Tôi không biết tình huống về người cũ là như thế nào, sao người cũ của tôi phiền quá vậy ta, không phải đã nói cá quay về nước thì quên đi chuyện trên bờ sao [1]? Cô ta tứ tiếp tục như thế, thì tôi sợ rằng không thể không tính toán kỹ càng với cô ta đó. Đòi cô ta trả lại cho tôi những món đồ tôi đã mua trong thời gian cô ta lừa dối tôi, hoặc trả cho tôi theo giá second-hand cũng được, tôi mua cho cô ta nhiều lắm đấy, ít nhiều còn có thể mua thêm cho nhà mới cái điều hòa đó.
[1]: Câu trên là biến thể của câu "Tương nhu dĩ mạt, bất nhược tương vong vu giang hồ". Tương vong vu giang hồ - quên hết chuyện trước kia cũng là điều cần thiết.
Người phụ nữ có ý thức về tiền bạc là người phụ nữ đẹp nhất.
Cô ta đứng trước xe tôi, cái hẻm cái này di chuyển xe cũng không tiện lắm, tôi cũng đành coi cô ta như một người lạ.
Tôi nói: "Xin chào, nhường một chút."
Cô ta nở một nụ cười rất ngọt ngào: "Sao giờ mới tan tầm vậy, em chờ chị lâu lắm rồi đấy."
Tôi ồ lên: "Có chuyện gì không?"
Cô ta nói: "Không có việc gì, hôm qua chị đi mua tủ lạnh sao?"
ôia nhìn cô ta: "Mua, cô nhường một chút, tôi muốn lái xe ra ngoài."
Cô ta lại hỏi: "Chị quen Lục Tuệ sao?"
Tôi nói: "Liên quan gì đến cô."
Cô ta hừ nhẹ một tiếng: "Tôi biết ngay mà."
Tôi nhìn cô ta, mất kiên nhẫn: "Nhường một chút đi."
Cô ta không nhúc nhích.
Tôi lại hỏi: "Cô còn việc gì sao?"
Cô ta lắc đầu: "Không có."
Không có việc gì thì sao lại không nhúc nhích một chút đi? Tôi cũng không hiểu cô ta đang nghĩ gì nữa, hình như có rất nhiều người cứ nghĩ là chỉ cần đứng yên tại chỗ giả vờ đáng thương thì đối phương sẽ mềm lòng.
Thật xin lỗi, đối phương chỉ muốn lái xe ra ngoài thôi.
Tôi vẫn luôn không thích trở thành người dây dưa dài dòng. Khoảng thời gian quen cô ta, tôi cũng tự nhận là đã rất chiều cô ta rồi. Cô ta thích khóc thích gây sự, cách mấy trăm cây số thì tôi cũng không dỗ dành được, chỉ đành mặc kệ cô ta mấy ngày rồi cũng yên ổn lại. Nhưng bây giờ, tôi không còn quan hệ gì với cô ta nữa, mà cô ta cứ liên tục tới tìm tôi như thế thì chút thiện chí cuối cùng tôi dành cho cô ta cũng chà sạch luôn.
Hồi trước khi đọc tiểu thuyết luôn cảm thấy khoa trương, nhưng giờ nghĩ lại thì.... Trên thế giới đúng là thật có người ỷ vào việc người khác thích mà làm xằng làm bậy mà.
Tôi cũng lười nói chuyện cùng cô ta, cũng không muốn biết rốt cuộc cô ta tìm tôi để làm gì, quay xe không tiện thì cũng phải quay.
Lúc mở cửa xe thì rốt cuộc cô ta cũng rời khỏi chỗ mui xe mà đứng gần cửa xe. Cứ như là chạy đua với thời gian, tôi tìm tới cơ hội lập tức khởi động xe trực tiếp ra khỏi ngõ nhỏ.
