Hứa Ninh Thanh lái xe vào tầng hầm rạp chiếu phim, còn một lúc nữa mới tới giờ, Thường Lê chạy đi mua một hộp bắp rang bơ cùng hai cốc trà sữa.
Cô nhóc vòng hai tay gục xuống bàn, nhìn chằm chằm nhân viên phục vụ đang xúc bắp vào hộp.
Hứa Ninh Thanh tựa lên tường, một bên nhìn bóng lưng cô, một bên cầm điện thoại bàn giao công việc với trợ lý.
"Ừm , được, việc này cậu chứ xem sao mà làm." Hứa Ninh Thanh lười nhác giao phó xong liền cúp điện thoại.
Hắn vừa nhấc chân muốn đi qua bên Thường Lê, liền thấy một nữ sinh đang mon men đi tới, biểu tình hưng phấn nói với Thường Lê gì đó.
"Em chào chị, xin hỏi chị là Thường Lê có phải không?"
Thường Lê ngẩn người, nữ sinh trước mặt cũng tầm tuổi cô, trên mặt đỏ bừng, nhìn qua rất kích động, chớp chớp mắt nhìn cô.
"À, đúng vậy."
"Em siêu thích chị luôn ý!!" Nữ sinh nhảy một bước tiến đến ôm chầm lấy cô, rất nhanh lại buông ra lui về sau hai bước.
Thường Lê ngơ ngác.
Cô không biết từ khi nào mình có loại đãi ngộ đi trên đường ngẫu nhiên gặp được fan hâm mộ.
"Mình đã nói là chị ấy mà!" Nữ sinh lại hướng một bên khác vẫy tay: "Hai bọn em đều cực kì thích chị! Trước đó đã từng nhìn thấy chị trong livestream của Nhượng Nhượng, ôi đẹp quá đi mất, ngoài đời lại càng xinh đẹp!!"
Thường Lê cười chào hỏi: "Mọi người là fan hâm mộ của Trần Tiềm Nhượng à?"
"Cũng là fan hâm mộ của chị!"
"Cảm ơn nha."
Thường Lê vừa nói xong, Hứa Ninh Thanh đã đi tới, từ phía sau vỗ nhẹ đầu cô: "Sắp đến giờ rồi, vào thôi."
Hai nữ sinh ngẩng đầu lên, nhìn Hứa Ninh Thanh, đồng loạt "A" một tiếng.
"Ngài chính là vị top một trong bảng xếp hạng phú nhị đại đẹp trai nhất Bắc Kinh đấy ư?"
Còn mặt không biến sắc thay đổi kính ngữ.
Hứa Ninh Thanh: ". . ."
Thường Lê: ". . ."
Đây là cái bảng xếp hạng linh tinh gì vậy, thế mà còn có loại xếp hạng giá trị nhan sắc của phú nhị đại??!
Hứa Ninh Thanh cũng không nói gì, chỉ hơi gật đầu, đi qua cầm bắp rang bơ cùng trà sữa trong tay cô.
"Hai người cùng đi xem phim sao, trên mạng nói đều là thật nha! Thì ra hai người thật sự mới là một đôi! Bọn em còn tưởng chị và Trần Tiềm Nhượng đang yêu đương cơ!!"
Thường Lê: ". . ."
Hứa Ninh Thanh: ?
"Ban đầu em không tin lắm mấy scandal trên mạng."
"Hai người mau đi xem phim đi, chúc hai người hạnh phúc nha, nhất định phải lâu dài đó."
"..."
"Không phải." Thường Lê cảm thấy mạch não mình không thể theo kịp hai nữ sinh này: "Bọn chị chỉ đơn thuần cùng nhau đi coi phim mội bộ phim thôi, không phải loại quan hệ như hai người nghĩ đâu."
Hai cô "Ồ" một tiếng, lại vô cùng vui vẻ hỏi: "Vậy chị với Trần Tiềm Nhượng mới là người yêu của nhau sao?"
Hứa Ninh Thanh: "Không phải."
Hắn phủ nhận còn nhanh hơn cô, Thường Lê sửng sốt một chút, quay đầu nhìn hắn, người đàn ông một mặt bình tĩnh, chỉ là giữa hàng lông mày toát ra một sự không thể mất kiên nhẫn hơn.
Hắn cũng không có ý định cho Thường Lê cơ hội nói tiếp, trực tiếp lấy ngón trỏ móc vào mũ áo kéo cô đi đến cửa xoát vé.
