Từ sau cái ngày mà Bạc Nguyệt Thiền gặp Chung Tu Kiệt ở nhà anh, cô không còn gặp lại anh nữa. Bạc Nguyệt Thiền cũng không để ý lắm, dù sao cũng chẳng mấy thân thiết, không cần bận tâm.
...
Ngày nhập học rất nhanh cũng đã đến, Bạc Nguyệt Thiền vừa ăn xong thì Âu Dương Lộ Khiết đã có mặt ở nhà cô.
"Đến sớm thế?"
"Cậu muốn ngày đầu tiên đi học cấp ba đã bị chỉ điểm rồi sao?" Âu Dương Lộ Khiết lườm cô, rồi lại quay sang cười tươi rói nhìn Khâu Nhược Dao, "Con chào cô, tụi con đi trước."
...
"Này." Âu Dương Lộ Khiết lấy tay chọc chọc cô.
"Hả?"
"Hôm trước cậu nói cậu ở nhà học bá là sao?"
Bạc Nguyệt Thiền mím môi, "Nói đùa thôi, cậu đừng để ý."
"Thiền Thiền, khai thật đi."
"Hả? Mình đã nói rồi mà." Bạc Nguyệt Thiền chột dạ quay mặt đi.
"Nhìn mình này." Âu Dương Lộ Khiết không bằng lòng nói. "Mau lên, lúc đó cậu có ý gì?"
"Thì ý trên mặt chữ đó."
"Ý trên mặt chữ? Là sao?"
"Không có gì." Bạc Nguyệt Thiền xua tay.
"Hả?"
Bạc Nguyệt Thiền đánh trống lảng, "Đi thôi, không là muộn giờ đấy."
...
"Xin chào các em, chào mừng các em đến với môi trường cấp ba, cô là Lai Viên Viên, giáo viên chủ nhiệm ba năm cấp ba của các em, đồng thời là giáo viên dạy môn Toán." Giáo viên chủ nhiệm là một cô gái tầm hai mươi lăm tuổi, trắng trẻo xinh đẹp, "Về vấn đề chỗ ngồi của các em thì cứ tạm thời để như thế này đi, tháng sau chúng ta sẽ có một bài thi kiểm tra năng lực, cô sẽ chuyển chỗ của các em."
"Cô chuyển như thế nào ạ?" Một nam sinh đứng lên.
"Cô sẽ để học sinh giỏi ngồi với học sinh yếu." Lai Viên Viên mỉm cười, "Nào, bây giờ đến vấn đề đồng phục. Trường ta có đồng phục của cả bốn mùa, vậy nên các em tuyệt đối không được xảy ra tình trạng mùa hè mặc đồng phục mùa đông hoặc tương tự. Còn giờ giấc, phải có mặt trước tám giờ. Còn nữa..."
Nội quy trường cấp ba Nhất trung vốn không có nhiều điều lắm, Lai Viên Viên không mất nhiều thời gian đã có thể trao đổi hết.
Lai Viên Viên nhìn quanh rồi hỏi: "Các em có thắc mắc gì không?"
Thấy mọi người im lặng không có phản ứng gì thì mới nói tiếp: "Được rồi, ngày đầu tiên cũng nên để mọi người hòa nhập một chút. Chúng ta chơi một trò chơi nhé!"
Cả lớp bỗng chốc ngập tràn tiếng hú hét.
Bạc Nguyệt Thiền thì không mấy mặn mà với chuyện này, nằm nhoài ra bàn ngáp ngắn ngáp dài. "Khiết Khiết, mấy giờ rồi?"
"Mới có chín giờ thôi mà đã ngáp rồi? Tối qua cậu thức khuya à?"
"Mình không có thức khuya mà, hơn mười giờ mình đã ngủ rồi."
"Hơn mười giờ là mấy giờ? Nói rõ ra xem nào."
"Là mười hai giờ." Bạc Nguyệt Thiền chớp mắt.