Tôi vẫn nghĩ là tôi luôn hiếu kỳ, hơn nữa còn rất nặng. Những kiểu tin nhắn mà người khác nhắn tôi, chẳng hạn như "Đúng rồi" "Tôi có một vấn đề" "Nói cho cậu nghe một chuyện" và các loại báo trước khác thì tôi luôn rất mong đợi. Cho dù cuối cùng đối phương kể chuyện nhạt nhẽo không có gì lạ, nhưng phản ứng tò mò hiếu kỳ vẫn làm người ta cảm thấy hưng phấn mà.
Nhưng nếu là Trịnh Dục Tiệp nói cho tôi thì tôi lại không như thế.
Sau khi trở về, những chuyện vừa rồi lập tức bị tôi ném ra sau gáy, nghĩ thấy nhàm chán, thì lại ấn mở bài hát kia của Lục Tuệ.
Không biết nếu như những người không hiểu tình hình mà thấy màn hình toàn hoa hồng này sẽ nghĩ gì nhỉ. Tôi nghĩ nếu như là tôi, nếu là không biết chuyện này, nhất định sẽ coi là đây là một bài hát cũ, mà bình luận phía dưới thì toàn là của cô dì chú bác thôi. Mẹ tôi khi bình luận cho người khác cũng rất thích thêm trái tim thêm hoa đó.
Nhưng mà đã nhắc đến mẹ tôi thì....
Tôi tìm một ca khúc trong danh sách nhạc của Trúc Ngôn Nhất Hòa rồi gửi qua Wechat cho bà, cũng hỏi: Mẹ nghe cô bé này hát thử đi, êm tai không?
Chờ tôi tắm rửa xong thì thấy mẹ tôi trả lời tôi.
Mẹ: Êm tai
Mẹ: Âm thanh trong trẻo sạch sẽ, làn điệu khéo léo
Tôi cầm điện thoại nằm lên giường, tắt đèn phòng mở đèn ngủ, rồi gõ chữ vào hộp thoại: Người này là Tuệ Tuệ.
Nhưng nghĩ lại thì xóa đi, giờ muộn quá rồi, tôi sợ bà ấy không thể chịu nổi tin tức bất ngờ này. Vậy nên tôi chụp màn hình rồi thoát ra, đem lịch sử trò chuyện gửi cho Lục Tuệ.
Tôi hỏi: Em nghĩ nếu như dì em biết thì sẽ có phản ứng gì?
Lục Tuệ rất nhanh đã trả lời lại: Kinh ngạc à
Tuệ Tuệ: Về chưa?
Tôi: Về rồi
Tôi: Chuẩn bị đi ngủ
Tuệ Tuệ: Em cũng sắp ngủ rồi
Tuệ Tuệ: Đang làm bài tập
Tuệ Tuệ: 【 hình ảnh 】
Tôi mở ảnh em gửi cho tôi, là ảnh chụp latop, có cắt hai câu của bài hát, lời bài hát đặt dưới tên tôi trong giao diện trò chuyện trên Wechat.
"Giản Hứa Thu
Tựa như là chính miệng em nói với tôi:
"Em yêu chị, em yêu chị "
Tôi cười thành tiếng, thu nhỏ hình ảnh rồi cúi đầu đánh chữ: Tiểu Hòa Hòa ơi, sao em lại biết tán tỉnh đến thế hả?
Tuệ Tuệ: Lâu nay đã muốn tán chị rồi đó chị bé à
Lòng tôi ngọt gần chết, nắm điện thoại nằm lì trên giường như tử thi.
Chúng tôi chúc ngủ ngon lẫn nhau xong thì đi ngủ, hai ngày bận rộn dẫn đến kết quả là ngủ rất ngon. Người ta vẫn nói, có mất tất có được, nói rất đúng.
Cuối mỗi quý tôi vẫn luôn bề bộn nhiều việc, ngày tiếp theo gần như là không có thời gian để cầm điện thoại. Cứ làm việc như thế được mấy ngày thì một nhóm trưởng của nhóm hồi học đại học đột nhiên nhắn tin, hỏi mọi người gần đây có rảnh không, cùng đi chơi đi.
Cả nhóm tính thêm tôi thì có năm người, là bạn trong CLB thư pháp hồi đại học. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, mỗi lần câu lạc bộ ra ngoài sinh hoạt thì chúng tôi đều có mặt, nhưng nghiêm túc luyện viết chữ thì chúng tôi lại thường xuyên không khách sáo mà vắng mặt.
"Vật họp theo loài", câu nói này không phải là không có đạo lý. Tôi thân là một đứa học tra, thì bạn bè bên cạnh gần như cũng không có học bá. Càng quá đáng hơn là, quan hệ thân thiết thì phần lớn cũng đều thích chơi bời.
Đã lớn như vậy, ngoài trừ cậu con trái thứ hai của dì Cả tôi đậu vào trường danh giá thì chỉ còn lại Lục Tuệ, em là người thân cận với tôi mà có bằng cấp cao nhất đó.
Đây có thể cũng là nguyên nhân vì sao mà Lục Tuệ lại được yêu thương nhất trong nhóm.
Tôi so sánh thời gian biểu với mọi người, nói là tôi có thể, phần còn lại thì cứ tùy tiện sắp xếp.
Nói chuyện được một lát thì đột nhiên, trưởng nhóm là Diễm Anh hỏi tôi: Hứa Thu, lần này cậu ra ngoài chơi cùng bọn mình thì bạn gái cậu có gây chuyện nữa không vậy?
Mới đầu tôi hơi sửng sốt một chút, sao bọn họ lại biết Lục Tuệ được, tiếp sau đó mới nhận ra người bọn họ nói là Trịnh Dục Tiệp.
Vậy nên tôi trả lời: Bọn mình chia tay rồi.
Xảo Xảo liền nói: Vậy là tốt rồi
Diễm Anh: Vậy là tốt rồi?
Xảo Xảo: Ha ha ha, không phải ý này
Xảo Xảo: Ý mình là không ai phiền thì tốt rồi
Hàn huyên một đêm, trưởng nhóm chốt thời gian cùng địa điểm, cũng yêu cầu không thể mang người nha như thông lệ.
Tôi và bọn họ quyết định xong xuôi hết thì mới phát hiện ngày xuất phát trùng hợp là thứ bảy.
Vậy nên tôi đem chuyện này nói cho Lục Tuệ, cũng nói với em là tuần này tôi muốn ra ngoài chơi các chị em của tôi, nếu em sợ về nhà chán thì có thể ở lại trường.
Cô bé này nhận được tin nhắn của tôi thì nhắn lại như này nè: Ồ
Nếu người "Ồ" là mẹ tôi thì chắc tôi sẽ gạt nó sang một bên, nhưng người trả lời lại là Lục Tuệ.
Thật ra trước kia tôi cũng từng "Ồ" với rất nhiều người khác, hơn nữa tôi tự nhận là phương thức trả lời này cũng không có vấn đề gì. Cho đến nhìn thấy một blogger trên Weibo lấy chủ để là không lễ phép, sau đó múa bút viết hơn 1000 từ để phê bình chuyện này. Sau đó lại lấy ví dụ thực tế, lại phân tích nội tâm, cuối cùng thì nghiêm tổng kết, hi vọng những người gửi những lời "Ồ"; "À" cho người khác thì cả đời này sẽ có người thích.
Bài Weibo này khiến tôi vô cùng hoảng sợ, mặc dù xem hết bài thì tôi vẫn không hiểu anh ta có ý gì, nhưng tôi vẫn thuận theo trào lưu phòng ngừa chuyện này.
Nếu quả thật muốn "Ồ" thì tôi có thể làm như này: Ồ ~
Cho nên tôi tin chắc là từ "Ồ" này của Lục Tuệ nhất định là không đơn giản.
Vậy nên tôi lập tức gọi điện thoại cho em, em nhận thì alo một tiếng, nghe giọng điệu thì vẫn còn bình thường lắm.
Tôi nói: "Thứ bảy này chị đi chơi với vài người bạn hồi đại học, nếu em thấy chán thì ở lại trường đi, thứ tư chị lại tới đón."
Em bật cười thành tiếng: "Không phải chị mới nói sao, sao lại lặp lại làm gì."
Tôi ha ha ha cười vài tiếng.
Em nói: "Nhưng rõ ràng là em hẹn chị trước rồi."
Tôi nghi hoặc: "Hẹn gì?"
Em nói: "Em nói là thứ bảy em sẽ về nhà mà."
Tôi hỏi: "Em có sắp xếp gì không?"
Em lại nói: "Không có."
Em nói xong thì đổi giọng thoải mái: "Được rồi, chị đi chơi đi."
Tôi dở khóc dở cười: "Có chuyện gì vậy?"
"Em nhớ năm đó chị và Trịnh Dục Tiệp cũng là vì chuyện này mà to tiếng, cãi nhau ầm ĩ lên đến trên mạng luôn thì phải." Em ung dung nói: "Khi đó em đứng một bên hóng chuyện đó."
Tôi gật đầu: "Đung là có chuyện này." Tôi thăm dò hỏi thử: "Em là không muốn chị đi sao?"
Lục Tuệ thở dài: "Không phải, chỉ là, trước khi chị và bạn bè bàn chuyện này thì có thể hay nói em trước được không."
Tôi "Ồ" một tiếng thật dài, rốt cuộc cũng hiểu vì sao mà em khó chịu.
Tôi cười: "Xấu hổ ghê, là do chị quen rồi. Vì mọi người đều có công việc lại khó xin phép, cho nên có thể chọn ngày nào thì lập tức chọn ngày đó."
Lục Tuệ nói: "Em biết mà."
Đang nói thì đột nhiên em lại nói: "Khi đó hai ngưỡi cãi nhau ầm ĩ trên mạng, em còn nghĩ rằng hai người sẽ chia tay đó." Trong lời nói của em có chút thất lạc: "Không nghĩ là không."
Tôi nghi ngờ: "Có phải em thường xuyên lén xem Weibo của chị không?"
Lục Tuệ mạnh dạn thừa nhận: "Đúng vậy, trước kia còn xem Weibo của Trịnh Dục Tiệp nữa, nhưng cô ta cứ show ân ái, rất phiền, nên không nhìn nữa."
Mặc dù tôi đã nói như vậy nhưng khi cúp điện thoại thì Lục Tuệ vẫn nói với tôi là tối thứ sáu sẽ về. Cũng nói thứ bảy em sẽ đưa tôi ra sân bay, còn nói tôi báo chuyến bay về cho em, em muốn tới đón tôi.
Lâu rồi không được hưởng thụ cảm giác được người chăm sóc, cúp điện thoại tôi liền ấm lòng một trận, nằm lỳ ở trên giường một hồi lâu. Ấm lòng xong rồi lại hồi tưởng, tôi cảm thấy gần đây tôi đặc biệt giống mấy cô gái nhỏ, mấy này chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, tôi cứ như là một đứa nhỏ chẳng ai thương vậy, nhìn thấy kẹo liền biết ơn mà dùng sức liếm.
Thứ sáu là tôi đi đón em, lúc em lên xe thì rất vui vẻ. Sách vở trên tay tiện tay ném ra ghế sau rồi kéo dây an toàn, cạch một tiếng cài lên. Có vẻ như bị em ảnh hưởng, mà loạt động tác này đều phát ra âm thanh thanh thúy.
Em hỏi: "Sao lại muốn tới đón em?"
Tôi dẻo miệng trả lời: "Đón bạn gái về nhà mà còn cần lý do sao?"
Em nghe xong thì cười khanh khách.
Ở bên ngoài ăn bữa cơm, nghĩ đến hành lý của tôi vẫn còn chưa sắp xêm, nên cũng không ở bên ngoài lâu. Trên đường trở về tôi nói liên miên lải nhải nói với em bạn đồng hành như thế nào, nói kế hoạch của mấy ngày kế tiếp, còn nói một chút về chuyện vui thời đại học của chúng tôi.
Đoạn đường này em cũng không nói gì, thì thoảng vứt cho em vài câu hỏi thì em mới miệng nói với tôi một chút.
Lúc mở cửa, em đi sau tôi, lúc vào thì tôi đang phàn nàn mấy đứa trẻ con lầu trên dạo này hơi ồn ào, thì đột nhiên em kéo tôi lại, đặt tôi lên cửa, thuận tiện đóng cửa lại.
Tôi liền ngậm miệng, phòng không bật đèn nên tối đen như mực, tôi nhìn em gần trong gang tấc, nuốt một ngụm nước bọt.
Không có bất kỳ cái gì chuẩn bị, em kéo gáy tôi rồi hôn lên. Không đến mấy giây, tôi đã lĩnh hội sâu sắc kỹ thuật hôn của cô gái này, nào là móc liếm cắn rồi đẩy rồi lại quấn, một cái hôn đơn giản đến thế lại làm tôi không nhịn được mà xuất hổi. Thở hổn hển đẩy ra.
Tôi rất xấu hổ vì cái thở hổn hển này, tôi ép vai em đẩy ra một chút, miệng thở hổn hển.
Em đặt tay lên cánh cửa cạnh đầu tôi, thấy tôi như thế thì thấp giọng cười, nói: "Không biết là ai nói cho em là hôn vẫn có thể thở được."
Tôi giương mắt nhìn em: "Em xuất sư rồi."
Em vẫn chưa đủ, chờ tôi nghỉ ngơi lát thì em lại hôn lên. So với vừa rồi thì hoàn toàn khác hẳn, thay đổi chiến lược lại một lần nữa thay nhau đùa bỡn đôi mỗi tôi, khi thì gấp khi thì chậm, lề mề nghiền đã xong lại chuyển môi xuống cằm và cổ tôi, gặm gặm liếm liếm cắn cắn, cuối cùng thì lại quay về môi lần nữa, lần nữa tùy ý công phá.
Tôi thấy tôi sắp bị giày vò tới hỏng rồi, sau khi tách ra, thế mà tôi cảm giác được mặt mình đỏ bừng lên.
Tôi hít vào một hơi nặng nặng, lại nặng nề thở ra ngoài, đẩy vai rồi nhìn em, hỏi: "Tuần này ở trường em học gì vậy?"
Em cười nhẹ một tiếng, lập tức hiểu rõ ý tôi nói, trả lời tôi: "Ngoại trừ lên lớp thì là nhớ chị." Em dựa vào gần hơn: "Lên lớp cũng vẫn nhớ chị."
Đến cùng là cái gì, để một nữ sinh lúc trước trong sáng như thế lại đột nhiên trở nên cợt nhả như thế.
Một giây sau, em liền nói cho tôi biết đáp án.
Lục Tuệ: "Em xem rất nhiều video, cũng tra rất nhiều tư liệu, chỉ đợi để gặp chị thôi."
Em mang theo ý cười mà nhìn tôi: "Em biểu hiện được không?"
Cũng là một câu đó, hoàn toàn không cảm giác thăm dò và thận trọng như trước, dường như hung hăng giày xéo tôi xong thì tiện thể lấy trêu chọc an ủi tôi.
Tôi nói: "Bảy phần."
Em nghiêng đầu nhìn tôi: " Ba phần còn lại đâu?"
Tôi nói: "Em tự nghĩ đi."