Một bên khác Hứa Ninh Thanh trực tiếp đem người ôm vào ghế lái phụ.
Đêm giao thừa trên đường đoàn người đi lại tấp nập, con đường này đặc biệt nhiều những đôi tình nhân, Hứa Ninh Thanh đi qua đây quả thực thu hút sự chú ý.
Hứa Ninh Thanh một lần nữa vòng qua ghế lái chính, vừa thắt dây an toàn đột nhiên trong túi xách của Thường Lê vang lên tiếng chuông điện thoại.
Cô nàng đã say đến ngơ ngẩn, một chút phản ứng cũng không có, Hứa Ninh Thanh chần chờ hai giây, từ trong túi của cô lấy điện thoại ra, là Thường lão gia gọi tới.
Chắc là lo lắng cô đêm hôm khuya khoắt đi chơi bên ngoài, Hứa Ninh Thanh nhìn gương mặt ửng hồng của cô, đưa tay nhéo má cô như trút giận.
Lại cảm thấy mềm mại bất ngờ.
Tay run một cái liền bấm nút trả lời.
Hứa Ninh Thanh một bên lười biếng nghiêng người tựa trên ghế nhìn Thường Lê, một bên nói: "Alo, Thường tổng, là tôi Hứa Ninh Thanh."
Đầu kia ngẩn người: "Thì ra là tiểu Hứa đấy à, Lê Lê hiện tại đang ở cùng cậu sao?"
"Ừm, bây giờ tôi lập tức đưa con bé trở về."
Cúp điện thoại, Hứa Ninh Thanh mắt nhìn đồng hồ, mẹ nó đã mười một giờ rồi, con nhóc này lá gan thật lớn, chắc chưa từng gặp tên xấu nào, muộn như vậy còn dám cùng người khác tới chỗ như vậy uống rượu.
Cũng may Hứa Ninh Thanh tối nay không có hứng thú uống rượu, cũng không cần gọi tài xế.
Hứa Ninh Thanh đem xe lái trên đường cái, cô gái nhỏ bên trong ngủ yên tĩnh, không náo loạn nữa.
Bên ngoài ánh đèn lung linh khắp nơi chiếu vào trong xe, chiếu rọi trên khuôn mặt Thường Lê, lọn tóc đen nháy rủ trước ngực, mũi cao môi mỏng, cực kì tinh xảo.
Hứa Ninh Thanh tâm trí dần dần trống rỗng.
Lại bỗng nhiên nhớ tới cô ngày đó ở công ty hốc mắt đỏ lên nhịn không được run rẩy bỏ đi, cùng cuối lại nhu thuận thoả hiệp gọi hắn một tiếng "chú".
Hứa Ninh Thanh biết mấy ngày nay tâm trạng mình không tốt bắt nguồn từ đó.
Tựa như bây giờ cô ở bên cạnh hắn, tâm tình của hắn cuối cùng cũng tốt lên không ít.
Xe dừng trong bãi đỗ xe Minh Tây.
"Thường Lê?"
Thanh âm người đàn ông trầm thấp, nhất là trong đêm tối thế này, thu lại bộ dáng cà lơ phất phơ thường ngày, nghe rất êm tai, mang theo một chút cẩn thận dỗ dành.
Đáng tiếc Thường Lê lúc này không có nửa dấu hiệu muốn tỉnh lại, cũng không nghe thấy lời hắn nói.
Hứa Ninh Thanh nhìn chằm chằm cô một hồi, đột nhiên hầu kết nhấp nhô chuyển động, hắn nhấc tay lên, lại nắm thành quyền, sau đó nhẹ nhàng duỗi đầu ngón tay chạm nhẹ lên mặt cô.
Có chút lạnh, rất mềm, giống như một lớp đường áo thạch*, hàng mi cong dày, kẻ mắt một đường nông xuống đuôi mắt, trông rất tự nhiên, vậy nên cho dù có trang điểm thì cặp mắt kia vẫn có thể trong nháy mắt biến thành con hồ ly nhỏ.
*Trans: này Trà không biết thay đổi sao cho dễ hiểu, giống như là đường bột phủ lên bánh gato nhưng này là đường phủ lên thạch mát lạnh á.
Hứa Ninh Thanh ngửi thấy hương vị nhàn nhạt, rất thơm, nhưng không giống mùi nước hoa nồng đậm.
Hắn rủ mắt xuống, nhìn không ra biểu cảm, cúi người tới gần Thường Lê.
Hứa Ninh Thanh sống tự do phóng túng hai mươi mấy năm đến phiến lá cũng không dính lên người, lần đầu làm loại này chuyện xấu xa này.
