Em Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 67: Không đau là do cắn thịt Đường Tăng đấy



Trong phòng vẽ tranh, lúc mọi người nhìn thấy Hứa Ninh Thanh ôm cô đi vào đồng loạt lộ ra biểu cảm chấn động, mặt Thường Lê nóng lên, nhỏ giọng nói: "Đồ của cháu toàn bộ để ở góc bên kia."

Hứa Ninh Thanh hiển nhiên đã gặp qua bao nhiều ánh mắt, mặt không đổi sắc, vô cùng không cần mặt mũi.

Hắn cúi người, cẩn thận từng li từng tí đem cô nhóc đặt xuống ghế, Thường Lê mũi chân nhẹ chạm đất, xê dịch vị trí, trên bàn chân cũng có một khoảng đỏ.

Hà Thiển Thiển ngồi vị trí trước mặt cô: "Cậu làm sao vậy Lê Lê?"

"Ngã một chút, không có việc gì." Thường Lê ngẩng đầu, vừa vặn trông thấy Lê Hoan đang đi tới.

"Bây giờ còn đau nhiều nữa không?" Hứa Ninh Thanh đứng trước mặt cô cúi đầu hỏi.

"Tay trái rất đau."

Hứa Ninh Thanh bình tĩnh "Ừm" một tiếng, lại nói với Hà Thiển Thiển bên cạnh: "Làm phiền em để ý con bé một chút."

Hà Thiển Thiển có chút giật mình, vội vàng gật đầu hai cái.

Thường Lê không muốn làm phiền người khác, ra vẻ già mồm, đưa tay kéo tay áo Hứa Ninh Thanh: "Cháu cũng có thể tự chăm sóc mình."

"Ừm." Hứa Ninh Thanh trả lời qua quít, đưa tay vò tóc cô: "Tôi đi ra ngoài trước, khi nào kết thúc thì gửi tin nhắn cho tôi, tôi liền đến bế em ra ngoài."

". . . À há."

Hứa Ninh Thanh vừa đi ra liền gặp thầy coi thi đang đi vào, Thường Lê nhận ra là đây là vị giáo sư cô gặp lần thi vấn đáp.

Người đàn ông thấp giọng cùng thầy giáo nói cái gì đó, một lát sau liền thấy thầy ấy hướng Thường Lê nhìn sang, gật đầu nói: "Được".

Thường Lê ngồi dưới góc, nhìn Hứa Ninh Thanh trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, thật sự không biết phải làm sao.

Mặc dù tay không đau lắm, nhưng khi cầm bút lên cảm giác rất lạ lẫm, ngón giữa và ngón áp út co lại cầm bút rất đau.

Phòng vẽ tranh lớn như vậy nhưng vô cùng yên tĩnh, chỉ có âm thanh từng đường bút sột soạt trên giấy.

Phác hoạ cần dùng bút chì là chính, càng về sau cô càng cảm thấy đau hơn, có chút chột dạ.

Thường Lê nhanh chóng vẽ mau mau, sau khi kết thúc chỉ chỉnh sửa lại một chút rồi tháo giấy vẽ xuống, cầm túi lên khập khiễng đi đến thầy coi thi bên cạnh, giao bài.

"Tay em không sao chứ?" Thầy coi thi cũng mở miệng hỏi thăm.

Thường Lê cười cười: "Không có chuyện gì ạ."

Lúc cô đẩy cửa ra ngoài, Hứa Ninh Thanh đang dựa trên tường hút thuốc.



Người đàn ông bộ dáng tuấn tú, lúc này giữa hai hàng lông mày nhíu lại, hiện ra chút không kiên nhẫn cùng lãnh đạm, hắn hút một hơi thuốc, bên má hơi hõm, điếu thuốc giữa ngón tay sáng lên ánh lửa hồng.

Hắn cứ như vậy trong làn khói thuốc mờ mịt nhìn qua.

Hứa Ninh Thanh ngồi dậy, dập tàn thuốc đi đến, đứng trước mặt Thường Lê: "Cần ôm không?"

Thường Lê: ?

Huynh đệ, người hỏi cũng quá bá đạo tổng tài đi.

Thường Lê mất tự nhiên dời tầm mắt: "Cháu tự đi được."

Hứa Ninh Thanh cũng không miễn cưỡng, kéo cánh tay Thường Lê vòng qua cổ mình, một tay đỡ đỡ lưng cô, dìu cô đi xuống.

Hứa Ninh Thanh lái xe đến bệnh viện tư nhân, vừa rồi lúc Thường Lê trong phòng vẽ hắn đã liên hệ trước, đem xe dừng trong hầm gửi xe, trực tiếp đi thang máy lên tầng năm.

Làm xong tất cả kiểm tra, thật sự không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ bị thương nhẹ, xương cổ tay trật khớp.

