Vòng chung kết phát sóng trực tiếp cho cả nước, cảnh quay cuối đã được biên tập khi phát sóng. Chủ đề “Hứa Ninh Thanh cầu hôn” nhảy thẳng lên đầu hot search.
[ Tuyệt quá tuyệt quá tuyệt quá, tình yêu thần tiên là đây chứ đâu!! ]
[ Phát lại cả triệu lần! ]
[ Hứa Ninh Thanh Là nhà giàu đẹp trai nhất trong lời đồn đó hả? Sao khi hẹn hò thì ngọt ngào dữ vậy??? Lúc trước đứa nào nói người ta phong lưu đa tình thế? Cút ra đây xin lỗi đi bạn ơi!! ]
[ Chu Khởi Cầm lặng lẽ rời khỏi phòng phát sóng. ]
[ Đây là couple duy nhất mà tui có ném ra cục dân chính cũng vô dụng nè:) Khi nào A Lê mới hai mươi tuổi đây hic hic!! ]
[ Chỉ một đêm, Lê Lê vừa lấy được cúp vàng, vừa lấy được chồng yêu hu hu hu. ]
Mà bên kia, sau khi kết thúc phát sóng thì đã hơn mười một giờ đêm, tổ chương trình mở tiệc ăn mừng.
Chương trình có thể đạt được thành tích như ngày hôm nay, đương nhiên ngày cuối mọi người sẽ muốn vui chơi thỏa thích, dù đang đêm khuya cũng không ngăn nổi sự hào hứng của họ.
Vốn dĩ Thường Lê phải ăn cùng bàn với đám Bánh Su Kem, nhưng bây giờ cô cực kỳ bám người, không muốn tách khỏi Hứa Ninh Thanh, thế là ngồi vào bàn của đạo diễn và nhà đầu tư luôn.
Vừa nãy cô bật khóc trên sân khấu, cũng chẳng biết tại sao lại khóc, chỉ cảm thấy nước mắt muốn tuôn trào, có ngăn cũng không được.
Hứa Ninh Thanh uống rượu cùng nhóm người kia, tựa người vào ghế, nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ. Hốc mắt cô ướt sũng, bờ môi cũng ướt át, có vẻ còn chưa lấy lại tinh thần, đang ủ rũ cúi đầu ngẩn người.
Anh cười nhẹ một tiếng, vươn tay chạm vào tay cô: “Ngẩn người gì thế, không thấy đói à?”
Đúng là cả ngày nay chưa có ăn gì, Thường Lê nhìn anh: “Cơn đói bụng qua rồi, bây giờ không thấy gì nữa.”
“Vậy cũng phải ăn một chút.” Hứa Ninh Thanh gắp vài món vào chén cô.
“Ồ.” Cô ngoan ngoãn cầm đũa bắt đầu ăn.
Được một lúc cô mới nhớ tới gì đó, lấy điện thoại ra, hàng loạt tin nhắn hiện lên, đều là chúc mừng cô đã đạt hạng nhất.
Tin nhắn nhiều quá, mới nhìn thôi Thường Lê đã thấy lười, định bụng lát ăn xong rồi trả lời sau.
Vừa định cất điện thoại đi thì nó lại rung.
[ Thẻ ngân hàng có số đuôi 5390 nhận được (từ một nền tảng phát sóng) 832 nhân dân tệ. ] (khoảng ba triệu VNĐ)
Thường Lê: “???”
Năm phút sau, cô mới biết Hứa Ninh Thanh đã làm gì khi cô vẽ tranh. Anh tặng thưởng hơn một triệu tệ cho phòng phát sóng của cô, bây giờ cô được nhận tiền hoa hồng bên nền tảng chia.
Thường Lê đưa thông báo đó cho anh coi.
Hứa Ninh Thanh nhướng mày liếc mắt: “Nền tảng này chia tiền cũng hợp lý đấy, anh còn tưởng sẽ chia 5 5.”
“?” Thường Lê lườm anh, “Em vẽ thì vẽ thôi, anh ngồi ngoài đó chi một triệu nhân dân tệ làm gì?”
“À.” Hứa Ninh Thanh bật cười, lười nhác bảo, “Không vui à?”
Thường Lê tự hỏi cực mạnh: “Sao anh còn chưa phá sản vậy?”
Anh cũng không giận, thuận theo ôm lấy bả vai cô: “Vậy sau này đưa tiền cho em quản hết.”
Lời này còn có một ý ngầm khác. Thường Lê có thể thấy Hưa Ninh Thanh rất quan tâm tới chuyện kết hôn, cho dù hai người mới hẹn hò chưa lâu, nhưng anh đã đề cập không biết mấy lần.
