“Bách Du Nhiên, bố mẹ cậu đâu” Triệu Minh Ngọc nhìn Bách Du Nhiên đến một mình, tò mò hỏi một câu.
Bách Du Nhiên chỉ nhìn Triệu Minh Ngọc một cái, không nói gì mà mở cửa phòng giáo dục đạo đức.
Trong phòng giáo dục đạo đức, cậu thấy Trần Vĩ đang nằm trong vòng tay mẹ mình nỉ non từng chữ, trông cậu ta đáng thương cực độ. Bách Du Nhiên nhìn Trần Vĩ, cậu muốn nói lời xin lỗi với cậu ta. Hôm qua là ngày giỗ của bố mẹ và sinh nhật của em gái, khiến cậu rất nhạy cảm, Trần Vĩ vốn không phải nói cậu, mà Bách Du Nhiên lại như người điên xông vào đánh Trần Vĩ.
“Bố mẹ em đâu” chủ nhiệm phòng giáo dục nhíu mày, ông chưa nói hết câu đã bị mẹ Trần Vĩ cướp lời.
“Cậu ta là người đánh con tôi, nhìn mặt đã biết không phải loại tốt lành gì. Cái loại này không được dạy dỗ đàng hoàng sau này sẽ gây nguy hiểm cho xã hội, mới tiểu học đã như thế rồi, đúng là có mẹ sinh không có mẹ dạy” người phụ nữ trung niên chỉ thẳng tay vào mặt Bách Du Nhiên, nói bằng giọng cay nghiệt. Mẹ Trần Vĩ hơi mập mạp, trên người mặc chiếc váy màu đỏ, mặt được trang điểm kĩ càng, toát ra một chút thanh lịch. Nhưng nét mặt bà khi nói mấy lời này rất dữ tợn không còn tí quý phái nào.
Bách Du Nhiên nghe mấy lời bà nói vẫn bình thản, chỉ đến câu “có mẹ sinh không có mẹ dạy” cậu mới phản ứng, ngước lên nhìn, tay nắm thành nắm đấm, cậu nắm rất chặt như đang kìm nén, lòng bàn tay bị móng tay bấm đến hằn sâu. Vẻ mặt cậu căng chặt, ánh mắt phủ một tầng sâu không thấy đáy.
“Cô bình tĩnh, nhỡ đâu còn có uẩn khúc gì, dù gì cũng là trẻ con không nên quá khắc nghiệt” Triệu Minh nghe mấy lời cay nghiệt cũng không nhịn được, lên tiếng thay cho Bách Du Nhiên. Ông có chút thương hại Bách Du Nhiên, không biết bố mẹ cậu bé đâu lại để cậu một mình nghe người ta mắng chửi “có mẹ sinh không có mẹ dạy”.
“Uẩn khúc cái khỉ gì, anh nhìn vẻ mặt nó đi, tôi nhìn nó còn tưởng nó sắp lao vào đánh cả tôi đấy”.
“Thế phụ huynh của em đâu” chủ nhiệm phòng giáo dục chen ngang vào, ngăn người phụ nữ mắng chửi.
“Không đến được ạ” Bách Du Nhiên mặt không đổi sắc nói ra những lời này.
“Tôi đã bảo mà, nó chính là loại có mẹ sinh không có mẹ dạy” người phụ nữ váy đỏ cực chua ngoa. Nhưng bất kể ai làm mẹ cũng ít nhiều sẽ không thể cho người đánh con mình một sắc mặt tốt được, đây như là lẽ dĩ nhiên. Nhưng câu “có mẹ sinh không có mẹ dạy” thực sự rất nặng nề, nhất là đối với Bách Du Nhiên.
“Để tôi liên lạc với phụ huynh của em” chủ nhiệm phòng giáo dục đi đến chỗ để điện thoại bàn, mở sổ liên lạc bắt đầu tìm số điện thoại.
