Em Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 177: Chạy về phía trước



Lúc nhận được điện thoại của Hứa Ninh Thanh, Thường Lê vừa mới rời khỏi văn phòng.

Giọng anh nghe là biết đang nén cơn giận, cũng không biết đã bao lâu rồi Thường Lê mới thấy anh như vậy. Cô còn tưởng đã xảy ra chuyện gì nên lo lắng chạy về nhà.

Trong nhà không thấy dì giúp việc chăm Hứa Anh đâu.

Trên bàn ăn lại có hai bóng dáng… Là con mèo hoàng thượng nhà cô với công chúa bị chiều sinh hư.

Tình thế vốn đang giằng co nhau, bé trai đối diện đã bật khóc thút tha thút thít, còn Hứa Anh thì không. Hứa Ninh Thanh mắng bé, bé lại dùng lí lẽ biện hộ cãi lại.

Thường Lê thay dép: “Thận Thận với Tùy Tùy đâu rồi?”

“Chở qua nhà mẹ anh rồi.” Hứa Ninh Thanh vẫn đang tức giận, “Nếu không phải hôm nay anh tới đón thì cũng chẳng biết ranh con này làm ra chuyện gì.”

Hứa Anh bị giáng từ “công chúa điện hạ” rớt xuống thẳng hàng “ranh con”, cực kỳ bất mãn: “Con có làm cái gì đâu! Thẩm Thần Phong tốt lắm mà!”

Từ nhỏ Hứa Anh đã được khen nói chuyện logic rõ ràng, nay còn chẳng sợ Hứa Ninh Thanh.

Thường Lê nghe một hồi, cảm giác như lọt vào sương mù, đi lại bàn ăn kéo ghế ra ngồi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Hứa Ninh Thanh lạnh mặt đáp: “Hứa Anh yêu đương.”

Thường Lê ngơ ngác.

Thật không thể kéo cụm từ con nhóc bốn tuổi với yêu đương lại với nhau được luôn ấy.

Cô ngơ ngác nửa ngày, cuối cùng thốt ra một câu hỏi mình quan tâm nhất…

“Có đẹp trai không?”

Hứa Ninh Thanh: “…?”

Hứa Anh nhanh chóng quay mặt qua, gật đầu thật mạnh: “Đẹp trai lắm!”

Vừa nãy Hứa Ninh Thanh đã gặp Thẩm Thần Phong ở ngoài cổng trường, hiện tại không chút nể mặt hừ một tiếng: “Đẹp trai cục cứt, con lừa ai đó.”

Câu này của anh làm Hứa Anh tức giận lắm, nhưng vốn từ vựng ít ỏi, thở hổn hển mãi nhưng chẳng thốt nên lời nào.

Thường Lê nhìn Hứa Ninh Thanh đen mặt đứng đó, ngẫm nghĩ rồi lại hỏi: “Có ảnh không?”

“Có.”

Ở nhà trẻ có quy định đồng phục thống nhất, cô bé lấy thẻ học sinh từ trong túi váy ra, lại tâng bốc người của mình, “Thẩm Phong Thần cực kỳ đẹp trai luôn.”

Trên thẻ học sinh ghi tên Thẩm Thần Phong, còn có ảnh chụp.

Thường Lê ghé mắt lại nhìn.

Cậu nam sinh nhỏ rất anh tuấn, làn da trắng bóc, tóc mái cắt ngang chấm lông mày, quần áo nghiêm ngắn chỉnh tề, cổ áo sơ mi tạo thành hình chữ V tiêu chuẩn.

Thường Lê suy nghĩ, cảm thấy ngoại hình chẳng khác gì học bá anh tuấn trong truyền thuyết.

Tương lai xán lạn đấy.

“Đẹp trai ghê ha.” Thường Lê nghĩ sao nói vậy.

“Cậu ấy là lớp trưởng đó.” Hứa Anh lại tiếp tục khen.

“Mẹ cảm thấy dáng vẻ thế này thì học giỏi lắm ha.” Thường Lê lại hỏi, “Sao bé Lê của mẹ có thẻ học sinh của cậu bé thế?”

“Mỗi người có năm cái mà, bé Lê mới bảo cậu ấy cho con một cái.”

Hứa Ninh Thanh nâng mắt mắng bé: “Con còn chút liêm sỉ nào không đấy?”

Hứa Anh cong chân đứng lên ghế, giọng nói non nớt vang lên: “Cậu ấy cũng bảo bé Lê đưa mà!”