Thường Lê quay đầu phất tay với hai nữ sinh nói lời tạm biệt, lúc này mới lon ton chạy theo Hứa Ninh Thanh.
Đến lúc đi vào cửa xoát vé, cô mới vừa uống trà sữa vừa hỏi hắn: "Vừa rồi sao chú chẳng lễ phép chút nào vậy?"
"Sao lại không lễ phép?" Hứa Ninh Thanh cúi đầu nhìn cô.
"Chú không nói tạm biệt người ta."
Hứa Ninh Thanh "chậc" một tiếng.
Hai người mua hàng ghế thứ hai từ trên xuống, vừa rồi mua đồ ăn mất nhiều thời gian, lúc đi vào phòng đã rất đông.
"Ngồi ghế số mấy?" Hứa Ninh Thanh đi sau lưng cô hỏi.
Thường Lê nhìn trái nhìn phải tìm số: "Số một và số hai."
". . ." Hứa Ninh Thanh nén hơi thở dài, chỉ vào hai chỗ ngồi bên cạnh: "Ở đây này."
Chỗ ngồi số một và số nằm tách biệt hoàn toàn với rạp phim, ở giữa có một lối đi nhỏ, nằm trong góc tối.
Thường Lê thuận theo hướng Hứa Ninh Thanh chỉ, đầu ong một tiếng.
Lúc cô mua vé đã sát giờ chiếu, trừ hai chỗ này chỉ còn chỗ ở hàng một và hàng hai, Thường Lê lúc đó không nghĩ nhiều liền đặt hai ghế này.
Thẳng đến bây giờ mới nhớ ra, trước đó cô còn cùng bọn Mạnh Thanh Cúc trào phúng, xem phim mà chọn hai chỗ này khẳng định không có ý gì tốt.
… Bây giờ đến lượt cô.
Không biết có phải do trước kia mình từng nghĩ tới hay không, bây giờ cảm thấy mọi người xung quanh đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hai người bọn họ.
Hứa Ninh Thanh ngược lại rất bình tĩnh, mặt không đổi sắc ngồi vào chỗ, Thường Lê chỉ có thể an ủi mình tối như vậy sẽ không có ai nhìn thấy bọn họ, rồi cũng ngồi xuống theo.
Thường Lê lầm bầm: "Sớm biết vậy đã mang theo khẩu trang."
Hứa Ninh Thanh mở nụ cười đầy hàm ý: "Làm sao vậy?"
Thường Lê: "Vị trí này không tốt."
Hứa Ninh Thanh nhướn mày: "Anh cảm thấy rất tốt."
Thường Lê dùng loại ánh mắt "chú không hiểu à" nhìn hắn.
Hứa Ninh Thanh cười một tiếng, dựa lưng vào ghế, hai tay vòng trước ngực, tự tiếu phi tiếu nói: "Em một cô nhóc, cả ngày toàn suy nghĩ cái gì vậy."
Bộ dáng có chút ngạo mạn.
Thường Lê dừng lại, sự ngại ngùng ban đầu biến thành sự xấu hổ, hai vành tai đỏ lên, nhưng vẫn không từ bỏ đấu tranh, trừng mắt chỉ trích Hứa Ninh Thanh: "Không phải chú cũng nghe hiểu sao!"
"Anh đã lớn như vậy, nghe không hiểu mới là không bình thường."
". . ." Thường Lê lặng lẽ lườm hắn, dứt khoát ngẩng đầu lên, mặc kệ nói: "Chú cứ như vậy căn bản không có khả năng theo đuổi con gái!"
Hứa Ninh Thanh dừng lại, cười: "Vậy làm sao mới có thể theo đuổi?"
Trong bóng tối mị hoặc, thanh âm người đàn ông mang theo vài phần ý cười dịu dàng, giống như mê hoặc muốn vây lấy người khảm vào da thịt.
Hắn nói: "Lê Lê dạy anh một chút, làm sao có thể theo đuổi cô ấy?"
Thường Lê không phải đối thủ của hắn, hoàn toàn sửng sốt, không biết nên nói gì nữa.
Lúc này Hứa Ninh Thanh nói bằng giọng mũi rất nặng, thanh âm từ tính, cặp mắt đào cười lên khẽ híp, giống như con hồ ly tinh.
Hắn chậm rãi nói: "Em cảm thấy ------"
"Người con gái anh thích khi xem phim có thích được nắm tay không?"