Mặt cô nóng lên, lấy lại sức sống sau khi rời sân khấu, đẩy anh ra đi qua bàn của nhóm thí sinh.
Mấy thí sinh từ tập một cũng tề tụ lại đây, ngồi thành mấy bàn. Thường Lê ngồi bên cạnh Bánh Su Kem, nhìn khắp một vòng mà chẳng thấy Trần Tiềm Nhượng đâu.
Thế mới hỏi: “Trần Tiềm Nhượng đâu rồi?”
Bánh Su Kem: “Không biết nữa, tui tìm mãi không thấy đâu, chắc đi tìm một góc nào đó khóc lóc rồi hả?”
Trước đó Trần Tiềm Nhượng xếp hạng thứ ba, nhưng vòng chung kết xảy ra nhiều sai sót, cộng thêm số điểm suýt sao, cuối cùng chỉ đứng hạng năm.
Mặc dù bình thường cậu cũng muốn đạt thành tích tốt, nhưng cậu luôn bình thản, không để ý thành tích cao hay thấp lắm.
“Chắc không phải đâu.” Thường Lê nói, “Để nhắn tin cho cậu ấy thử.”
Cô lấy điện thoại ra nhắn tin Wechat cho Trần Tiềm Nhượng, chờ năm phút cũng chưa thấy trả lời.
Lâm Thành bên kia nâng ly rượu đi tới, nở nụ cười lịch thiệp dịu dàng: “Chúc mừng quán quân.”
Bây giờ Thường Lê cũng khá thân quen với anh ta rồi, nhưng dù sao lúc trước cũng là fan hâm mộ của người, đương nhiên sẽ thấy ngại ngùng trước cảnh tượng này. Cô nâng ly rượu lên, khiêm tốn nói: “Cảm ơn, chỉ là may mắn mà thôi.”
Lâm Thành cười: “Hôm nay vẽ rất có hồn.”
Sau đó, có người đề nghị tất cả thí sinh cùng nhau chụp một bức hình. Thế là mọi người lại phát hiện không thấy Trần Tiềm Nhượng đâu.
Thường Lê đặt ly rượu xuống: “Để tôi ra ngoài đi tìm cậu ta.”
Bánh Su Kem: “Tui đi với cậu.”
Hai người đi ra sảnh phòng tiệc, lập tức có nhân viên phục vụ bước tới hỏi có cần trợ giúp gì không. Bánh Su Kem hỏi anh ta có nhìn thấy Trần Tiềm Nhượng đâu không thì nhận được câu trả lời là không thấy.
“Kỳ vậy ta, ở đây thì còn đi đâu được.” Bánh Su Kem cau mày.
Thường Lê lại lấy điện thoại ra: “Để tui gọi thẳng cho cậu ta luôn.”
Điện thoại vang lên vài tiếng, đồng thời, có tiếng chuông điện thoại khe khẽ vang lên trong một góc.
Thường Lê và Bánh Su Kem liếc nhau, ăn ý lia mắt về chỗ thang máy cách đó không xa. Cửa nơi đó đóng kín lại, không có lấy một tia sáng, nhưng tiếng chuông điện thoại đúng là vang lên từ đó.
Tiếng chuông bỗng dừng lại, bên tai Thường Lê cũng xuất hiện giọng của Trần Tiềm Nhượng: “A lô?”
Hai người lại liếc nhau cái nữa, ăn ý không đi vào thang máy, thậm chí còn cách ra xa. Thường Lê đề thấp giọng hỏi: “Bây giờ mày đang ở đâu thế?”
Trần Tiềm Nhượng: “Chuyện gì?”
“Mọi người bảo muốn tất cả thí sinh cùng nhau chụp một tấm ảnh, đâu thể thiếu mày được. Tao với Bánh Su Kem mới đi tìm mày.” Thường Lê nói.
Đầu dây bên kia hơi do dự: “Bên này tao có chút chuyện, nếu không bọn mày tự chụp luôn đi.”
Thường Lê: “???”
Không giống tính tình Trần Tiềm Nhượng lắm.
Cô còn chưa kịp nói gì, cậu đã bổ sung: “Hoặc là bọn mày cứ chụp trước, lát tao về lại chụp bổ sung một tấm nữa. Tao thật sự có việc bận, là chuyện cực kỳ quan trọng đó, bỏ lỡ thì sẽ hối hận cả đời.”
Hai người không hẹn cùng nhìn về phía thang máy, thêm câu “Bỏ lỡ thì sẽ hối hận cả đời”, cùng với sai sót nghiêm trọng trong vòng chung kết, cứ thấy chân tướng đang ẩn giấu trong thang máy.