Thường Lê sợ bé té, vội ôm xuống ngồi lên chân mình, không chê náo nhiệt mà đổ dầu vào lửa: “Bé Lê của mẹ thấy cha đẹp hay Thẩm Thần Phong đẹp hơn?”

Lúc nãy Hứa Anh đã bị Hứa Ninh Thanh mắng, mặc dù có hơi sợ, lặng lẽ lườm anh một cái rồi mới cúi đầu nhìn cậu bé trên thẻ học sinh, do dự nói: “Thẩm Thần Phong đẹp hơn.”

Lần đầu tiên Hứa Ninh Thanh vấp phải đả kích trên phương diện nhan sắc, người đả kích anh còn là công chúa điện hạ nhà mình.

Thế là lập tức vỗ bàn, bày ra uy áp của một trụ cột gia đình, chỉ vào bé: “Hôm nay con nhịn cơm tối đi!”

Thường Lê ngả người ra ghế cười không ngừng được.

Hai cha con lại ồn ào một hồi, sau đó Hứa Anh cứ nói mấy câu phi logic, nháo nhào không ngừng. Hứa Ninh Thanh nghe chẳng hiểu cô bé nói gì, nhưng vẫn kiên trì cãi với cô bé đến mười mấy phút.

Từ “yêu sớm” lại nhảy qua “không tôn trọng cha”.

Thường Lê cười muốn tắt thở, khó khăn lắm mới dừng lại được, quyết định để hai cha con tự thông não vậy.

Cô ôm Hứa Anh về phòng.

“Con đừng có giận cha, nghỉ một lát đi đã rồi lát mẹ gọi con ăn cơm.” Thường Lê ôm bé lên giường.

Hứa Anh ôm cổ Thường Lê, lẩm bẩm kêu mẹ.

“Hửm?”

“… Thật ra bé Lê thấy cha đẹp hơn cơ.” Bé nhỏ giọng bảo.

Thường Lê liếc mắt: “Vậy sao?”

“Nhưng cha xấu tính quá.” Hứa Anh chun mũi, “Nên con không muốn bảo cha đẹp.”

“Vậy thì không nói.” Thường Lê cười cười, “Phải nhờ con áp chế lại cha con chứ.”

Rời khỏi phòng Hứa Anh, cô thấy dì giúp việc đã mua đồ ăn trở về, giờ đang bận rộn trong bếp. Hứa Ninh Thanh ngồi im như tượng trước bàn ăn, hẳn là còn tức giận lắm.

Thường Lê cảm thấy anh đáng yêu chết được, cãi nhau với Hứa Anh thôi mà cũng giận được.

Cô bước xuống lầu đi lại cạnh anh, ôm lấy cánh tay của anh: “Anh giận gì mà giận, không phải chỉ là con bé thấy cậu nhóc kia đẹp hơn thôi à.”

“Hôm nay Giang Tùy giới thiệu thằng nhóc đó là bạn trai Hứa Anh, mới có mấy tuổi thôi mà bạn trai cái gì?”

“Anh cũng biết con bé còn nhỏ mà.” Thường Lê hơi buồn cười, “Có lẽ là nghe ai nói bạn trai bạn gái, lại thấy cậu nhóc đó đẹp trai nên nói vậy. Chứ sao hiểu bạn trai có nghĩ gì được thật.”

“Thế thì không phải thằng nhóc kia lời quá rồi à?”

Hiện tại Hứa Ninh Thanh cảm thấy không một ai trên thế giới này có thể xứng với công chúa điện hạ nhà mình.

Thường Lê định nói lý, suy nghĩ rồi bảo: “Em nghe bà nội bảo lúc em còn đi nhà trẻ cũng có thích mấy cậu nhóc. Dù sao cũng là chuyện thường thôi mà. Nghe nói trong nhà trẻ cũng có mấy cô bé thích Tùy Tùy đấy.”

Hưa Ninh Thanh híp mắt: “Lúc đi nhà trẻ em cũng có thích người khác?”

“Hình như vậy, em thích hay thích em gì đó, không nhớ rõ lắm.”

Hứa Ninh Thanh hừ một tiếng.

Mãi cho tới khi ăn cơm, hai cha con cũng chưa làm hòa. Thân là người bị kẹp ở giữa, Thường Lê cũng mệt dữ lắm, vất vả đi dô bé Lê ngủ.

Lúc về phòng ngủ thì vừa khi Hứa Ninh Thanh tắm xong bước ra.

Dạo này không có thời gian đi cắt tóc, tóc mái đã mọc dài ra rồi. Giọt nước thuận theo lọn tóc đen rơi xuống, trượt theo sống mũi cao.