Bách Du Nhiên định ngăn lại nhưng không biết mở lời kiểu gì, cậu nhíu mày cực độ, hàm rắn cắn chặt như sắp nứt ra. Cậu không muốn chủ nhiệm phòng giáo dục gọi cho dì của mình.
“Chào cô, cô là phụ huynh của em Bách Du Nhiên phải không?” chủ nhiệm phòng giáo dục bấm số gọi, lại chờ một chút người ở đầu bên kia mới nhấc máy.
“Có chuyện gì” từ giọng dì của Bách Du Nhiên, có thể biết được tâm trạng của người phụ nữ này rất tệ, như một chút cũng không liên quan đến Bách Du Nhiên.
“Bách Du Nhiên gây chuyện đánh nhau ở trường có thể phiền cô đến trường một chút” chủ nhiệm phòng giáo dục chưa nói hết câu đã bị người bên trong điện thoại mắng chửi.
“Tôi kệ con mẹ nó, tôi không biết Bách Du Nhiên nào hết, tôi nào phải phụ huynh của nó, thằng nhóc ăn cháo đá bát đừng hòng tôi cho nó mặt mũi” người phụ nữ nói bằng giọng the thé, âm lượng lại rất to nên mấy người trong phòng cũng nghe được.
Bách Du Nhiên như đoán trước được, im lặng không nói gì, cậu thật sự sợ dì mình sẽ nói ra mấy lời kiểu này nhưng khi nghe được rồi cảm thấy cũng không có gì phải đau lòng.
“Cô có việc bận gì không thể đến, thì để đến thứ bảy được không?” chủ nhiệm phòng giáo dục nghe mấy lời mắng chửi mày cũng nhíu cả lại, nhưng vẫn cố làm tròn trách nhiệm.
“Tôi nói rồi, kệ con mẹ nó có chết vất vưởng ở đâu tôi cũng không quan tâm, tôi đang bận, cúp đây”.
Chủ nhiệm phòng giáo dục nghe câu đang bận mà thấy có chút tức giận, rõ ràng là đang chơi mạt chược, ông còn nghe rõ tiếng nói chuyện mà tiếng mạt chược va đập xuống bàn. Ông tự hỏi trên đời còn có kiểu mẹ này à, cuối cùng không nhịn được: “Cô là mẹ nó thì phải có trách nhiệm chứ, cô có thời gian chơi mạt chược mà không có thời gian quan tâm con cái à”.
“Ông bị điếc à, cái thằng đấy không phải tôi đẻ, tôi là em gái của mẹ nó, còn bố mẹ nó á, chết từ năm trước rồi, đừng gọi cho tôi nữa. Mẹ kiếp, phí thời gian” người phụ nữ vừa nói xong, cúp điện thoại ngay.
Cả phòng chìm vào im lặng, ai cũng nhìn Bách Du Nhiên. Mẹ của Trần Vĩ cũng không biết nói gì, bà cảm thấy có chút xấu hổ vì nói câu “có mẹ sinh không có mẹ dạy”. Cuối cùng chuyện được giải quyết bằng cách Bách Du Nhiên xin lỗi công khai với Trần Vĩ và đứng dưới sân trường đọc bản kỷ luật trong lễ chào cờ.
Ba người Triệu Minh Ngọc, Từ Bạch và Lục Minh nhiều lần muốn hỏi chuyện nhưng Bách Du Nhiên đều im lặng, lại thấy Bách Du Nhiên ngồi thừ ra trong góc thư viện, từ đó ngầm hiểu với nhau không nhắc đến nữa. Ngày ngày như keo dính chó xoay quanh Bách Du Nhiên, bệnh tình của em gái cậu cũng đỡ hơn nên Bách Du Nhiên mới mở lòng hơn một chút. Họ tạo thành nhóm bốn người, đồng hành với nhau qua những năm tháng thanh xuân.
Về sau, Vu Y Ninh từng hỏi khéo Triệu Minh Ngọc mấy lần nhưng cô cũng thật sự không biết chuyện, chỉ đáp cho qua.