"Mười hai giờ?" Âu Dương Lộ Khiết trợn mắt, "Cậu làm gì mà mười hai giờ mới ngủ?"
"Ây da, vốn là chỉ định đọc nốt một chương thôi, nhưng mà nó hay quá nên mình đọc hết nguyên cuốn luôn."
Âu Dương Lộ Khiết lườm cô một cái sắc lẹm, "Thức khuya ít thôi, xấu lắm đấy."
Bạc Nguyệt Thiền ôm tay cô ấy, "Hì hì, mình biết cậu muốn tốt cho mình mà."
"Tưởng bở." Âu Dương Lộ Khiết bĩu môi, "À mà cậu nhìn đi, người trong góc đó chính là Chung Tu Kiệt đấy, rất soái đó, chỉ là lạnh lùng quá."
Chung Tu Kiệt ngồi một mình trong góc, không mấy hứng thú với trò chơi của Lai Viên Viên.
Rõ ràng là trong cùng một lớp học, chỉ cần vài bước chân là đến nhưng anh lại mang cho người khác cảm giác xa cách đến lạ.
Cứ có cảm giác cho dù đi cỡ nào cũng không đến được chỗ anh.
Bạc Nguyêt Thiền nheo mắt, bấm bụng nghĩ, mình đã nhìn mặt cậu ấy lâu rồi, song ngoài mặt vẫn giả vờ tươi cười. "Đúng là đẹp thật, mà cậu chấm cậu ấy?"
"Không có, mình không thích lạnh lùng như thế chút nào."
"Thế cậu thích như nào?" Bạc Nguyệt Thiền nhích lại gần cô ấy, nhướng mày.
"Mình thích kiểu không quá lạnh lùng cũng không quá dễ tiếp cận, ừm, chính là kiểu giao tiếp có chọn lọc ấy."
"Tiêu chuẩn cao thế?"
Âu Dương Lộ Khiết khoanh tay trước ngực, cong môi, "Tiêu chuẩn của mình có thể thấp được sao?"
...
"Khiết Khiết, mình ra đợi cậu ở cửa lớp nhé." Bạc Nguyệt Thiền xách cặp bước ra, "Nhanh lên đấy."
Đúng lúc này, chuông điện thoại cô đột nhiên vang lên, Bạc Nguyệt Thiền cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, là Khâu Nhược Dao gọi đến.
"Alo mẹ ạ?"
"Thiền Thiền, hôm nay con về với tiểu Kiệt đi nhé."
"Ơ tại sao ạ?"
"Mẹ đi có việc nên con đi cùng thằng bé cho an toàn. Nếu không muốn ở nhà một mình thì sang ở với Hi Hi cũng được."
"Mẹ, con về với Khiết Khiết cũng được mà."
"Đừng nhiều lời, còn nói nữa là mẹ để con ở nhà tiểu Kiệt đấy." Như không muốn cô từ chối, Khâu Nhược Dao nói xong liền dập máy.
"Thiền Thiền, chúng ta đi thôi." Âu Dương Lộ Khiết từ trong lớp bước ra, thấy Bạc Nguyệt Thiền ngẩn người nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, bèn duỗi tay chọc chọc eo cô, "Thiền Thiền, cậu sao đấy?"
"À, không có gì." Bạc Nguyệt Thiền bừng tỉnh. Cô cất điện thoại vào trong cặp, "Khiết Khiết, hôm nay mình không về với cậu được."
"Tại sao?"
"Mẹ mình bảo có người đón mình rồi."
"Ồ." Âu Dương Lộ Khiết mím môi, "Thế đã đến chưa, cái người đón cậu ấy."
"Chắc chưa đâu, cậu về trước đi."
"Về nhớ gọi cho mình đấy."
"Mình biết rồi mà." Bạc Nguyệt Thiền cười xòa.
"Mình đi đây. Mà buổi chiều cậu có đi đâu không?"
"Không có."
