Lâm Uyển lại nằm mơ. Trong giấc mơ chính là kết cuộc của nữ phụ Lý Lệnh Uyển trong quyển truyện " Em gái của gian thần" do nàng sáng tác gần đây.
Vào ngày hai mươi ba- đông chí. Tuyết rơi đầy trời, ở vùng ngoại ô trong một ngôi miếu hoang, Lý Lệnh Uyển bị cắt đầu lưỡi, bị ép uống đọan trường thảo, nàng vô cùng đau đớn nằm dưới nền đất lạnh lẽo.
Trước mặt nàng là một người nam nhân, một thân đen huyền, áo choàng tơ lụa không vướng bụi trần, diện mạo xuất chúng, khí chất nho nhã, thanh tao xuất thần.
Nhưng ánh mắt khi hắn nhìn đến nàng chỉ toàn là sự lạnh lẽo và cay độc, nếu để người khác nhìn thấy cũng đã đủ kinh sợ.
Lâm Uyển giật mình tỉnh giấc hét lớn, trên trán mịn của nàng toàn là mồ hôi. Chu thị trang ở ngoài đại sảnh dặn dò bọn nha hoàn lau dọn cẩn thận đồ vật, bỗng nghe thấy tiếng thét chói tai, nàng ta vội vàng đi vòng qua tấm bình phong thêu ngọc lan cẩm tước, bước nhanh đến trước giường, cúi người đưa tay sờ trán Lâm Uyển, một mặt hỏi: " Uyển Uyển, con làm sao vậy?"
Lâm Uyển ngẩng đầu, ngây người nhìn đến Chu Thị. Nàng xuyên vào truyện đã được hai ngày, nàng biết rõ vị phu nhân xinh đẹp trước mắt này chính là mẫu thân của Lý Lệnh Uyển.
Làm sao mà nàng không biết điều này, bởi vì Chu Thị và Lý Lệnh Uyển đều là hai nhân vật trong quyển truyện " Em gái gian thần" do nàng sáng tác.
Bởi vì biết rõ điều đó cho nên Lâm Uyển thật sự muốn khóc lớn. Trước khi xuyên vào đây, nàng chỉ là một tác giả không có tên tuổi trên trang văn học Tấn Giang mà thôi.
Bỗng nhiên có một ngày nàng chợt có cảm hứng sáng tác ra quyển truyện " Em gái của giang thần" rồi đăng chúng lên trên trang văn học Tấn Giang, lại không ngờ đến các độc giả lại chào đón như vậy.
Vì quá hào hứng mỗi ngày nàng đều liều mạng viết chương mới, vất vả lắm mới sắp đi đến hồi kết nhưng nàng lại không còn ý tưởng nữa.
Còn nhớ rõ buổi tối hôm trước nàng thức cả một đêm vẫn không tài nào viết ra một chữ cho phần kết thúc của quyển truyện này, nhưng chuyện nàng không ngờ tới chính là sau khi thức dậy nàng lại xuyên vào đây.
Thậm chí còn trở thành Lý Lệnh Uyển, một nữ phụ kiêu căng, ương ngạnh và cuối cùng là có kết thúc vô cùng thê thảm.
Đối với loại sự việc này chính là đang tự đào hố chôn mình mà, Lâm Uyển thật sự cảm thấy quá bi thương.
Chu Thị vẫn sờ trán của nàng, thấy nàng không nói lời nào, sắc mặt Chu Thị không khỏi mang theo vài phần kinh hoảng: " Uyển Uyển, rốt cuộc con rốt làm sao vậy? Con đừng doạ mẫu thân như vậy."
Lâm Uyển nghĩ đến thân phân của Chu Thị, nàng ta vốn là con gái của Quốc Tự Giám Tế Tửu. Phải nghe theo lệnh phụ mẫu gả cho Lý Tu Bách.
Thành thân chưa tới nửa năm Lý Tu Bách lại đi làm quan ở nơi xa, để Chu Thị một mình ở nhà phụng dưỡng phụ mẫu của chồng. Chờ sau khi Lý Tu Bách rời đi, Chu Thị liền phát hiện mình đã mang thai, rồi hạ sinh Lý Lệnh Uyển.
Chu Thị vốn người ăn nói vụng về, bản tính lại nhu nhược. Ban đầu lão thái thái Dương Thị còn nể mặt mũi nhà mẹ đẻ của Chu Thị, đối xử với nàng ta tương đối tốt.