Cúp máy.
Bánh Su Kem nhìn chằm chằm cửa: “Tui hơi tò mò.”
Thường Lê: “Tui cũng thế.”
Bánh Su Kem: “Tui cứ cảm thấy chắc chắn đang làm chuyện gì xấu trong đó ấy.”
Cũng vì câu nói này, Thường Lê bỗng nhớ lại Hứa Ninh Thanh đã từng bắt cóc cô kéo vào thang bộ, làm mấy chuyện không đứng đắn lắm.
Mặt cô bắt đầu nóng lên, sờ lên vành tai, giả vờ bình tĩnh nói: “Tui cũng nghĩ thế.”
Không để cả hai phải đợi lâu, cửa thang máy từ từ mở ra.
Trần Tiềm Nhượng bước vào bên trong, đằng sau là “Bỏ lỡ thì sẽ hối hận cả đời” trong lời cậu… Chị gái học nhảy xinh đẹp trước kia đã gặp, Lạc Già.
Cậu không để ý hai người đứng trong góc, đi về phía thang máy: “Tôi đưa cậu về.”
Lạc Già: “Không cần, lát tôi còn đến đoàn làm phim nữa, có người tới đón rồi.”
“Vậy tôi tiễn cậu xuống lầu.” Trần Tiềm Nhượng nói.
“Được.” Lạc Già nhướng lông mày, nghiêng mặt qua, tầm mắt khựng lại, nhìn qua vai anh phát hiện hai người đứng trong góc kia.
Mà cô cũng không xấu hổ, còn nâng cằm cười nhẹ với hai cô.
Trần Tiềm Nhượng cũng xoay người qua.
Bánh Su Kem xấu hổ cười một tiếng: “Bận rộn thì cứ bận rộn đi, không cần để ý tụi này. Tui với Lê Lê chỉ ra ngoài… Ngắm trăng thôi?”
Trần Tiềm Nhượng lại không xấu hổ: “Tôi tiễn cô ấy xuống dưới rồi lên chụp ảnh.”
Thường Lê và Bánh Su Kem về phòng tiệc trước, không lâu sau thì Trần Tiềm Nhượng cũng đi lên.
Mọi người đều rất tận hưởng bữa tiệc ăn mừng đêm nay, cuối cùng ai cũng đã uống rượu, chai rượu nằm lăn lóc trên bàn, rơi xuống mặt đất.
Sau khi Thường Lê trở lại thì chụp ảnh rồi nói chuyện phiếm với nhóm thí sinh khác. Hứa Ninh Thanh cũng không tìm cô, chỉ là không có cô gái nhỏ ở cạnh nên chẳng có hứng uống rượu, thế là trong phòng cũng có vài người chưa say.
Lúc anh nhìn qua Thường Lê thì cô đang ngồi cạnh một nữ sinh, cả người xiêu vẹo thì thầm gì đó.
Hứa Ninh Thanh đứng đó nhìn cô một lúc, sau đó đi qua vỗ tay trước mặt cô mấy cái.
Thường Lê ngửa đầu. Cô vô thức uống say nên bây giờ không nhìn rõ ai, chỉ trợn trừng mắt nhìn anh không nói gì.
“Có nhận ra anh là ai không?” Ngón trỏ Hứa Ninh Thanh nâng cằm cô lên.
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.
“Anh là gì?” Anh hỏi.
Thường Lê đáp: “Hứa Ninh Thanh.”
“Không phải.” Hứa Ninh Thanh nheo mắt cười, cúi xuống ghé bên tai cô, xấu xa nói, “Anh là chồng của em.”
Thường Lê nghiêng đầu lặp lại lời anh: “Chồng?”
Chữ này thốt lên từ miệng cô, bỗng trong veo như giọng cô, quyến luyến không buông lỗ tai anh, khiến lòng người ngứa ngáy khó chịu.
Cả người Hứa Ninh Thanh như có dòng điện nhỏ bé chạy qua làm tê dại.
Nâng cằm cô tiếp tục dụ dỗ, thấp giọng hỏi: “Ừm, lặp lại lần nữa, anh là cái gì của em?”
Mặt Thường Lê sát lại gần, cười tủm tỉm, như đứa nhỏ gặp đúng câu khoe mẽ: “Chồng.”
Hứa Ninh Thanh bật cười, cúi đầu hôn cô.
Mấy người xung quanh đều say xỉn ngã trái ngã phải, Bánh Su Kem quay lưng đi, mặt chôn vào lưng Thường Lê, Hứa Ninh Thanh cứ vậy bắt đầu nụ hôn nồng mùi cồn.