"Đi nhà sách đi."
"Ừm, được thôi."
"Ba giờ rưỡi nhé."
"Được thôi."
Âu Dương Lộ Khiết vừa đi khuất bóng thì một thân ảnh đột nhiên lướt qua Bạc Nguyệt Thiền.
"Chung Tu Kiệt." Bạc Nguyệt Thiền túm lấy ống tay áo anh, "Cậu chờ mình nãy giờ à? Cậu biết mình sẽ đi với cậu à?"
"Không có." Đối diện với Bạc Nguyệt Thiền đang chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn mình, Chung Tu Kiệt có chút bối rối, anh vội lia mắt nhìn chỗ khác.
"Thế sao cậu ra trễ vậy?"
"..." Chung Tu Kiệt mím môi, mặt không có chút cảm xúc nào, "Mẹ mình bảo mẹ cậu bận nên ở lại chờ."
"Ồ." Bạc Nguyệt Thiền chắp hai tay ra sau lưng, tâm trạng có chút vui vẻ, "Vậy tụi mình đi thôi."
"À mà..." Chung Tu Kiệt nhìn theo bóng lưng Bạc Nguyệt Thiền, mấp máy môi.
"Hử? Cậu muốn nói gì?"
"Cậu sẽ về nhà mình à?"
"Cậu muốn mình về nhà cậu sao?" Bạc Nguyệt Thiền nháy mắt.
"..." Chung Tu Kiệt nghẹn họng, ban nãy anh do dự là sợ cô sẽ nghĩ sai, quả thật lo lắng không thừa chút nào!
"Không có." Chung Tu Kiệt mím môi, lông mày khẽ nhíu lại, "Ý mình là cậu có chìa khóa không?"
"Hả?" Bạc Nguyệt Thiền ngẩn người, đúng rồi, cô quên mất, Khâu Nhược Dao cầm chìa khóa mất rồi!
Làm sao mà về được đây?
Vẻ mặt Bạc Nguyệt Thiền bắt đầu thay đổi, có chút mất tự nhiên, "Làm sao đây làm sao đây?"
Chung Tu Kiệt nhìn cô đăm đăm, có chút lưỡng lự trước khi nói, "Mẹ mình bảo đưa cậu về nhà mình."
"Rõ ràng là mẹ mình cố ý." Bạc Nguyệt Thiền dậm chân.
"Về thôi."
"Ấy đợi mình." Bạc Nguyệt Thiền vội chạy theo anh, "Chung Tu Kiệt, cậu đừng ỷ chân dài mà bắt nạt mình. Mình nói cho cậu biết, mình vẫn còn cao được đấy! Tới lúc đó mình sẽ cho cậu đuổi ngược lại."
Chung Tu Kiệt đột nhiên dừng lại.
"Úi!" Bạc Nguyệt Thiền theo đà mà đâm thẳng vào lưng anh, cô xoa xoa chóp mũi, nhìn anh đầy ai oán. "Chung Tu Kiệt, đang đi cậu dừng lại làm gì? Cậu muốn ám sát mình trước khi mình cao lên à?"
"Cậu im lặng một chút." Chung Tu Kiệt bất lực thở dài, lẩm bẩm: "Mẹ cậu nói không sai chút nào."
"Mẹ mình nói gì cơ?" Bạc Nguyêt Thiền nghe được, chạy ra trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn không chớp mắt.
Chung Tu Kiệt bị hành động của Bạc Nguyệt Thiền làm cho giật thót, tai cô gái này sao mà thính thế?
"Mẹ mình có nói gì về mình sao?"
Chung Tu Kiệt đưa tay lên miệng, ho khan, "Mẹ cậu nói cậu nói rất nhiều, vui vẻ dễ gần nhưng có lúc hâm lúc dở."
"Hả?" Bạc Nguyệt Thiền trợn mắt, "Mình nào có lúc hâm lúc dở chứ, đáng yêu vậy mà."