Nhưng sau khi Chu gia bị thất thế, trước mắt không tài nào trở lại được như ngày xưa. Sắc mặt lão thái thái liền thay đổi.
Xưa nay chuyện mẹ chồng nàng dâu là một chuyện không thể nào tránh khỏi, lão thái thái còn nói xấu Chu Thị trước mặt Lý Lệnh Uyển.
Hơn nữa lúc Chu Thị còn nhỏ, phụ thân của nàng ta từng dạy bảo nữ tử không tài mới là có phúc, cho nên ông ta đã không dạy cho nàng ta biết chữ nghĩa.
Nhưng Lý gia lại là gia đình thư hương lâu đời, mấy người em dâu của Chu Thị đều là người biết viết thơ làm văn.
Vì điều đó, Lý Lệnh Uyện luôn bị huynh đệ tỷ muội trong nhà chê cười, cũng vì nguyên nhân ấy quan hệ giữa Lý Lệnh Uyển và Chu Thi ngày càng xa cách.
Quả thật là quá tổn thọ nha! Trong lòng Lâm Uyển âm thầm thở dài một hơi, vì điều gì mà nàng lại viết ra một cốt truyện như vậy, lại còn muốn nữ phụ phải có một kết thúc thật là bi thảm mới làm cho nàng sảng khoái, hơn nữa nàng còn không cho nguyên thân Lý Lệnh Uyển một cái chết tốt đẹp.
Trong lúc Chu Thị vẫn luôn truy hỏi rốt cuộc nàng làm sao vậy. Chu Thị vừa nói vừa cố nén nước mắt, nàng bình tĩnh mở miệng trả lời: " Con không có chuyển gì đâu, do gặp ác mộng nên con bị dọa sợ mà hét lên thôi."
" Thật sao?" Chu thị nhíu mày, nhìn nàng bằng ánh mắt không tin tưởng.
Lâm Uyển gật gật đầu: " Thật mà, mẫu thân con không gạt người đâu."
Chu Thị nghe vậy sửng sốt một lúc, khoé mắt cũng trở nên ửng đỏ.
" Uyển Uyển" Chu Thị đưa tay đặt lên miệng mình, nước mắt từ từ rơi xuống: " Ta, ta đang không phải nằm mơ chứ, đã rất lâu rồi còn không còn gọi ta là mẫu thân nữa."
Bởi vì lão thái thái luôn gây hiềm khích cho bọn họ, hơn nữa trong truyện nguyên thân Lý Lệnh Uyển luôn hận bản thân mình vì sao lại do Chu Thị sinh ra, cho nên nguyên thân không bao giờ gọi Chu Thị là mẫu thân.
Lâm Uyển nhìn thấy tình huống như thế, nàng thầm thở dài một hơi.
Nàng lại làm bậy nữa rồi! Sớm biết mọi chuyện sẽ xảy ra như vậy, nàng nên viết cho nguyên thân này có một bàn tay vàng có thể đại sát tứ phương, không phải đến mức có một cái chết bị thảm.
Nhưng trước mắt nàng còn phải an ủi Chu Thị: "Mẫu thân, người đừng khóc nữa. Con là do người sinh ra, người vĩnh viễn là mẫu thân của con"
Chu Thị nghe xong, không muốn gật đầu cũng không được. Nàng ta muốn cười nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn rơi.
Lâm Uyển không còn biện pháp nào, đành quay đầu phân phó nha hoàn đứng bên cạnh Chu Thị: "Thải Vi, ngươi hãy đỡ thái thái trở về phòng nghỉ ngơi đi"
Từ lâu lão thái thái đã ra lệnh không cho Chu Thị đến thăm Lý Lệnh Uyển, bà còn trách Chu Thị: " Bản thân một chữ cũng không biết đã đành, mỗi ngày chỉ biết cau mày, ủ dột, cứ tự cho mình là Tây Thi à! Cũng không nên đến đây dạy hư cháu gái của ta".
Nếu để lão thái thái biết được hôm nay Chu Thị tự mình đến nơi này thăm nàng, chỉ sợ sẽ có người lắm lời truyền đến tai lão thái thái.