Nhân viên công tác bận rộn đưa mấy người uống say về nhà an toàn. Hứa Ninh Thanh ngồi xổm xuống, ngẩng đầu chăm chú nhìn nhóc con nhà mình, giọng nói dịu dàng: “Có muốn về nhà với chồng không?”
Thường Lê tiếp tục gật đầu cười.
Hàng Châu ấm áp hơn Bắc Kinh nhiều, tháng này có nắng nên không lạnh lắm.
Chỉ là cô gái nhỏ vẫn chưa thay bộ váy công chúa kia ra, để lộ cánh tay trắng nõn tinh tế. Hứa Ninh Thanh cởi áo vest khoác lên cho cô.
Anh vươn tay: “Lại đây, đưa em về nhà.”
Thường Lê uống đến say xỉn, nhưng vẫn đi đường được, nắm lấy tay anh bước đi khập khiễng.
Hứa Ninh Thanh uống rượu nên không thể lái xe. Khách sạn lại không xa lắm nên định đi bộ về. Đồng thời để nhóc con say rượu nhà mình tỉnh táo hơn luôn.
Bỗng nhiên nhóc con say rượu dừng chân lại, híp mắt ngó trái nhìn phải: “Ủa, cúp của em đâu rồi?”
Hứa Ninh Thanh đưa cúp vàng trong tay để cô ôm.
“Hứa Ninh Thanh.” Cô cười tủm tỉm gọi tên anh.
“Hửm?”
“Em vui lắm luôn.”
Anh bị cuốn theo cảm xúc của cô, môi câu lên cười, xoa đầu cô: “Ngốc.”
Thường Lê lanh lợi nâng cúp trong tay phải lên: “Em vừa có cái này.” Lại nâng tay Hứa Ninh Thanh đang nắm tay trái của cô, “Vừa có cả anh.”
Cô nghiêng đầu nhìn anh, nhón chân sát lại gần: “Sao anh đẹp trai quá đi à.”
Hứa Ninh Thanh cười, véo mặt cô: “Thích anh cũng vì anh đẹp trai phải không? Thế nếu sau này anh già đi thì sao giờ?”
Cô cười hề hề mấy tiếng, bả vai rung lên.
Đi được một đoạn, Thường Lê đã thấy mệt, muốn được cõng.
Hứa Ninh Thanh cúi người, nghiêng đầu bảo: “Lên đi.”
Anh cõng Thư Lê trên lưng, xốc người cô lên. Cô gái nhỏ ôm cổ anh, ôm cả chiếc cúp.
Đường phố khi rạng sáng, bốn phía lặng ngắt như tờ, thỉnh thoảng mới có một chiếc xe phóng vụt như tên bắn.
“Anh có già rồi thì vẫn thích anh.” Thường Lê ghé bên tai anh trả lời câu vừa nãy, “Muốn, mãi mãi mãi mãi thích anh.”
Anh cười: “Thích anh đến vậy à.”
Cô nghiêm mặt cọ lên vai anh, tựa như con mèo nhỏ, “Anh tốt với em lắm.”
“Ừm.”
“Cha mẹ chẳng ai đối tốt với em như vậy, bọn họ không thích em, sinh em ra rồi chẳng thèm quan tâm gì hết.” Cô hít mũi một cái, tâm trạng mới tốt lên lại lặng xuống, “Nhưng anh lại đối xử với em cực kỳ tốt luôn.”
“Chỉ vì đối xử với em hơi tốt một chút là em đồng ý đi theo anh rồi?” Hứa Ninh Thanh nhướng mày dỗ dành cô, “Nghĩ như vậy cũng không đúng, không phải mọi người ai cũng bảo em là tiên nữ, là công chúa à?”
Anh xốc người cô lên: “Tiên nữ, công chúa, không phải là ai đối xử tốt với mình nhất thì mình ở với họ, mà là chọn một người tốt nhất trong đám người đối xử tốt với mình.”
Chẳng biết Thường Lê có nghe anh nói hay không, chỉ là sau đó cô thấp giọng nói, nghe rất nghiêm túc: “Sau này em cũng sẽ đối xử thật tốt với anh. Mẹ em bảo sau này anh không thích em nữa thì sẽ lừa hết tiền của em, nhưng em đồng ý đưa hết tiền của mình cho anh xài.”
“Anh muốn mua xe thì mua xe, mấy chục triệu cũng được.” Âm thanh cô đứt quãng, thành kính và nghiêm túc, “Em trưởng thành rồi, cũng có thể chăm sóc cho anh thật tốt.”
“Em không cần trưởng thành.” Hứa Ninh Thanh nói, “Chỉ cần em làm bạn với anh đã là chăm sóc anh rất tốt rồi.”