Tô Như Nguyệt đi ra xe tìm Tô Tử Kỳ, thì thấy hắn đứng tựa người vào cửa, tay cầm điếu thuốc đưa lên miệng hít một hơi rồi thả ra, làn khói bay lên mặt, cũng không che được đôi mắt khép hờ, cùng khóe miệng nhếch cao đầy chế giễu của hắn, nhìn thấy cảnh đó, Tô Như Nguyệt dừng hẳn bước chân, kinh ngạc không dám tin nhìn vào Tô Tử Kỳ.
Tô Tử Kỳ chính là một nam chính con nhà giàu, lạnh lùng kiêu ngạo điển hình, khí chất của hắn khiến người đối diện nhìn một cái, liền cảm thấy hắn chính là người ở trên cao, không thể xâm phạm, chính là một bậc đế vương cao lãnh trong truyền thuyết.
Nhưng hình ảnh bây giờ của hắn, khiến Tô Như Nguyệt liên tưởng tới những tên bất cần, cô độc bị người khác ruồng bỏ, tự chế giễu bản thân, nhìn vừa thương xót, lại đau lòng, tại sao hắn lại có dáng vẻ đó?
Hắn không nên có dáng vẻ đó!
Tuy cô không nhớ rõ tình tiết trong truyện nữa, nhưng cô vẫn có thể chắc chắn một điều, Tô Tử Kỳ không hút thuốc!
Dù hắn đứng giữa Tô Như Nguyệt trong truyện và Dương Lâm Tình khiến hắn rất mệt mỏi, không biết phải làm như thế nào mới đúng, hắn vẫn không hút thuốc!
Khi hắn không thể bảo vệ Dương Lâm Tình khiến hắn tự trách bản thân, hắn vẫn không hút thuốc!
Khi hắn không thể đến với Dương Lâm Tình, khiến hắn đau khổ, hắn vẫn không hút thuốc!
Phải là chuyện gì khiến hắn không chịu nổi, hắn mới tìm đến thuốc lá như vậy?
Tô Như Nguyệt hoàn hồn, đưa mắt nhìn Tô Tử Kỳ, thì thấy hắn đã dập tắt điếu thuốc từ bao giờ, ánh mắt lãnh đạm nhìn cô, cô không biết nên làm như thế nào, thì hắn đã lạnh nhạt nói "Về thôi!"
Tô Như Nguyệt ngồi trên xe, lâu lâu vẫn liếc nhìn Tô Tử Kỳ, nhưng hắn không hề để ý tới cô, vẫn chăm chú lái xe, có phải là do cô qua mắt không? Dáng vẻ bây giờ với lúc nãy hoàn toàn khác nhau, dáng vẻ bây giờ mới giống hắn thường ngày mà cô biết.
(•)
Vừa về đến nhà, Tô Tử Kỳ liền đi lên phòng, vẫn không nói với Tô Như Nguyệt câu nào, Tô Như Nguyệt vội đi theo sau, thấy hắn không quan tâm, liền đi theo hắn vào phòng.
Tô Như Nguyệt vừa đóng cánh cửa phòng lại, giọng Tô Tử Kỳ lạnh lùng vang lên "Tự tiện vào phòng người khác rất nguy hiểm, em có biết không?"
Tô Như Nguyệt cười cười, nói "Nhưng phòng anh làm gì có nguy hiểm?"
Vẻ mặt Tô Tử Kỳ vẫn lạnh lùng, từng bước đi tới chỗ Tô Như Nguyệt, đưa một tay lên trên cánh cửa, để phía trên đầu Tô Như Nguyệt một chút, ép Tô Như Nguyệt vào cánh cửa, lạnh nhạt nói "Là phòng của con trai điều nguy hiểm!"
Tô Như Nguyệt không dám hít thở mạnh, cũng không dám ngước lên nhìn Tô Tử Kỳ, vì một khoảnh khắc cô lỡ nhìn vào mắt hắn, cô có thể thấy rõ sự đau khổ trong mắt hắn, tại sao lại như vậy?
Lại là cô nhìn nhầm có phải không?
Bỗng một bàn tay ấm áp đưa lên mặt cô xoa nhẹ, giọng nói dịu dàng "Nguyệt Nguyệt, hắn đối xử với em như vậy, sao em còn thích hắn?"
Tô Như Nguyệt như chợt hiểu ra, có lẽ hắn vẫn còn tức giận việc Long Roy để lạc cô đây mà, nhưng bây giờ chẳng phải cô không sao rồi ư?