Thải Vi là đại nha hoàn bên người của Chu Thị, nàng ta có tính tình cẩn thận. Nàng ta cũng nhìn ra dụng ý của Lâm Uyển, lập tức đưa tay đỡ lấy Chu Thị, nhẹ khuyên ngăn: "Thái Thái, tiểu thư vừa mới tỉnh, thân thể vẫn chưa hồi phục. Không bằng bây giờ chúng ta hãy quay trở về trước để tiểu thư có thời gian nghỉ ngơi, chờ mấy ngày nữa tiểu thư cảm thấy khỏe hơn chúng ta hãy quay lại đây, có được không?"
Chu Thị không muốn rời khỏi đây. Vất vả lắm thừa dịp lão thái thái hôm nay đi ra ngoài, nàng ta mới có cơ hội đến thăm nữ nhi của mình một lần, lại chính tai nghe thấy nữ nhi gọi mình một tiếng mẫu thân.
Thậm chí còn nghe nữ nhi mình nói do nàng ta đã sinh ra nó, trước kia không bao giờ nàng ta nghe thấy nữ nhi của mình gọi một tiếng mẫu thân. Nhưng hiện nay nàng ta cũng đã nghe thấy, nàng ta chỉ muốn ôm nữ nhi của mình khóc một phen còn có lòng dạ nào muốn rời khỏi đây.
Trong lúc Chu Thị nhìn tiểu cô nương trên đầu quấn vải lụa trắng ngồi trên giường, sắc mặt thể hiện sự mệt mỏi, Chu Thị suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nói: "Uyển Uyển, mẫu thân trở về trước. Ngày mai ta lại đến thăm con"
Nhưng ngày mai lão thái thái đã trở về, chỉ sợ Chu Thị có lòng cũng không có cách nào đi đến nơi đây thăm nàng.
Nghĩ đến chuyện này, Chu Thị cảm thấy xót xa vô cùng, ngăn không được nước mắt lại rơi. Lâm Uyển thấy thế vội nói: " Mẫu thân, người an tâm. Chờ hai ngày nữa con khỏe lại, sẽ đi thăm người"
Sau khi Chu Thị nghe xong mới chịu để Thải Vi đỡ tay mình rời khỏi đây. Bất quá trước khi đi nàng ta vẫn ân cần dặn dò Lâm Uyển phải nghỉ ngơi thật tốt, uống thuốc đầy đủ, không để vết thương chạm nước, " Cẩn thận không lại thành sẹo, đến lúc đó sẽ không tốt cho con."
Lâm Uyển nhẫn nại, gật đầu đáp ứng. Chờ đến khi Chu Thị bước khỏi cửa, Lâm Uyển lập tức xốc chăn lên muốn đứng dậy.
Nha hoàn bên cạnh vội tiến đến đỡ nàng, trên mặt nàng ta tỏ vẻ lấy lòng cười hỏi: "Tiểu thư muốn làm gì vậy? Xin hãy phân phó nô tì làm giúp người, hà tất gì phải đứng lên như vậy?"
Lâm Uyển liếc mắt nhìn nàng ta một lúc, áo ngoài màu hồng thêu hoa đào, váy dài màu hồng nhạt, trên tóc còn cài một cây trâm bạc hình hoa đào. Trên mặt là một nụ cười dịu dàng, nhìn nàng ta cũng có vài phần tư sắc.
Lâm Uyển âm thầm đánh giá vị nha hoàn này chắc hẳn đây là Hoạ Bình, vì thế nàng thử kêu lên một tiếng: "Hoạ Bình"
Họa Bình vội vàng đáp ứng, hỏi: "Tiểu thư có gì cần sai bảo ạ?"
Lâm Uyển thầm nghĩ, sai bảo thì không có nhưng sau này khó lòng để ngươi hầu hạ bên cạnh ta nữa.
Người ta thường nói chủ tử như thế nào thì nô tài cũng như vậy, trong truyện gốc người nha hoàn Hoạ Bình cũng không phải dạng tốt đẹp gì.
Ngay từ đầu nàng ta đã cùng Lý Lệnh Uyển cấu kết với nhau làm việc xấu, luôn tìm cách làm khó nữ chính Lý Lệnh Yến còn chưa tính, không biết vì sao lại xui xẻo lại đắc tội với vị tương lai sẽ trở thành gian thần Lý Duy Nguyên này nữa.
Cuối cùng chờ đến khi Lý Lệnh Uyển thua cuộc, Hoạ Bình liền đổ mọi tội lỗi lên đầu Lý Lệnh Uyển, còn giả vờ như không biết gì cả.
