Ả ta nghe thế cũng chỉ biết mỉm cười. Dùng chất giọng dịu dàng giả tạo đáp lại.
- Nghe danh tiếng em gái giám đốc đã lâu, hôm nay thật là may mắn để có dịp gặp mặt. Mong cô chiếu cố!_Cô ta cúi đầu lịch sự.
Cô mỉm cười, quả thật ả là một người khá thú vị. Hơn cách ăn nói của mấy con đàn bà kia, ăn nói vô cùng biết suy nghĩ và vô cùng giả tạo hơn những người khác. Cảm giác không nên quá lời khiêu khích, chỉ sợ cô chuốt lấy những câu đáp trả gây go của ả ta. Cô nói giọng ôn nhu.
- Tôi có thể gọi một ly nước chanh được không?
- Vâng!
Tầm vài phút sau, phục vụ bưng ra một ly nước ép chanh để trên bàn. Ả ta ưỡn ẹo nhìn tên phục vụ kia, gì đây? Bộ máu nghề nổi dậy à?. Muốn quyến rũ tất cả các đàn ông trên đời này à?. Nhìn cái điệu bộ như không xương sống của ả làm cô phát tởm. Cô mới kéo ả ra khỏi sự đam mê mùi đàn ông bằng câu nói khá thâm thúy.
- Chắc hẳn thư kí của anh trai tôi đã từng đi học nghề uốn dẻo!
- Sao cô biết?_Ả ta ngạc nhiên vì cô nói đúng.
- Vì tôi nhìn cô cứ ẹo qua ẹo lại như người không có xương ấy!_Cô nhếch môi mỉm cười.
Ả ta nghe vậy thì khá sửng sốt, bực mình. Vì trước giờ không ai nói ả như vậy, ả không ngờ cô lại có thể nói như vậy với ả. Bộ không biết ả nguy hiểm cỡ nào sao?. Ả chỉ biết cười gượng, không quên mất phải cố gắng bình tĩnh hơn với những lời nói đã kích từ cô. Ả mới hỏi.
- Không biết, tại sao cô lại biết tôi đến đây mà gặp tôi? Hay là chỉ do tình cờ?
- Ồ, tôi lấy điện thoại anh tôi ra nhắn tin cho cô!
- Để làm gì?
Ả ta bất ngờ. Cứ tưởng là hắn có chuyện muốn nói, ai ngờ lại...gặp được em gái của hắn. Thật quá là xui xẻo mà. Không kẻo lại bị cô cho ăn dấm chua một phát. Cô ngồi chéo chân, đan xen hai tay lại với nhau, nói giọng nghiêm chỉnh.
- Cô...muốn làm phu nhân nhà họ Đoàn ư?.
- Sao cô lại nói vậy?_Ả ta có chút bỡ ngỡ kèm theo cái cười đắc ý.
- Tôi cứ nghe anh tôi nói về cô, muốn xem cô là người siêu phàm đến đâu mà có thể làm anh tôi hay nhắc tới!_Cô dùng ánh mắt xảo quyệt.
Ả ta bật cười vì nghĩ kế hoạch sắp thành công. Nếu như hắn lọt vào lưới tình cô đã dăng sẵn thì coi như tài sản công ty đều là của cô!. Ả vén mái tóc lên, lại dùng cái giọng ẻo lả khiến cô muốn nôn.
- Tôi chỉ là trợ thủ cho giám đốc mỗi khi giám đốc cần tới thôi!
- Không biết là cần đến khi công việc trên công ty hay là công việc tình dục trên giường?_Cô hỏi.
- Sao cô lại nói như vậy?_Ả ta sững sờ với lời nói của cô.
Cô bật cười, nhếch môi khinh bỉ.
- Thôi đi, đừng có mà dùng chất giọng buồn nôn của cô nữa, nói bình thường lại dùm tôi. Hơn nữa, cô tưởng kế hoạch đào tiền của cô thành công sao? Xin lỗi nhé, anh trai tôi chỉ muốn mua vui trên giường thôi!
- Tại sao...cô lại có thể dùng những phát ngôn tục tĩu đó ở đây?. Cô là thiên kim tiểu thư mà!_Ả ta nhíu mày, vẫn diễn hài cho cô xem.