"Về thôi."
"Chung Tu Kiệt, đợi mình!" Bạc Nguyệt Thiền vội giữ lấy góc áo anh.
"Cậu bỏ tay ra đi nào."
"Cậu đi nhanh thế mình không theo kịp."
Chung Tu Kiệt gỡ tay cô ra, tiếp tục đi nhưng tốc độ so với lúc đầu thì có phần chậm lại.
"Ôi cái cậu này, đúng là khẩu thị tâm phi." Bạc Nguyệt Thiền cười tinh nghịch.
Chung Tu Kiệt dứt khoát không thèm để ý đến cô nữa, Bạc Nguyệt Thiền biết anh vốn lạnh lùng nên cũng không mấy bận tâm.
...
"Hai đứa về rồi đấy à?" Mộ Đạm Hi từ trong bếp bước ra, "Ngày đầu đi học thế nào?"
"Ổn ạ."
"Hai đứa có ngồi gần nhau không?"
Bạc Nguyệt Thiền vặn ngón tay, có chút bối rối, "Cũng không xa lắm ạ."
Đúng rồi, đâu xa lắm đâu, vẫn trong
phạm vi một lớp học mà.
Mộ Đạm Hi nhìn Chung Tu Kiệt lẳng lặng bước lên phòng, thở dài, "Thằng bé lại chui vào một góc chứ gì? Cô còn lạ gì nó nữa."
Bạc Nguyệt Thiền cắn môi, nhất thời trầm mặc.
Mộ Đạm Hi dịu dàng xoa đầu cô, "Con để cặp sách lên sô pha đi."
"Cô đang nấu cơm ạ?"
"Ừm."
"Con có giúp được gì không ạ?"
"Sinh con gái như con thật tốt, vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn, lại còn hoạt bát vui vẻ." Mộ Đạm Hi cười hiền, đưa cho Bạc Nguyệt Thiền một chiếc tạp dề.
Đáy lòng Bạc Nguyệt Thiền đột nhiên trào dâng một nỗi chua xót không tên.
"Cô nấu gì vậy ạ?"
"Cô làm sủi cảo, Dao Dao nói con rất thích ăn."
Hai mắt Bạc Nguyệt Thiền lập tức sáng lấp lánh.
...
"Cũng sắp làm xong rồi, con lên thư phòng gọi tiểu Kiệt xuống đi, nếu không có ở thu phòng thì chắc là ở phòng bên cạnh ấy."
"Vâng." Bạc Nguyệt Thiền bỏ tạp dề ra, bước lên lầu.
Cô đứng trước thư phòng, gõ nhẹ mấy cái, "Chung Tu Kiệt, xuống ăn cơm."
Bên trong không có tiếng động đáp lại liền quay sang gõ cửa phòng bên cạnh.
Quả nhiên, từ bên trong phòng truyền đến tiếng chân ghế ma sát với mặt sàn, một lúc sau, cửa phòng mở ra, một người con trai cao ráo đã đứng trước mặt cô.
"Sao vậy?"
"Xuống ăn cơm đi." Lời vừa dứt, cô liền quay người rời đi.
Hai người vừa bước xuống phòng ăn, trên bàn đã được Mộ Đạm Hi bày đầy đồ ăn, "Hai đứa mau xuống đây."
"Thiền Thiền, chiều con muốn làm gì?"
"Ừm... con đi nhà sách với bạn ạ."
"Nhà sách à? Tiểu Kiệt không phải con đang muốn mua sách sao?"
"Vâng?"
"Hay con đi cùng với Thiền Thiền nhé!"
"Thôi ạ, chiều con có việc rồi?"
"Việc gì?"
"Chiều con có hẹn với Tuấn Hào rồi."
"Ồ." Mộ Đạm Hi không mặn không nhạt mà đáp một tiếng, "Thiền Thiền, chiều mấy giờ thì con đi?"
"Ba giờ chiều ạ."