Nhưng Lý Lệnh Uyển cũng đã xem nhẹ lòng dạ hẹp hòi của Lý Duy Nguyên. Cuối cùng Lý Duy Nguyên còn ép Lý Lệnh Uyển uống đoạn trường thảo, thế là đi đến cái chết.
Lâm Uyển nghĩ đến đây liền rút tay mình lại." Trời đã trở lạnh, đi lấy áo choàng đến đây cho ta"
Thần sắc Lâm Uyển nhàn nhạt, ngữ khí cũng vậy, sai bảo Hoạ Bình xong, trong lòng nàng nhịn không được liền chột dạ.
Nhưng Họa Bình chợt nghĩ lại, có thể vừa rồi lão thái thái đến thăm tiểu thư, làm cho tiểu thư không vui nên mới có thái độ như vậy.
Họa Bình cũng không để tâm nữa, ngược lại nàng ta lại quay đầu phân phó một tiểu nha hoàn khác: " Tiểu Phiến, đi lấy cho tiểu thư một cái áo choàng đến đây."
Tiểu Phiến đáp ứng, vội vàng đi lấy một áo choàng làm từ lông chim màu đỏ thẳm treo
trên giá áo ôm đến đây.
Hoạ Bình tiếp nhận, nhanh khoác nó lên vai Lâm Uyển, lại nói: "Tiểu thư, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh"
Lâm Uyển không để ý Họa Bình, nàng đưa tay kéo sát áo choàng, theo sau nàng đi đến giường gỗ gần cửa sổ ngồi xuống.
Xuyên vào đây đã hai ngày, nàng vẫn luôn ngây ngốc nằm trên giường. Cái ót cũng bắt đầu đau đớn, não dường như cũng muốn nhảy ra ngoài.
Trong truyện gốc, nàng đã từng viết ra một tình tiết chính là, Lý Lệnh Uyển có một hồi ức khi còn nhỏ, năm ấy nguyên thân này 8 tuổi từng nhìn thấy Lý Duy Nguyên bước ra từ cấm địa của Lý phủ, nguyên thân liền tiến đến phía hắn, chất vấn hắn đến đó làm gì? Còn uy hiếp hắn rằng sẽ đem chuyện này nói cho lão thái thái biết.
Lúc ấy Lý Duy Nguyên một câu cũng không nói, trực tiếp đưa tay hung hăng đẩy ngã nguyên thân.
Khi đó Lý Duy Nguyên đã nhìn phía sau Lý Lệnh Uyển có một tảng đá to, cho nên hắn mới ra ta đẩy nguyên thân như vậy, ý định của hắn chính là lấy mạng của nguyên thân.
Bất quá tuy cái ót của Lý Lệnh Uyển đập mạnh vào tảng đá nhưng lại không chết. Ngược lại bởi vì chuyện này mối quan hệ của nguyên thân và Lý Duy Nguyên càng ngày càng không tốt, cuối cùng còn tự chuộc hoạ sát thân vào người.
Nhưng lại không ngờ tới việc nguyên thân sau khi bị ngã vào tảng đã liền mất mạng, thể là linh hồn nàng lại nhập vào xác của nguyên thân Lý Lệnh Uyển.
Lâm Uyển đưa tay vuốt băng gạc dày quấn trên trán mình, mơ màng nghĩ, trong truyện gốc rõ ràng nàng viết vào thời điểm Lý Lệnh Uyển tròn 13 tuổi, nhưng vì sao bây giờ nàng lại xuyên vào đây khi Lý Lệnh Uyển chỉ mới 8 tuổi?
Khoảng thời gian từ lúc Lý Lệnh Uyển 8 tuổi đến lúc 13 tuổi, rõ ràng trong 5 năm sẽ phát sinh những chuyện gì nàng không hề viết một chữ.
Cho nên trong khoảng thời gian 5 năm này, nàng nên làm như thế nào? Con mẹ nó, tất cả những việc đó đều không xuất hiện trong cốt truyện kia mà.
———————//—-//——————-
Xin chào! Đây là bộ truyện đầu tiên mình Edit nếu có sai xót và dịch không mượt thì vui lòng bỏ qua nhé
Vui lòng không mang truyện đi nơi khác nếu để mình biết sẽ ngưng up tiếp! Chân thành cảm ơn!