Đã hơn ba mươi tuổi mà còn thể mang theo khí chất thiếu niên như vậy, đúng là tuyệt thật.

Thường Lê nhìn anh một hồi, chợt nhớ tới câu “Thật ra bé Lê thấy cha đẹp hơn cơ.” của Hứa Anh. Không hồ là con cô sinh ra, gu thẩm mỹ tốt đấy.

“Bé Lê nhỏ ngủ rồi à?”

“Ừm, giờ anh mới gọi bé Lê, khi nãy còn gọi thẳng họ tên Hứa Anh ra mà.” Thường Lê lấy máy sấy ra, ngồi bên giường sấy tóc cho anh, “May mà con bé không khóc đấy nhé.”

Hứa Ninh Thanh lười nhắc lại chuyện này, híp mắt hưởng thụ cô sấy tóc cho.

Tóc rất nhanh đã khô, Thường Lê cất máy sấy đi. Mới cầm đồ ngủ lên định đi tắm thì bị Hứa Ninh Thanh giữ lại.

Hôm nay cô tới văn phòng làm việc nên mặc áo sơ mi với chiếc váy màu xanh. Khi nãy sấy tóc cho anh, hai cúc đầu mở ra để lộ phong cảnh như ẩn như hiện.

Hứa Ninh Thanh xoay người đè cô xuống, cắn lên cằm cô: “Lúc đi nhà trẻ có thích người khác?”

“…”

Thường Lê ngơ ngác một hồi mới hiểu người anh nhắc tới là cô chứ không phải Hứa Anh, lặng lẽ liếc mắt: “Em còn chẳng nhớ mấy chuyện này, bà nội nói mới biết đấy.”

Hứa Ninh Thanh đẩy áo sơ mi lên, bàn tay sờ theo từng đoạn cột sống mò lên trên, đầu ngón tay nóng bỏng.

Anh cắn lên môi cô: “Anh thì chẳng thích ai.”

“Còn vợ con thì đều có người thương thời nhà trẻ.” Hứa Ninh Thanh càng nghĩ càng tức, lại cắn cô một cái nữa.

Thường Lê bị anh chọc cho bật cười, đổi một tư thế khác thoải mái hơn, nhấc chân vòng lấy lưng anh: “Sao nghĩ lại thấy thảm thế này.”

Hứa Ninh Thanh hừ một tiếng.

“Vậy để em nói một chuyện có thể làm anh vui vẻ.” Thường Lê ôm cổ anh kéo xuống, ghé bên tai anh bảo, “Công chúa điện hạ của chúng ta vẫn cảm thấy phụ hoàng của bé đẹp hơn.”

Hứa Ninh Thanh nhướng mày: “Hửm?”

“Trước giờ cơm tối có lén nói em nghe, thật ra là thấy anh đẹp hơn bạn nam kia cơ, nhưng anh hung quá nên mới cố ý bảo Thẩm Thần Phong đẹp hơn.”

Khóe miệng Hứa Ninh Thanh nhếch lên, hừ một tiếng rõ to: “Cái này mà cảm thấy cái gì, vốn dĩ là sự thật.”

“Mặt dày thế, tự luyến quá trời.” Thường Lê chọt chọt vào mặt anh.

Hai người ôm nhau một lát, hô hấp lại bắt đầu hỗn loạn. Thường Lê bị ôm tới nóng, đẩy đẩy anh khẽ nói: “Em còn chưa có tắm đâu.”

Hứa Ninh Thanh khàn giọng: “Lát rồi tắm.”

Áo sơ mi bị cởi ra, cùng lúc đó, cửa phòng ngủ bị ai mở ra.

Hứa Anh nhón chân đưa tay vặn nắm đấm cửa, đôi mắt to tròn nhìn vào trong phòng.

Thường Lê vội vàng đẩy Hứa Ninh Thanh ra, nghiêng người lấy áo sơ mi che mình lại, cảm giác lúng túng như muốn ngất luôn.

Ngược lại là Hứa Ninh Thanh bình tĩnh hơn nhiều, chống ngư dậy thở dài một tiếng: “Sao?”

Hứa Anh chớp chớp mắt: “Vừa nãy cha mẹ làm gì thế?”

Thường Lê: “…”

Hứa Ninh Thanh: “…”

Anh không trả lời câu này mà xoay người ôm Hứa Anh ngồi lên đùi mình: “Không phải đi ngủ rồi à? Sao còn chạy qua phòng cha mẹ làm gì?”

Hứa Anh: “Cha có còn giận bé Lê không đó?”

