Qua ngày hôm sau, cô ngồi chờ ở con hẻm của những chú mèo hoang kia. Ngồi trong tư thế của một tiểu thư danh giá, cô chảnh chọe bấm điện thoại để qua giờ chờ đợi. Mấy con mèo kia bám víu lấy cô xin ăn, chúng cào cấu khắp đùi cô, rồi dựa dẫm vào lưng cô. Cô ngồi đó mà cảm thấy mệt mỏi với đám nhây này. Muốn tống một đạp quá đi. Mà nhìn mới để ý, con nào cũng dễ thương hết mà ai lại nhẫn tâm bỏ chúng nó ở đây nhỉ?. Thật đúng là tàn nhẫn, nếu là cô thì...
Cô bật dậy đứng lên, hô to một mình.
- Mình có cách rồi!
Sau đó, cô rút điện thoại ra rồi bấm điện cho ai đó, khi xong xuôi hết thảy. Cô mỉm cười một mình như con điên, tự dặn lòng là bớt bớt lại thông minh. Thứ gì cô cũng có thể nghĩ ra được, nhìn những chú mẹ cạ cạ vào chân cô trông thật đáng yêu quá chừng. Ôm hai con vào lòng, cô cười tươi khúc khích.
- Nếu không có tụi mày thì tao sẽ không nghĩ được một ý định hoàn hảo ấy! Hahahaha!
Tiếng cười quái dị của một cô gái lọt vào tai của những vị khách đi đường không quen biết, họ nhìn cô bằng ánh mắt kì thị. Không biết con điên này trốn ở đâu mà xuất hiện ở đây. Tuy là con gái của trùm hắc ám, em gái của giám đốc tài ba băng lãnh nhưng lại không khác gì những cô gái bình thường. Còn tệ hơn thế nữa, không biết tính cách của cô là ai nhào nặng mà điên thế không biết.
Cười một đoạn, có người bỗng nói bên tai.
- Uống thuốc chưa?
Cô quay sang thì khuôn mặt anh gần sát bên cô, đập vào mặt cô là gương mặt điển trai trong thụ lòi:)). Cô giật mình một chút rồi lùi ra bên anh một chút, tránh anh giở trò đồi bại mất nết. Vì cô là con gái đẹp mà!. Cô nói.
- Tới rồi hả??
- Cô đến đây làm gì? Sao lúc nào cô cũng muốn bám theo tôi hết thế? Cô yêu tôi à?_Anh nhíu mày chán chường.
Cô lắc đầu bặm môi, ôm những con mèo vào lòng tiếp tục.
- Anh đừng có suy nghĩ sâu xa, tôi tới đây chỉ để thăm chú mèo tội nghiệp bị bỏ rơi thôi! Mà sao anh không nuôi nó ở trong nhà, lỡ trời mưa thì sao?
- Nếu nhà tôi có chỗ thì 2 năm trước tôi đã nuôi nó rồi!_Anh chống tay nói với cô.
Cô ngạc nhiên, tròn mắt.
- Hai năm sao? Anh thật là tốt bụng!...Chốn Thượng Hải này có người như anh, quả thật là ít!
Cô giơ ngón cái trước mặt anh ý chỉ như khen ngợi. Anh bật cười khoanh tay đứng đó nhìn cô. Những chú mèo từ bên cô chạy sang anh nũng nịu, sao có mới nới cũ thế?.
Anh ngồi xuống bóc ra bịch thức ăn cho mèo. Vừa xem chúng ăn vừa nói chuyện với cô.
- Muốn về nhà tôi chơi không?
- Thật sao?
Cô mỉm cười trong đầu. Cuối cùng anh cũng chịu cho cô đi theo rồi, lại dẫn về tận nhà. Xem như kế hoạch hoàn hảo. Đang đi một đoạn, vui sướng trong lòng bỗng có kẻ rượt theo, một tên to xác chạy theo anh rồi hét to,
- Ê thằng kia, mày trả tiền tao chưa?. Hôm nay biết tay tao!.
Khi tên đó chạy lại gần anh, tính nắm cổ áo anh giật lại thì theo bản năng, cô tung cước đá vào mặt tên đó từng đằng sau một cú cực mạnh khiến hắn té nhào xuống đất. Những người kia nhìn cô hoang mang. Anh đứng đó, lau mồ hôi trên trán nhìn cô. Quả thật trình độ karate của cô mạnh hơn những người bình thường, vì cô từng học và được là nhất đẳng karatedo. Ai mà không biết tiếng tăm lừng lẫy của cô. Đụng vào cô thì khó sống đến cuối đời.