Trên thân cô nàng có loại mùi hương giống hoa nhài, lúc này hỗn loạn thêm mùi rượu nóng bỏng, dịu dàng lại hài hoà.
Hứa Ninh Thanh cảm thấy cái ý đồ xấu tận sâu trong đáy lòng kia dễ như trở bàn tay bạo phát ra ngoài.
Hắn sát lại rất gần, chóp mũi chạm vào cần cổ trắng nõn mảnh khảnh của cô.
Hứa Ninh Thanh hít sâu một hơi, nhắm mắt lại một lần nữa ngồi dậy, lúc này mới chậm rãi thở ra một hơi kia, tựa đầu một bên nhìn cô, cuối cùng đành cam chịu xuống xe đi vòng qua cõng cô lên lưng.
Thường Lê rất nhẹ, cõng lên cũng rất lỏng lẻo, Hứa Ninh Thanh đóng cửa xe, hai tay vòng qua đầu gối cô, xốc người lên.
Đầu cô gối trên vai hắn động đậy, cọ mặt lên cổ hắn, không thoải mái lẩm bẩm một tiếng.
Hứa Ninh Thanh nghiêng đầu, thanh âm dịu dàng: "Khó chịu à?"
"Ừm, có một chút."
"Muốn nôn không?"
Thường Lê ho một tiếng: "Không... muốn."
Hứa Ninh Thanh không dám tiếp tục xốc người lên, tận lực đem bước chân thả nhẹ nhàng trầm ổn.
Gió đêm rất yên tĩnh, phía xa có âm thanh vài người la hét ầm ĩ, nhưng trong chung cư rất tĩnh lặng, đèn đường đứng hai bên, kéo dài về phía trước, chiếu sáng trên lối đi thẳng tắp.
Hứa Ninh Thanh đi đến cổng chung cư, hai tay đỡ Thường Lê không có cách nào nhấn thang máy, nhà Thường lão gia mua ở tầng năm, không cao lắm, hắn không nghĩ nhiều liền lựa chọn đi thang bộ.
Cô nàng rất ngoan nằm trên vai hắn, mơ hồ nói thành câu: "Hứa Ninh Thanh, anh chính là tên khốn kiếp!"
"Ừm." Hứa Ninh Thanh thanh âm rất nhạt, cong khoé môi, thừa nhận.
Thường Lê từ từ nhắm hai mắt tiếp tục lên án: "Anh vì sao không thích em?"
Hứa Ninh Thanh dừng bức chân, nghiêng đầu nhìn cô, cô nhóc mềm oặt gối đầu lên vai hắn, cả hai mắt đều nhắm tít lại.
Không ai đáp lời, Thường Lê cũng không nhụt chí, dù sao lúc này cô chỉ đang cùng Hứa Ninh Thanh trong mộng nói chuyện, khó khăn nói tiếp.
"Anh không thích em cũng không sao, nhưng mà, chờ đến khi em không thích anh nữa, anh liền thật sự chỉ là chú của em." Cô mấp máy môi, bổ sung nói: " Một người chú dáng dấp không tệ lắm, chỉ thế thôi."
Hứa Ninh Thanh coi như tâm bình lặng nãy giờ bị lời nói của con sâu rượu kia như ném một cục đá, phát ra tầng gợn sóng.
Cuối cùng cũng đến tầng năm.
"Được rồi." Người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô, cúi xuống thấp giọng nói: "Em bộ dạng này đi vào chắc chắn bị ông bà nội lải nhải."
Hứa Ninh Thanh dựa sát tường thả Thường Lê xuống, một tay vịn, một tay kéo khoá áo khoác bông của cô lên.
Tóc cô lúc này có chút rối, hắn thuận đầu ngón tay vuốt tóc cho cô.
Thường Lê tựa vào tường, cái ót chóng đỡ trên tường, người có chút lảo đảo. . truyện xuyên nhanh
Hứa Ninh Thanh từ trong túi lấy ra móc khoá thỏ xám lông xù, ngón trỏ gạt mở miệng túi quần yếm của cô, nhẹ nhàng bỏ vào.
Túi rất nông, mặt con thỏ hướng ra ngoài, hai tai thật dài cụp xuống hai bên, nhìn qua giống như đang ngồi trong túi.
Hứa Ninh Thanh nhẹ nhàng véo má cô, híp mắt: "Việc đánh tôi ngày mai xử lý em sau."
Hắn dừng một chút, đầu ngón tay chạm lên làn da tinh tế khiến hắn lưu luyến, lại vuốt cằm Thường Lê, người đàn ông tràn đầy ý cười nói: "Chúc Lê Lê của chúng ta năm mới vui vẻ!"