"Ở đâu? Để cô đưa con đi."
"Dạ thôi, con tự bắt xe ạ."
Mộ Đạm Hi nhíu mày, "Tự bắt xe cái gì? Con gái đi như thế không an toàn, để cô chở."
"Vâng."
Ba giờ ba mươi phút, Bạc Nguyệt Thiền đã có mặt ở nhà sách.
"Cô đi mua sắm, khi nào về thì gọi cho cô." Mộ Đạm Hi đề nghị.
"Vâng ạ."
"Có việc gì thì gọi cô luôn nhé." Mộ Đạm Hi vuốt mái tóc suôn mượt của Bạc Nguyệt Thiền rồi rời đi.
"Thiền Thiền, nhớ cậu chết mất!" Âu Dương Lộ Khiết bỗng từ đâu chạy đến.
Bạc Nguyệt Thiền có chút buồn cười,
"Mình vừa gặp nhau lúc sáng mà, đâu cần khoa trương vậy đâu."
"Sao lại không? Em yêu à, cậu hết yêu mình rồi." Âu Dương Lộ Khiết chớp chớp mắt.
Bạc Nguyệt Thiền tảng lờ cô ấy, "Đi thôi, chúng ta đi mua sách."
"Thiền Thiền." Âu Dương Lộ Khiết thỏ thẻ, "Mình vừa biết được một chuyện đặc biệt kịch tính."
"Cậu nói đi, mình nghe." Bạc Nguyệt Thiền cầm lên một cuốn tiểu thuyết dày cộm.
"Nghe nói là mới ngày đầu đi học, vị học bá lạnh lùng trầm tĩnh lớp mình đã có người thích rồi đấy." Âu Dương Lộ Khiết hạ giọng.
Tay Bạc Nguyệt Thiền đột nhiên run lên, cô trợn mắt, "Gì? Có người thích Chung Tu Kiệt?"
"Thiền Thiền, cậu phản ứng dữ dội vậy? Không lẽ cậu cũng..." Âu Dương Lộ Khiết dò xét sắc mặt Bạc Nguyệt Thiền, "Ây da không sao, cậu ấy soái như thế cậu thích cũng bình thường thôi."
"Mình không có thích cậu ấy, cậu đừng nghĩ bậy."
"Vậy sao?" Cô ấy nheo mắt, hiển nhiên là không tin lời Bạc Nguyệt Thiền.
"Mà ai thích cậu ấy thế?"
"Rõ ràng là quan tâm Chung Tu Kiệt như thế mà còn dám nói không thích?"
"Mình thuận miệng hỏi thôi, đừng nghĩ nhiều."
"Nhưng mình lỡ nghĩ nhiều rồi."
"Đừng nghĩ đến nữa."
"Bạc Nguyệt Thiền, cậu đáng nghi lắm. Không nghĩ không được mà."
"Thế thì cứ nghĩ đi nhé, mình đi đây."Cô không thèm quan tâm cô ấy nữa, đi sang quầy tiểu thuyết trinh thám.
"Ê này đợi mình với."
Năm giờ, Bạc Nguyệt Thiền với Âu Dương Lộ Khiết thỏa mãn đi ra.
"Cậu mua bao nhiêu cuốn?" Âu Dương Lộ Khiết nghiêng người.
"Chín cuốn."
"Kinh vậy?"
"Bình thường mà." Bạc Nguyệt Thiền nhún vai, "Lát cậu làm gì?"
"Cậu thì sao?"
"Đi về."
"Thế mình cũng về đây."
"Ừm."
"Cậu về một mình?"
"Không." Bạc Nguyệt Thiền lắc đầu, "Cô mình đến đón. Cậu về trước đi."
"Về nhớ gọi cho mình."
"Mình biết rồi." Bạc Nguyệt Thiền cười bất lực.
Âu Dương Lộ Khiết đi khuất dạng rồi cô mới gọi cho Mộ Đạm Hi.