Anh quay sang tên nằm dưới không một chút động đậy nào, hình như kẻ đó ngất xỉu rồi. Cô vỗ vai anh nói.
- Ê, hắn ta là ai vậy?
- Là...là tên mà tôi học cùng,thiếu tiền 2 ngày trước, lúc đó tôi không có tiền mua thức ăn nên mới mượn hắn!
- Đừng mượn hắn ta nữa, mượn tôi này! Bao nhiêu cũng được, chừng nào anh quen anh tôi thì trả nợ sau cũng được!_Cô mỉm cười.
Nhắc đến tên anh hai của cô, anh lại không vui. Ánh mắt bực mình hiện lên, anh kéo vai cô nói.
- Đừng nhắc anh ta nữa, nếu không tôi không đưa cô về nhà tôi chơi đâu!
- Được rồi!_Gật đầu.
...Khi đến tới nhà anh, cô tung tăng vui vẻ mỉm cười. Nhà anh tuy không lớn hay giàu có gì, nhưng đối với anh cũng ấm cúng vì anh ở một mình. Cần mấy gì ba cái nhà hơn anh?. Anh ở một mình, không cần những thứ xa hoa lấp lánh...
Cô đã xác định được hẽm ở gần nhà anh, cô bấm điện thoại nói nhỏ với người bên đầu dây.
- Hẽm YY, anh đến một căn nhà nhỏ gần đường X. Anh sẽ thấy tôi! Giao nhanh lên đi, càng lớn càng tốt!...
* Tút****
- Này, cô gọi cho ai thế?? Đừng bảo là...
- Không, tôi không gọi cho anh hai tôi, anh đừng hiểu lầm. Chỉ là đặt hàng thôi!
- Hàng gì?_Anh đưa ly nước mời cô uống.
- Chút rồi anh sẽ biết!
Cô cười tươi, nhìn anh với cử chỉ của một người con gái yêu kiều, diễm lệ. Mà không diễm lệ nổi đâu, như đàn ông ấy.
Nhìn xung quanh nhà, cũng tiện nghi sạch sẽ lắm. Tuy là con trai nhưng lại rất ngăn nắp gọn gàng, thua xa với anh hai cô. Chỉ biết ngủ rồi làm việc, không biết cách xếp chăn lại không biết cách ngăn nắp. Chỉ để đó cho người hầu dọn dẹp, đúng thật cô rất xấu hổ vì có người anh trai đổ đốn như thế.
- Mà cô sao tôi thấy cô không đi học thế? Cô học ngành gì?
- Ồ, tôi học bên học viện hàng không!. Anh biết mà, Đoàn Y Y tôi, IQ chỉ số hơn người thì cũng không cần học hành gì cả. Thi đại học xong điểm vẫn cao hơn người, giờ thì tôi cũng chả mấy bận tâm đến việc học!
Cô kiêu ngạo không xem ai ra gì. Đúng rồi, thông minh thì cần quái gì học hành nữa, chỉ chờ đợi đến kì thi rồi thi vào một ngành danh giá nổi tiếng nào đó. Với lại, cô từ ngoại hình đến nhan sắc đều chuẩn thì học viện hàng không đối với cô quá ư dễ dàng...
Anh ngồi đó nhếch môi cười khinh, người như cô một khi đã ngạo mạn thì không ai có thể hơn rồi.
- Nếu vậy thì sao không đi kiếm bạn trai đi, ở đó phách lối!
- Ơ hay, anh buồn cười nhỉ, yêu đương gì cho mệt?. Với lại, với con mắt hủ nữ như chúng tôi thì bọn đàn ông trên thế giới này, tôi coi như là chị em!
- Vậy thì ế luôn đi!_Anh bất lực_ing
.................
Một lúc lâu, có người giao hàng tới nơi. Hô to vào nhà.
- Cô Đoàn Y ra nhận hàng!
- Ra liền!
Cô chạy nhanh ra như một vị thần. Người đàn ông kia mỉm cười nhìn cô, đưa cho cô tờ giấy rồi cô kí vào. Anh đi ra nhìn thì không biết bên trong là gì, nó rất lớn. Khi xong, anh quay sang hỏi cô.
- Cái gì đấy?
- Là chỗ ở cho thú cưng đó!
- Gì cơ??
- Chúng ta sẽ nuôi mấy bé mèo tội nghiệp, anh yên tâm! Từ nay chúng ta là bạn!