Edit by Sơ Nặc
_____________________________
Hôm nay Mục gia so với quá khứ, tựa hồ thiếu vài phần quạnh quẽ.
Sáng sớm, quản gia và người hầu trong nhà vẫn luôn bận rộn, ngay cả nữ chủ nhân duy nhất Kiều Hân cũng không hề rảnh rỗi, thường xuyên đi quanh tòa nhà lớn làm nó nhiều thêm vài phần sức sống.
Mục Đông Dương nhìn người vợ đi tới đi luôi, nghĩ thầm kêu bà nghỉ ngơi một chút, lại để ý biến khéo thành vụng, từ mấy năm trước sau sự kiện kia, ông lại chưa từng thấy qua vợ mình có sức sống như bây giờ, nhiều năm như vậy, vợ thật vất vả mới hòa nhã với ông, nếu tùy tiện phá vỡ, không biết lại sinh ra khúc chiết* gì.
*( khúc chiết: quanh co lòng vòng)
Tóm lại trạng thái tinh thần của vợ hiện tại xác thật không tồi, đôi mắt Mục Đông Dương khẽ chuyển theo vợ mình, không có ý tứ ngăn cản.
Ai có thể biết vị Mục tổng này từng ở trên thương trường sấm rền gió cuốn, chỉ sợ duy nhất là vợ mình sinh khí.
"Tiên sinh, phu nhân, tam thiếu gia và tứ thiếu gia tới rồi".
Quản gia trước tiên đem tin tức thông báo cho Mục Đông Dương cùng Kiều Hân.
Ánh mắt Kiều Hân sáng lên," Nhận được người rồi sao, đến chỗ nào rồi?"
Quản gia," Người đã nhận được, vừa đến ngoài cửa".
Kiều Hân ngồi không yên, dứt khoát tự mình ra ngoài đón.
Mục Đông Dương lắc đầu bất đắc dĩ, vợ đều như vậy, chính ông tự ngồi, có hiềm nghi tự cao tự đại, đợi chút nữa vợ hồi phục tinh thần lại, nên không cao hứng.
Nghĩ như vậy, ông dứtkhoát cũng đi theo cùng nhau ra ngoài.
"Đi chậm một chút, đừng nóng vội."
Kiều Hân không để ý tới, nhưng cũng không ném tay chồng đang đưa ra.
Không bị vợ phản ứng, Mục Đông Dương chẳng những không tức giận, ngược lại cười.
Từ khi sự kiện kia qua đi, vợ không đến mức hận ông, nhưng biểu hiện đối với ông lại vô cùng bài xích, không muốn bị ông đụng chạm, thậm chí còn không muốn cùng ông nói chuyện.
Đây là biến hóa lớn nhất cũng tốt nhất trong những năm gần đây của vợ mình.
Vợ không có cự tuyệt chính mình đụng chạm, như vậy liền tỏ vẻ vợ nguyện ý đi ra, sở dĩ có biến hóa như vậy, bất quá là bởi vì quyết định nhận nuôi một đứa con gái nho nhỏ, sớm biết hữu dụng như vậy, ông nhất định sẽ nhận nuôi con sớm một chút!
Nhìn một lớn một nhỏ đồng dạng thơm ngọt ngủ trên xe, Mục Vân Chu buồn cười, nên nói không hổ là anh em sao.
Quả nhiên không phải người một nhà, không đi cùng cửa nhà.
Hắn trước không khách khí mà đem em trai chụp tỉnh, lúc này mới mở cửa xe, ôn nhu mà bế tiểu gia hỏa đang còn trong giấc mơ xuống xe.
Mục Vân Phong trợn mắt nhíu mày, vừa định bước xuống giường, liền phát hiện mình đang ở trong xe, liếc mắt nhìn bên ngoài xe một cái mới hậu tri hậu giác mà nhớ tới, về tới nhà rồi.
Kiều Hân ánh mắt sắc sảo, liếc mắt một cái liền thấy được bé con đang nằm trong lòng của con trai, trên mặt tức khắc lộ ra ôn nhu cùng tươi cười, ngay sau đó liền nhíu mày.
"Làm sao vậy, đứa bé có phải không thoải mái hay không?"
Mục Vân Chu lắc đầu,"Chính là ngủ rồi, người đừng lo lắng"
Yên lòng, Kiều Hân lúc này mới hậu tri hậu giác mà nhận thấy được không đúng.
"Tiểu tam, không đúng a" Kiều Hân duỗi tay so đo.
"Vóc dáng không đúng, tuổi không đúng."
Bà duỗi cổ nhìn,"Lớn lên không đúng, nhưng đẹp, đứa nhỏ này sao lại thế này, con từ chỗ nào trộm tới?"
Mục Vân Chu dở khóc dở cười,"Mẹ, không phải trộm, tiểu gia hỏa này sau này là em gái con, con gái của mẹ."
Đứa bé xinh đẹp như vậy làm con gái của bà, bà đương nhiên cao hứng, chỉ là...
"Tiểu Tư Vũ làm sao bây giờ?"
Mục Vân Phong lúc này cũng xuống xe, cái tên Hạ Tư Vũ làm hắn phản xạ có điều kiện chán ghét.
"Mẹ, Hạ Tư Vũ kia không phải thứ tốt, nhà chúng ta không cần loại người này!"
Mục Đông Dương và Kiều Hân nhìn về phía lão tam, " Tiểu tứ nói là thực sự?"
Mục Vân Chu gật đầu," Tính cách xác thật tồn tại khuyết tật, không thích hợp cho nhà chúng ta nhận nuôi."
"Sao có thể, đứa bé kia nhìn rất ngoan ngoãn." Kiều Hân khó hiểu.
Mục Vân Phong nhếch miệng," Mẹ, có câu nói gọi là không thể trông mặt mà bắt hình dong."