Hứa Ninh Thanh: “…”

Anh quên chuyện này luôn rồi.

Hứa Anh được cha thương nên vui vẻ ôm lấy anh, cũng không còn thắc mắc vừa nãy cha mẹ đang làm gì nữa, cô bé ngồi trong ngực Hứa Ninh Thanh một lát rồi đi về phòng.

Đây cũng không phải lần đầu hai người chuẩn bị thân mật thì Hứa Anh xen ngang.

Hứa Ninh Thanh vốn là người lúc nào cũng hứng lên được, nhưng giờ trong nhà có thêm một đứa bé, đành phải lén lút khi trời sáng cô bé còn chưa tỉnh hoặc ban đêm lúc ngủ thôi. Tuy vậy vẫn bị Hứa Anh bắt gặp mấy lần.

Mặc dù còn chưa tới bước cuối cùng nhưng Thường Lê vẫn thấy xấu hổ mất mặt.

Sáng hôm sau, Hứa Ninh Thanh đưa Hứa Anh tới nhà trẻ và Thường Lê lại đến văn phòng.

Trên đường đi, Thường Lê nghiêm túc nói chuyện với anh về chuyện này, ý muốn bảo trước mặt Hứa Anh thì anh ra dáng trụ cột gia đình chút, không thể lúc nào cũng đùa nghịch lưu manh được.

Hứa Ninh Thanh thì đáp mau lắm, nhưng chắc chắn chẳng thèm để trong lòng.

“Phải tự kìm nén bản thân nghe chưa?” Thường Lê nói tiếp, “Anh già rồi mà cứ hở tí là hôn em. Lỡ bé Lê nhìn quen rồi cũng làm vậy với Thẩm Thần Phong thì sao?”

“…” Lúc này Hứa Ninh Thanh mới phản ứng lại. Anh nhíu mày, “Không đâu, anh sẽ dạy con bé chỉ có cha mẹ mới được hôn nó.”

“Nhưng anh đâu có chỉ hôn em thôi đâu! Anh còn làm mấy chuyện lưu manh khác nữa đó! Có thể chú ý một chút không!”

Hứa Ninh Thanh cười: “Rồi rồi.”

Chạng vạng tối, hôm nay việc ở văn phòng khá ít nên Thường Lê về nhà sớm.

Cô đang ngồi trong phòng khách vẽ lên giá vẽ, bỗng nhiên nghe Hứa Ninh Thanh ngoài cửa gọi tên mình.

Thường Lê đứng dậy ra mở cửa, nhìn thấy anh một tay ôm Hứa Anh mới tan học về, tay kia cầm đầy ắp đồ ăn vặt, vì thế không nhập vân tay vào nhà được.

“Sao mua nhiều đồ ăn vặt thế?” Thường Lê cầm đồ giúp anh.

“Công chúa điện hạ muốn ăn.”

Hứa Ninh Thanh nói rồi cúi người hôn Thường Lê.

Nụ hôn kết thúc, Thường Lê mới đánh anh một cái, khẽ nói: “Hồi sáng mới nhắc anh đó!”

Hứa Ninh Thanh xoay người để cô nhìn thấy Hứa Anh gục trên vai mình: “Không phải con bé ngủ rồi à. Không sao đâu, lại hôn cái nữa.”

Lúc này bỗng nhiên Hứa Anh thiếp trên vai Hứa Ninh Thanh lại chép miệng một cái.

Cảm thấy mình sống khổ quá đi.

Cuộc sống trôi từng ngày.

Họ bên nhau từ mùa xuân tới mùa đông, lại từ mùa đông đến mùa xuân khác.

Hứa Ninh Thanh đấu trí đấu dũng với Hứa Anh, muốn ngăn chặn đôi uyên ương kia nhưng mãi chẳng thành.

Đã rất nhiều lần hai cha con vì chuyện này mà cãi thật to. Thường Lê sắm vai người xem cười không dừng được.

Trắc trở thì nhiều, đời người lại ngắn.

Hứa Ninh Thanh vẫn phiền lòng vì chuyện này của Hứa Anh, nhưng cũng vui vẻ khi được ở bên Thường Lê suốt quãng đời người còn lại.

Khoảng cách tuổi tác chín năm kia cũng bị hao mòn bởi khoảng thời gian tuyệt vời.

Thường Lê chạy thật nhanh về phía trước. Hứa Ninh Thanh quay đầu dang tay với cô. Thế là cuối cùng vai kề vai, hai người đi dưới ánh chiều tà le lói.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv