Kỷ Hạ đi rồi, Phó Ninh Tất vẫn đứng im một chỗ một lúc lâu, mặc kệ gió đêm thổi, gió làm cậu tỉnh táo hơn. Bây giờ cậu chỉ muốn vả miệng mình vài cái, sao lúc đấy lại dở hơi nói mấy câu vô tình như thế chứ?
Tuy rằng cậu biết chuyện đã qua không thể làm lại được, nhưng cậu vẫn cực kì hối hận.
Phó Ninh Tất về ký túc xá, ba cậu bạn cùng phòng vẫn đang uống bia ăn thịt nướng, thấy cậu về sớm thế, mọi người cũng đoán được kết quả thế nào.
Dương Thái đưa một chai bia cho Phó Ninh Tất, an ủi: “Không cần nói gì đâu, uống bia đi, say rồi sẽ không có chuyện gì đâu.”
Phó Ninh Tất cầm chai bia, nhìn ánh mắt của ba người họ, cậu nói: “Không sao, tôi vẫn ổn mà.”
La Tử Hàng thở dài, “Xem ra cậu bị tổn thương rất lớn, uống đi.”
“Bị từ chối một lần cũng không sao cả, coi như là tích lũy kinh nghiệm.” Vu Văn Dật nói giọng điệu của người từng trải, rồi nhét một xiên thịt dê vào tay Phó Ninh Tất.
Phó Ninh Tất: “…”
Hình như mấy người kia hiểu nhầm cái gì rồi thì phải?
Cậu buông chai bia và xiên thịt trong tay, giải thích: “Đúng là bị từ chối, nhưng không đau khổ như thế đâu. Dương Thái nói ‘liệt nữ sợ triền lang’ mà, mai sau ngày nào tôi cũng bám theo cậu ấy, rồi một ngày nào đó cậu ấy sẽ đồng ý thôi.”
Cậu đã chuẩn bị tâm lý rồi, bị từ chối lần đầu thì đi tỏ tình lần hai, nếu bị từ chối tiếp thì tỏ tình lần 3, rồi sẽ thành công thôi.
“Cậu không sợ Kỷ Hạ chê phiền à?” La Tử Hàng đột nhiên nói.
Phó Ninh Tất sửng sốt, cậu không lo lắng vấn đề này, hồi cấp 3 cậu vẫn hay quấy rầy cô, cùng lắm thì bị mắng vài câu mà thôi.
“Cậu ấy mà chê tôi, thì tôi sẽ bày cái mặt đáng thương ra.” Phó Ninh Tất nghĩ ngay tới cách này.
Dương Thái giơ nói cái lên, “Gút chóp bạn tôi.”
Phó Ninh Tất không nản lòng, cậu còn uống rất nhiều, cuối cùng say bí tỉ, miệng không ngừng gọi tên Kỷ Hạ, ba cậu bạn cùng phòng phải lôi cậu lên giường, cuối cùng ký túc xá cũng được im lặng.
***
Kỷ Hạ mỉm cười đi về ký túc xá.
Lưu Khả và Hứa Tinh Nguyệt đều biết cô gặp Phó Ninh Tất, thấy Kỷ Hạ vui vẻ như vậy, trêu cô: “Chỉ gặp nhau thôi mà cũng vui thế à?”
Kỷ Hạ khẽ cười, “Không phải.” Cô nhìn gương mặt kinh ngạc của Phó Ninh Tất, cảm thấy rất buồn cười.
“Dạo này cậu với Chu Thụy Hào nói chuyện nhiều thế, cậu thích cậu ta hả?” Cô nàng nhớ hôm qua cậu ta còn tới tìm Kỷ Hạ.
Kỷ Hạ cay mày, “Là đồng hương mà thôi. Nhưng mà cũng không nói chuyện nhiều lắm, lần trước cậu ấy giúp tớ bê sách về.”
“Lấy kinh nghiệm của tớ, tự dưng cậu ta làm thế, chắc chắn là có nguyên nhân, có thể Chu Thụy Hào thích cậu đấy.” Hứa Tinh Nguyệt sờ cằm, nghiêm túc nói.
Kỷ Hạ bừng hiểu ra, “Mai sau tớ phải giữ khoảng cách với cậu ta mới được.”
“Phó Ninh Tất đẹp trai hơn Chu Thụy Hào, cậu chọn Phó Ninh Tất là đúng bài rồi.” Lưu Khả cười, nói tiếp: “Tớ nghe nói Phó Ninh Tất rất nổi tiếng, được rất nhiều người mến mộ đó.”
Hứa Tinh Nguyệt thấy cô mỉm cười, tò mò hỏi: “Cậu không lo à?”
“Ơ? Lo gì cơ? Hồi cấp 3 cậu ấy cũng nổi tiếng lắm, tớ còn giúp người khác đưa thư tình cho Phó Ninh Tất đấy.” Kỷ Hạ trả lời, lúc đấy Phó Ninh Tất tức giận vứt hết thư tình đi, cả ngày không nói chuyện với cô.