- Thôi đi má, thiên kim con mẹ gì!. Đừng có giả tạo nữa. Tôi hiểu biết hơn cô nhiều, mà cô cũng rời xa anh ấy đi! Anh tôi không thích những ả con gái hay õng ẹo đâu. Tởm rất tởm!_Cô ném ánh nhìn khinh thường dành cho ả.
Bản chất cáo già, cái đuôi cáo được bộc lộ ra bên ngoài. Ả điên tiết lên đập tay mạnh vào bàn không để ý tới người xung quanh ra sao. Ả quát tháo vào mặt cô như những ả đàn bà cô gặp trước đây.
- Cô nghĩ cô là ai?. Cô chỉ là em gái của anh ấy, chân mới chỉ được chập chũng vài bước, miệng còn hôi sữa mà định ra lệnh cho ai?
- Ồ, thư kí! Hồi nãy cô còn nói giọng nhỏ nhẹ lắm mà. Sao giờ lại?_Cô mỉm cười thân thiện.
- Cô bảo tôi bỏ đi lớp mặt nạ kia mà! Rồi giờ tôi bỏ rồi đấy, nếu như hiền quá thì cô sẽ không thích đúng không?_Ả ta trừng mắt nhìn cô.
- Được, tôi thích câu nói của cô!. Nhưng có lẽ cô không đủ trình để yêu anh trai tôi. Với lại...
Cô đứng dậy, ghé sát vào tai cô thì thầm mùa xuân to nhỏ. Lời nói có chút đùa giỡn nhưng lại chân thật.
- Anh trai tôi là gay!
Ả lùi lại vài bước, gương mặt thất thần không chịu tin vào sự thật.
- Tôi không tin! Cô nói xằng bậy!
- Cô không tin ư? Làm sao cô mới tin đây?_Cô nhún vai khiêu khích.
Cô sực nhớ rồi lấy điện thoại ra, quẹt đại một tấm ảnh anh đang ân ái với Nhất Dương bữa trước cô chụp lại cho ả xem. Ả điếng người đứng hình không thể tin vào mắt mình. Vẫn còn chút hy vọng lóe lên trong đầu. Chỉ là ghép thôi! Chỉ là ghép, sao hắn lại có thể yêu đàn ông được chứ. Đó chỉ là kế hoạch cho cô rời xa hắn mà thôi. Cô không chịu tin, vẫn khăn khăn chối cãi.
- Chỉ là ghép thôi, tôi không tin. Anh ấy còn nói là yêu tôi mà! Tôi không ngu như cô nghĩ đâu!
Cô bất lực, Nhất Dương có lẽ là người cứng đầu nhất cô từng gặp. Nhưng ngày hôm nay, có lẽ con đàn bà này cứng đầu hơn anh ta nhiều. Nói làm sao cũng không tin, bộ cô ta ngu đến mức như vậy sao?. Cô không vui, nhét điện thoại vào túi áo rồi lấy ly nước chanh chưa kịp uống tạt thẳng vào mặt cô. Cho bỏ ghét. Lạnh lùng hỏi lại lần cuối.
- Tỉnh chưa? Cô còn muốn gì nữa đây?
- Tôi không tin anh ấy là gay, sao anh ấy lại có thể yêu đàn ông? Thật là kinh tởm!
Cô ả khóc lóc, không tin nó. Cô chỉ đút tay vào túi quần, nói lần cuối.
- Cô không tin?, vậy thì cô muốn nhìn thấy rõ nó đúng không? Được thôi, có sẽ được chiêm ngưỡng những thứ còn kinh hơn nữa kìa!
Nói xong, cô bỏ đi với vẻ mặt đắc chí. Một kế hoạch lóe lên trong đầu ngay lúc rời khỏi nhà hàng. Bỏ mặt ả ta ôm mặt khóc lóc như con bệnh, với ánh mắt khinh bỉ của bao nhiêu người. Ả dám nói là kinh tởm sao? Ả làm gì có cái quyền nói như vậy trong khi ả còn kinh hơn.