Long Roy rất tốt, cô không muốn Tô Tử Kỳ có hiềm khích với Long Roy, nên lắc đầu khẳng định "Anh ấy không cố ý đâu!"
Vừa dứt lời, Tô Như Nguyệt cảm nhận được bàn tay trên mặt cô bỗng cứng lại, rồi không còn cảm giác ấm áp trên mặt nữa, vì Tô Tử Kỳ đã để bàn tay hắn xuống, cũng cách xa cô ra, quay lưng về phía cô, im lặng không nói.
Tô Như Nguyệt thấy không khí đột nhiện lặng im, định nói gì đó, thì Tô Tử Kỳ đã lạnh nhạt, nói "Về phòng đi, anh mệt rồi!"
Tô Như Nguyệt nhớ tới lời của Dương Lâm Tình, trong lòng lại thấy đau lòng, quả thật là như vậy, hắn thật sự không muốn nhìn thấy cô!
Tiếng cánh cửa phòng đóng lại một lần nữa, Tô Tử Kỳ quay người lại, bật cười thành tiếng!
Dù hắn có dịu dàng với cô, đối xử tốt với cô!
Bảo vệ, yêu thương cô!
Thì mãi mãi vẫn không qua nổi ba từ, Cố Thiên Tuấn!
Cố Thiên Tuấn khiến cô suýt chết, hay tức giận mắng cô, sỉ nhục cô vô cớ, trong mắt không có cô, vậy mà cô lại khẳng định nói với hắn rằng "Anh ấy không cô ý đâu!"
Nực cười!
Thật sự quá nực cười!
Cô có biết rằng, một câu nói tưởng chừng như đơn giản của cô, lại khiến lòng hắn tan nát không?
Cô có biết rằng, hắn vì cô mà đã từ bỏ Dương Lâm Tình không?
1 tiếng trước
Tô Tử Kỳ lạnh lùng bước ra phòng khách, thì Dương Lâm Tình chạy theo giữ lại, nhẹ giọng "Anh làm sao vậy?"
Tô Tử Kỳ lắc đầu "Anh không sao!"
Dương Lâm Tình nhìn gương mặt lạnh lùng hiếm thấy của Tô Tử Kỳ, thì e dè hỏi "Anh không thích Thiên Tuấn và Như Nguyệt yêu nhau sao? Anh cũng biết rõ Như Nguyệt thích.."
"Cậu ta không xứng!" Lời chưa nói hết, đã bị Tô Tử Kỳ lạnh lùng cắt ngang.
Đây là lần đầu Dương Lâm Tình thấy Tô Tử Kỳ lạnh lùng với cô như vậy, nhưng vẫn nhẹ giọng nói "Tại sao?"
Tô Tử Kỳ lạnh giọng "Nguyệt Nguyệt rất tốt, anh không muốn em gái anh lấy một người tình cảm không rõ ràng, lại làm tổn thương Nguyệt Nguyệt!"
Dương Lâm Tình khẽ bật cười, nhẹ giọng "Nguyệt Nguyệt rất tốt sao? Chẳng lẽ anh đã quên em gái anh đã làm gì em sao?"
Mày Tô Tử Kỳ nhíu lại "Chẳng phải Cố Thiên Tuấn đã trút giận giúp em rồi sao? Chính vì như thế, anh không thể để Nguyệt Nguyệt cùng Cố Thiên Tuấn yêu nhau được, hắn có thể vì em một lần làm tổn thương Nguyệt Nguyệt, thì cũng có lần hai!"
Dương Lâm Tình không ngờ Tô Tử Kỳ lại nói vậy, mắt đột nhiên đỏ lên, nói "Ý anh tình cảm không rõ ràng của Thiên Tuấn là em sao? Vậy còn anh? Tình cảm của anh có rõ ràng hay không? Anh có thích em không?"
Tô Tử Kỳ lạnh lùng nói "Đã từng!"
Dương Lâm Tình bật khóc, tức giận nói "Có phải Như Nguyệt đã nói gì chia rẻ chúng ta không? Anh cũng biết rõ tính tình Như Nguyệt không tốt, tại sao còn ở gần nó?"
"Chúng ta chưa từng có quan hệ yêu đương, thì lấy gì chia rẻ?"
Mọi người đều nói Tô Tử Kỳ lạnh lùng, nhưng cô không tin, thì ra khi hắn lạnh lùng lại thật sự lạnh lùng như vậy!