“Cậu nhiệt tình quá ha.” Lưu Khả bội phục nói.
Kỷ Hạ không biết nên khóc hay nên cười, “Hai bọn tớ không phải là người yêu, sao cản được tình duyên của cậu ấy chứ?”
“Nói là thế thôi, nhưng mà có anh người yêu nhan sắc ngời ngời ở bên cũng phải lo nhiều điều lắm.”
Kỷ Hạ gật đầu, “Tớ biết ngay mà.”
“Cậu biết gì cơ?”
“Cậu muốn yêu đương rồi đúng không?”
Lưu Khả hậm hực nói với cô: “Đang nói chuyện của cậu mà, sao lại chuyển đề tài sang tớ rồi.”
“Yên tâm đi, tớ sẽ nắm chắc cơ hội.” Kỷ Hạ không nói đùa nữa, nghiêm túc bảo: “Cậu đừng lo lắng cho tớ nữa, mau chóng tìm người yêu đi.”
“Tớ tham gia vào Hội sinh viên rồi, người yêu cũng sắp tới tay rồi, đến lúc đấy phòng mình có mỗi cậu là cẩu độc thân thôi.” Lưu Khả nói.
Hứa Tinh Nguyệt hóng chuyện, nói với cô nàng, “Có mục tiêu rồi hả?”
“Đang làm quen thôi.” Lưu Khả xấu hổ, nhỏ giọng trả lời.
Kỷ Hạ nhìn Hứa Tinh Nguyệt, vội vàng bảo: “Chúc mừng cậu nha.”
“Vẫn chưa xem bát tự đâu, bao giờ chắc kèo rồi sẽ kể cho các cậu nghe nha.” Lưu Khả bật cười nhìn Kỷ Hạ, “Còn cậu nữa đấy.”
Kỷ Hạ cười, sao lúc nào cũng có người giục cô yêu đương nhỉ, bà nội cũng từng nhắc qua chuyện này, bảo cô phải sớm có người yêu đi, đừng mải mê học hành như trước nữa.
***
Kỷ Hạ nghĩ mình từ chối tình cảm của Phó Ninh Tất thì cậu sẽ không tìm cô nữa, ai ngờ cô mới tan học thì thấy cậu đứng đợi ngoài cửa.
Hứa Tinh Nguyệt và Lưu Khả che miệng cười trộm, cười hì hì nhìn hai người rồi nhanh chóng chạy đi.
Kỷ Hạ cong môi, kéo Phó Ninh Tất đến chỗ không người, “Sao cậu lại tới đây?”
Phó Ninh Tất bĩu môi, “Cậu nghĩ cậu từ chối tôi rồi thì tôi không tới tìm cậu hả?”
Kỷ Hạ: “…”
Cô thực sự đã nghĩ thế đấy…
“Tôi biết tỏng rồi.” Phó Ninh Tất cắn chặt răng, “Cậu đừng hòng lừa tôi.”
Kỷ Hạ chớp mắt, cô cảm thấy Phó Ninh Tất mạnh mẽ hơn người khác nhiều, mới bị từ chối mà giờ lại vui vẻ như ngày thường.
“Cậu…cậu không buồn hả?” Kỷ Hạ do dự hỏi.
Phó Ninh Tất tức giận bảo: “Buồn chứ, đương nhiên là buồn rồi, buồn đến nỗi tan nát cõi lòng đây này, vậy bây giờ cậu đồng ý đi, mà cậu lại không muốn.”
Kỷ Hạ mím môi, “Đi ăn cơm đi.”
“Cậu phải bao tôi cơ.” Phó Ninh Tất nói thêm.
Cô bất lực, bảo: “Được rồi được rồi.”
Hai người đi tới căn tin, cuối cùng Phó Ninh Tất cũng tranh trả tiền trước, Kỷ Hạ còn chưa kịp lấy thẻ cơm ra. Cậu nói mình đang theo đuổi cô, không thể để cô trả tiền được.
Hai người tìm chỗ ngồi xuống, một lúc sau, Phó Ninh Tất đặt đũa xuống, nghiêm túc nói: “Hôm qua tôi đã suy nghĩ kĩ rồi, phân tích nguyên nhân tại sao cậu lại từ chối tình cảm của tôi.”
“Lý do gì cơ?” Kỷ Hạ chăm chú lắng nghe.
Phó Ninh Tất nói: “Tôi nói câu kia làm cậu không vui, vậy nên cậu mới từ chối tôi.”
“Ồ.” Mắt Kỷ Hạ khẽ động.
“Bây giờ tôi trịnh trọng giải thích với cậu, lúc đấy là tôi nói vớ vẩn, cậu tha lỗi cho tôi được không?” Ánh mắt đáng thương của Phó Ninh Tất nhìn cô.
Kỷ Hạ sờ cằm, “Được, tôi sẽ tha thứ cho cậu.”
Mắt Phó Ninh Tất sáng ngời, “Vậy cậu đồng ý rồi phải không?”
“Đồng ý gì?” Cô nhìn cậu.
Phó Ninh Tất khua chân múa tay, vui vẻ bảo: “Đồng ý chuyện hai chúng ta ở bên nhau.”
Kỷ Hạ nghiêng đầu hỏi, “Tôi nói thế bao giờ?”
Phó Ninh Tất tức giận, “Sao cậu lại như thế chứ?”
“Tôi làm gì?” Kỷ Hạ thấy mình vô tội mà.
Phó Ninh Tất cầm đũa lên ăn cơm, ánh mắt ai oán nhìn cô, “Cậu cố ý trả thù tôi đúng không?”
Kỷ Hạ vừa ăn vừa trả lời, “Không, tôi không phải loại người đấy.”
Phó Ninh Tất lẩm bẩm, “Hứ, đúng rồi còn gì.”
“Quốc khánh cậu về không?” Kỷ Hạ thay đổi đề tài, năm nay ngày Quốc khánh với Trung thu liền nhau nên được nghỉ nhiều ngày, chắc chắn cô sẽ về nhà.
Phó Ninh Tất lắc đầu, “Bố mẹ tôi đi du lịch rồi, trong nhà không có ai, tôi không về đâu.”
“Ồ.”
“Cậu về hả?” Phó Ninh Tất đột nhiên bảo, “Hay là tôi tới nhà cậu chơi nhé?”
Kỷ Hạ cười từ chối, “Không ổn lắm đâu.”
“Cậu đúng là quỷ hẹp hòi.” Phó Ninh Tất bĩu môi.
Kỷ Hạ mím môi, thấy vẻ mặt mặt của Phó Ninh Tất, suýt nữa cô bật cười.
“Ừ đúng rồi đấy, tôi rất nhỏ nhen.”
Phó Ninh Tất ăn cơm, ủ rũ bảo: “Chắc chắn cậu có ý chọc tức tôi.”
Sinh viên trong căn tin dần dần đi hết, Phó Ninh Tất và Kỷ Hạ ăn xong, hai người đặt khay cơm vào bồn rửa rồi đi ra ngoài.
Thấy cậu cúi đầu, cô cười tủm tỉm bảo: “Kì này tôi học môn Bóng rổ nhưng lại không biết chơi, cậu dạy tôi được không?”
Phó Ninh Tất ngẩng đầu, kích động trả lời: “Đương nhiên là được rồi, khi nào?”
“Cậu chọn thời gian đi, tôi lúc nào cũng được.” Kỷ Hạ đi xuống cầu thang, dừng bước nói: “Tôi tới thư viện đây, cậu về đi.”
Phó Ninh Tất đang mải xem nên dạy bóng rổ cho cô vào lúc nào, buồn bực tích tụ trong lòng cũng tiêu tán hết.
Kỷ Hạ đi vài bước rồi quay đầu nhìn cậu, thấy gương mặt vui vẻ cười không ngậm được mồm của Phó Ninh Tất, haizz … cái người này…
***
Kỷ Hạ gặp Chu Thụy Hào ở thư viện.
Kỷ Hạ ngồi học ở bàn cạnh cửa sổ, cậu ta đi tới ngồi cạnh cô.
“Chiều nay không có lớp, cậu ngồi học ở đây hả?” Chu Thụy Hào mỉm cười, nhỏ giọng hỏi.
Kỷ Hạ vốn định thế, nhưng thấy cậu ta ở đây, cô thay đổi ý định, “Tôi về đây.”
Sắc mặt cậu ta cứng đờ, “Thật …thật à?”
Kỷ Hạ mượn vài quyển sách trong thư viện, cô cất sách vào balo rồi đi ra ngoài.
Chu Thụy Hào nhìn cô, cậu ta đuổi theo, “Kỷ Hạ.”
Cô dừng bước, hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Có phải cậu cố ý tránh mặt tôi không?” Chu Thụy Hào trầm giọng hỏi.
Kỷ Hạ nhìn xung quanh, thấy không có ai, cô ngẩng đầu nhìn cậu ta, thẳng thừng hỏi: “Cậu định theo đuổi tôi à?”
Chu Thụy Hào bị cô hỏi thế, lắp bắp trả lời, “Tôi….Tôi định thế…”
“Xin lỗi, cậu từ bỏ ý định này đi.” Kỷ Hạ bình tĩnh nói.
“Cậu…”
“Cậu từng hỏi tôi điểm thi cao thế sao lại học Lê Đại đúng không?” Kỷ Hạ cười hỏi.
Chu Thụy Hào gật đầu, quả thật cậu ta rất tò mò.
Kỷ Hạ cong môi: “Bởi vì người tôi thích cũng trúng tuyển vào trường này.”
Chu Thụy Hào cả kinh, một lúc sau mới hỏi: “Là Phó Ninh Tất đúng không?” Dạo này cậu ta nghe kể rất nhiều chuyện về Kỷ Hạ và Phó Ninh Tất.
Kỷ Hạ cười, gật đầu nói: “Ừ.”
—