Bác sĩ đẩy gọng kính, cầm hình chụp x-quang ra xem: "Không có vấn đề gì lớn, tay trái kia thì hơi nghiêm trọng một chút, mấy ngày này không được mang vác vật nặng, dưỡng một thời gian là khỏi."

Hứa Ninh Thanh đứng một bên: "Bác sĩ, cô ấy gần đây phải thi đấu, tay phải thường xuyên vẽ tranh."

"Vậy như này đi, để tôi châm cứu cho cô, kíƈɦ ŧɦíƈɦ vận động kinh mạch, có thể khôi phục nhanh hơn một chút."

Thường Lê con mắt đã trợn to rồi.

Châm cứu.

Bản năng cô kháng cự cùng sợ hãi.

Hứa Ninh Thanh cảm giác được cô co rúm về phía sau, thế là đưa tay đặt lên bả vai cô: "Sợ thì không làm, việc Giải mùa đông lại về nghĩ biện pháp."

Nhưng chậm trễ chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến vẽ tranh.

Thường Lê nhớ tới cảm giác đau lúc vẽ phác thảo, rất rõ ràng điểm này.

Cô do dự hai giây, lắp ba lắp bắp nói: "Vậy… làm một lần đi?"

"Không sợ?"

". . . Không sợ."

Bác sĩ nhanh chóng cầm bao châm cứu đi đến, Thường Lê thấy ông ấy mở túi vải nhung màu đen ra, bên trong chi chít những kim châm dài ngắn khác nhau, suýt thì ngất luôn tại chỗ.



Cô không dám nhìn, dời đi tầm mắt.

Cô nàng ngồi trên ghế, tay áo xắn tới khuỷu tay, cánh tay mảnh mai trắng nõn, làn da sáng mịn, lúc này giống như bị đưa ra pháp trường, run rẩy khoác lên tấm vải mềm.

Bác sĩ rút ra một cây châm, mắt nhìn Thường Lê, buồn cười nói: "Cô gái nhỏ à, cái này không đau, thả lỏng một chút."

Thường Lê muốn quay lại đáp ứng một tiếng, kết quả liền thoáng nhìn thấy cây kim dài trong tay, lúc này cuống họng mềm nhũn “A” một tiếng, lập tức đem đầu xoay ngược trở về.

Hứa Ninh Thanh đưa tay, giữ lấy cái ót cô, đem người ấn vào trong lồng ngực mình.

Thường Lê cứng đờ, chóp mũi đụng vào áo Hứa Ninh Thanh, có chút cứng rắn.

Cơ bụng.

Cô không kịp xấu hổ, bác sĩ sau lưng nói: "Tôi châm vào rồi, đừng nhúc nhích nha."

Thường Lê nhắm chặt mắt, trực tiếp há mồm cắn.

Làn da truyền đến cảm giác lạnh buốt, ban đầu cảm thấy đau nhức nhưng sau đó chỉ còn sót chút ê ẩm, dường như không khủng bố như cô nghĩ, nhưng Thường Lê vẫn là không dám buông lỏng cảnh giác, sợ đột nhiên châm vào huyện đạo khiến cô đau đớn.

Cô đem mặt chôn sâu trong lồng ngực Hứa Ninh Thanh, không tự chủ được dùng sức, răng nhẹ nghiến.

Hứa Ninh Thanh đột nhiên cảm giác trên bụng truyền đến một mảng nhói nhói kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hai chiếc răng nanh đáng yêu của cô nhóc, lúc này đang cùng cơ bụng của hắn tiến hành một cuộc gặp gỡ thân mật.

Cô cứ như vậy ngậm một khối thịt nhỏ, còn nghiến nghiến răng.

Hứa Ninh Thanh cảm thấy rất đau, nhưng không có đẩy ra.

Thẳng đến khi châm cứu kết thúc, Hứa Ninh Thanh mới giơ tay nhéo mặt cô, thanh âm có chút khàn: "Nhả ra."

". . ."

Thường Lê kịp thời phản ứng mình đang làm gì, nhanh chóng há miệng ra, lui người về sau ngồi thẳng dậy.

Cô lặng lẽ liếc mắt nhìn Hứa Ninh Thanh, một đoạn áo có chút nhăn, bên trên còn có một khoảng ướt không rõ hình dạng.

Cô đang làm cái gì vậy trời. . .

Thường Lê muốn hóa giải chút xấu hổ, xoa tóc, nói: "Châm cứu như thế này, hình như cũng không đau lắm ha."

Người đàn ông nâng tay lên, ngón tay thon dài xoa lên bụng, thần sắc lo lắng lúc trước đã biến mất, lại khôi phục bộ dáng lười biếng kia, phát ra tiếng cười trầm thấp, còn có chút côn đồ.

"Không đau là do cắn thịt Đường Tăng đấy."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv