù nghe theo, căn nhà rộng lớn mọi hôm thấy hai người là đủ, hôm nay một mình hắn đi vào thấy lạc lõng đến lạ. Mới 1 ngày cô đi mà nam nhân đã rối bời đến vậy, để phấn chấn lại tinh thần, hắn nghĩ tới 5 ngày sau hai người sẽ nói chuyện với ba mẹ, như vậy thì mối quan hệ này không cần giấu diếm nữa.

Trong lúc đó

Mười mấy tiếng bay cũng tới nơi, đúng như lời La Vân Ngọc nói, Serbia thật sự rất lạnh, lạnh đến thấu da thịt. Chiếc áo lông thú dày cũng không đủ che đi đợt run lẩy bẩy của Tình Nhu, cô cẩn trọng bước xuống rồi lên chiếc xe đỗ gần đấy, La Vân Ngọc tận tình theo sau, dặn dò:

-       Em ngồi đây cho ấm, anh đi lấy hành lí rồi làm nốt vài thủ tục đã

Anh còn cẩn thận đưa cho cô ly trà ấm mới mua trong sảnh, có Vân Ngọc đi theo cô cũng an tâm hơn hẳn. Tuy nhiên chỉ là bề ngoài, còn trong lòng ruột gan vẫn nóng nực hết cả lên, một mực nghĩ về Cảnh Thâm và ông bà Nhâm, ban nãy Lý Bình đã liên lạc báo Cảnh Thâm nhắn một đoạn tin khá dài, vẻ khá lo lắng cho cô. Tình Nhu liếc nhìn rồi nhàn nhạt đáp lại:

-       Anh để mai rồi trả lời, nhắn “Em ổn, anh đừng lo”... Hmm, thêm đại khái mấy câu dặn dò rồi hủy chiếc điện thoại đó đi

Lý Bình cũng hơi phân vân, hỏi lại:

-       Hay anh cứ giữ chiếc điện thoại này, nhắn khoảng 3-4 tin nữa rồi vứt đi... Anh ấy... hmm, có vẻ quan tâm em...

Tình Nhu vội ngắt lời, mạch lạc đáp:

-       Thôi, tốt nhất kết thúc sớm đi bớt phiền muộn sau này... Em rõ tính Cảnh Thâm, nếu chúng ta còn bây ra nhiều thứ thì càng có manh mối để anh ấy điều tra... Đã xác định bỏ đi thì nên gạt bỏ mọi thứ

Lý Bình gật gù, nhẹ nhàng trả lời:

-       Ừ, em nói đúng... Vậy sáng mai trả lời tin anh sẽ vứt đi ngay... Chiều đó thì gửi thư về nhỉ?

Tình Nhu bình thản đọc tạp chí, nói:

-       Những gì cần nói em đã viết hết trong thư, chắc chắn sau đó là vài cuộc tìm kiếm của Nhâm gia... Anh gửi thư cũng cần cẩn trọng

Tình Nhu ngồi ngẫm nghĩ lại, mới đêm qua là nằm cuộn trong vòng tay Nhâm Cảnh Thâm thì hiện tại đang bơ vơ một mình tại Vojvodina, múi giờ cũng chênh lệch nhau quá nhiều nên thực sự khiến cô mệt mỏi. Chiếc xe lăn bánh về căn nhà Vân Ngọc chuẩn bị, nơi này được anh căn dặn trước nên dọn dẹp sạch sẽ vô cùng. Tình Nhu bước vào, thoáng bất ngờ trước mọi vật dụng anh mua sắm trước, phòng ngủ bài trí thuận tiện, nội thất dễ sử dụng cho người ở một mình, đồ cho trẻ sơ sinh... Cô nhìn quanh một lượt, đi lại thăm thú khắp căn nhà trong khi đó La Vân Ngọc xếp đồ gọn lại, bông đùa:

-       Trước đây anh ở căn nhà không màu mè như vậy đâu... Hì, nhưng mà bây giờ là dành cho em nên đã nhờ người trang trí lại một chút. Mong em thích nó

Tình Nhu đi tới trước lò sưởi mới cháy, hơi ấm dần tỏa ra, thứ khiến cô chú ý là tấm ảnh đóng khung bên trên. Cô thoảng thốt hỏi lại:

-       Vân Ngọc, sao anh có tấm ảnh này?

Đó là hình chụp Nhâm Cảnh Thâm và Tình Nhu trong sinh nhật tròn 18 của nữ nhân, tấm ảnh ưng ý nhất được hắn đóng khung vàng ròng treo tại căn biệt thự của hai người. Ở biệt phủ Nhâm gia thì lại là một khung tranh khác, ảnh cả bốn người quây quần bên nhau. Mới đó đã hơn 3 năm, Tình Nhu nắm chặt vào khung ảnh, mắt trừng lên đợi câu trả lời từ La Vân Ngọc

Anh bận xếp đồ nên đáp ngay:

-       À, trước vào thăm em ốm, anh và Lý Bình có đi ngang qua tấm tranh lớn ở sảnh phòng khách thì thấy nên chụp lại bằng máy film

Vân Ngọc hào hứng đi lại, kể:

-       Không thể nét hay căn góc đẹp như tấm khung ở nhà em được nhưng cũng mong em vui vẻ đón nhận

Tình Nhu gật gù, nói nhỏ:

-       Vâng

Nói đoạn La Vân Ngọc lại rời đi ra ngoài, còn lại Tình xưa trân trân nhìn tấm ảnh từ nãy tới giờ. Lò sưởi cũng mạnh lên, nữ nhân lặng lẽ tháo bức ảnh ra rồi thẳng tay bỏ vào đống lửa, tấm ảnh nhăn nhúm từ góc rồi đen nhám lại chỉ là mảnh tro vụn, lửa cháy phừng lên rồi lại dịu xuống trước ánh mắt của Tình Nhu.

P/s: kkk chap mới tới đây, đang theo mạch truyện nên mình sẽ cố ra đều cho mng nha... Mng thương iu hãy cho tui phiếu vote, điểm quà và trái tim mỗi chap nha. Thank uuuuu ?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv