Em Của Ngày Ấy

Chương 33: Chạy trốn



Tôi chạy trốn.

Giản Hứa Thu mười tuổi, rồi Giản Hứa Thu hai mươi tuổi, hẳn là đều sẽ không nghĩ tới, tôi, Giản Hứa Thu này năm nay đã ba mươi tuổi mà vẫn còn vì yêu mà chạy trốn.

Ngồi trên máy bay, tôi nghĩ đến đoạn văn vừa nói thầm trong đầu liền nhịn không được cúi đầu bật cười.

Mua vé máy bay lúc sáu giờ, rạng sáng bốn giờ liền rời khỏi nhà.

Hôm qua sau khi nói chuyện với Lục Tuệ xong thì kiệt sức rồi mất ngủ như trong dự đoán, cầm điện thoại lướt vòng bạn bè trên Weibo, thậm chí là coi lại vài tập của bộ phim truyền hình mà lúc trước rất thích, nhưng làm thế nào cũng đều không hứng thú nổi.

Trong lòng chỉ muốn xem Lục Tuệ ở sát vách đã ngủ hay chưa, có phải cũng giống như tôi thức trắng đêm chưa ngủ hay không, rồi em sẽ nghĩ gì về lời xin tôi mà tôi vừa nói.

Tôi nhớ tới bài đăng trên Weibo của em vào hai ngày trước, em nói em đã không có biểu hiện tốt. Tôi nghĩ có lẽ tôi còn hỏng bét hơn nữa, hai ngày nay quá loạn, loạn đến mức làm tôi không có cách nào an ổn yên tĩnh suy nghĩ được.

Vậy nên khi thấy một đường link giới thiệu khu du lịch ở dưới góc điện thoại thì đột nhiên tôi nảy lên một ý nghĩ, quyết định đi tới một trấn nhỏ ở phía Nam giải sầu một chút.

Nói đi là đi, mắt nhìn vé máy bay, cảm thấy cái chuyến bay lúc sáu giờ này đặc biệt thích hợp để bỏ trốn, tính toán thời gian cũng vừa đẹp. Tôi mua vé máy bay xong thì bắt đầu thu thập hành lý, chưa đến nửa tiếng liền rón rén rời nhà.

Sau khi máy bay cất cánh về, nhất thời tôi như tìm được bình yên trong chốc lát. Nhắm mắt lại, rốt cục thì cũng có chút buồn ngủ hiện lên nơi khóe mắt, nhưng rất đáng tiếc, hai mắt vừa nắm lại thì dáng vẻ Lục Tuệ tối hôm qua nhíu mày nói chuyện liền không ngừng hiện lên ở trước mắt, khung cảnh tối đen, em dùng ngữ giọng điệu thăm dò mà nhỏ giọng hỏi tôi.

"Chị không thích em một chút nào sao?"

Chị không thích em một chút nào sao?

Ngược dòng về quá khứ, tôi nhớ tới khoảng thời gian em học lớp 12 sắp thi đại học kia, so sánh lại, thì ngược lại Lục Tuệ ở bây giờ cùng đoạn thời gian kia hình như cũng giống như bây giờ, thích tủi thân thích nũng nịu.

Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học thì tất cả phụ huynh của học sinh lớp 12 đều yên lặng khẩn trương, tôi cũng không ngoại lệ. Khoảng thời gian đó tôi bàn giao hết mọi việc trong tiệm cho người ngoài, dành ra rất nhiều thời gian để trong nhà, một tháng trước kỳ thi đại học thì cũng đón Lục Tuệ về nhà.

Kỹ năng nấu nướng của tôi cũng trong đoạn thời gian đó tăng lên một cách nhanh chóng, dưới sự chỉ đạo của mẹ tôi thì tôi đã học được cách nấu các món ăn bổ dưỡng, cách bồi bổ cơ thể và cách bổ sung dưỡng chất cho não bộ.

Khoảng thời gian đó, Lục Tuệ ở trong phòng học tập, thì tôi liền ở phòng khách xem tivi, âm lượng gần như là mở mức nhỏ nhất, mua các loại hoa quả thăm dò khẩu vị của em, lại sợ bởi vì quá mức quan tâm sẽ khiến áp lực nên chỉ có thể âm thầm làm mọi thứ.

Một tháng rất nhanh thì trôi qua, hôm thi đại học, tôi tự mình đưa em đến trường thi, tìm một quán cà phê chậm rãi đợi em tươi cười phấn khởi đi ra. Nhưng không ngờ, buổi thi mới qua một nửa, thì em lại được một giáo từ trong đỡ ra ngoài, thân thể yếu ớt môi trắng bệch, nói với tôi là em đau dạ dày.

Bệnh bao tử này rất không may là lại đúng lúc làm trễ nải việc thi đại học của em, em phải làm tiểu phẫu, sau khi kết thúc thì cả người tỉnh dậy trong u uất.

Tôi biết là em có áp lực lớn, khi đó tôi ngồi bên giường chăm sóc em, em nhắm mắt lại không ngủ được cũng không muốn mở ra, chúng tôi cứ như vậy yên lặng không động đậy, thẳng đến khi trời chiều mặt trời ngoài cửa sổ ngã về Tây thì em mới mở mắt ra, bình thản nói: "Giản Hứa Thu, em đói rồi."

Tôi nghe thế thì lập tức lấy lại tinh thần, nói chị ra ngoài mua đồ ăn cho em rồi nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.

Trên đường trở về, thấy dưới lầu bệnh viện bán hoa tươi thì thuận tay mua cho em một bó hoa hồng, sau khi trở về lặng yên ở bên giường, quả nhiên khi em thấy thì thoải mái hơn rất nhiều.

Em ăn cháo rồi uống thuốc xong thì hỏi: "Em phải ở bệnh viện bao lâu nữa?"

Tôi trả lời: "Bác sĩ nói phải quan sát thêm hai ngày, không có vấn đề gì thì có thể xuất viện."

Em cúi đầu vọc ngón tay của mình: "Vậy kỳ thi đại học của phải làm sao bây giờ?"

Tôi hé miệng cười với em, xích lại gần một chút rồi xoa đầu em: "Thân thể quan trọng, đợi cơ thể khỏe rồi lại suy nghĩ về việc học lại hay việc khác nha."

Em thấp giọng "Ừm" một tiếng, cau mày quay đầu nhìn tôi, hơi hơi mím môi, nhìn trông có vẻ tủi thân vô cùng, em nhìn giỏ trái cây cạnh giường, nhỏ giọng nói: "Em muốn ăn táo."

Vậy nên tôi gọt táo cho em, rồi lại cắt ra cho em.

Em ở bệnh viện bốn ngày, thì tôi cũng đợi trong bệnh viện đợi bốn ngày. Không biết có phải là do bị bệnh không mà bốn ngày này Lục Tuệ cứ như là một đứa bé, thậm chí buổi tối còn ríu rít thầm thì bảo tôi đọc truyện cổ tích cho em.

Em nói: Giản Hứa Thu, chị biết không, tranh minh hoạ cho hoàng tử bên trong truyện cổ tích đều giống hệt nhau.

Tôi nói, đúng vậy, chị xem tranh rồi.

Em nói, nếu để cho những công chúa kia biết chồng mình y hệt người khác thì có phải các nàng ấy sẽ buồn lắm không.

Tôi nói, không buồn đâu, kia là truyện cổ tích, các nàng đều sống trong câu chuyện của mình, không biết câu chuyện của người khác.

Em lại nói, chị cũng sống bên trong câu chuyện của mình.

Hôm xuất viện, tinh thần em đã tốt lên rất nhiều, hình như cũng buông bỏ được kỳ thi đại học, dù em có buồn đến mấy thì cũng không cứu vãn được sự thật, mấy ngày sau, em nói với tôi là em muốn học lại.

Câu nói kia em nói rất nhẹ nhàng, nhưng tôi biết em áp lực rất lớn, sau khi tôi nói được thì cũng không nói gì nữa.

Kỳ nghỉ hè lớp mười hai tôi không ép em học liên tục, thậm chí còn khuyến khích em đi ra ngoài nhiều hơn với bạn học. Thật ra nếu khi đó em ấy muốn tôi đi du lịch cùng thì có lẽ tôi cũng sẽ đồng ý, nhưng hình như em không có ý tưởng đó.

Sau này khi em học lại, tôi lại bí mật tìm giáo viên để xếp cho em vào lớp tốt hơn, hi vọng em có thể học tập trong một bầu không khí tốt hơn.

Lớp Lục Tuệ học ở đây là 高四 – Cao Tứ: Hàng năm, nhiều sinh viên trượt, hoặc dù trúng tuyển nhưng không phải là trường lý tưởng, họ sẽ chọn học lại khóa học thêm một năm nữa, với hy vọng sẽ có một nền tảng mới. Loại lớp lưu ban này được gọi là trường trung học phổ thông vì nó là một năm sau khi kết thúc năm thứ ba của trường trung học. (Theo Baidu)

Lục Tuệ ở trong ấn tượng của tôi luôn là một cô bé không thích học hành, thành tích thường thường. Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học có cuộc họp phụ huynh, giáo viên cũng nói với tôi là dựa vào số điểm hiện tại thì em chỉ có thể thi vào một trường đại học bình thường.

Nhưng sau này em đã học đại học tốt nhất của tỉnh, trường đại học A.

Khi em điền đơn nguyện vọng thì không nói cho tôi, điền nguyện vọng gì cũng không nói cho tôi. Tôi cũng không để ý tới việc đó nên cũng không dành thời gian để hỏi em, đợi đến lúc nhớ tới thì em đã thờ ơ đưa giấy thông báo cho tôi rồi.

Vẻ mặt của tôi khi đó có thể nói là bàng hoàng, có lẽ là do quá vui qua kinh ngạc nên em cũng cười rộ như tôi.

Tôi nói: "Hóa ra em lợi hại đến vậy nha."

Em tính thoải mái cười, nhưng vẫn ra vẻ bình thản mím môi nhịn xuống: "Cũng thường thôi."

Nghĩ sâu về một chuyện cũ đúng là rất dễ chìm vào giấc ngủ, trước khi ngủ, trong đầu còn quanh quẩn câu hỏi mà Lục Tuệ hỏi tôi khi em bệnh năm đó: "Giản Hứa Thu, chị hi vọng em học đại học ở đây sao?"

Tôi trả lời: "Đương nhiên, nếu có thể ở lại thì càng tốt hơn, chị sẽ dễ chăm sóc em hơn."

Đúng là em đã làm được, nhưng đáng tiếc là tôi lại không thể chăm sóc em tốt được.

Tôi bị đánh thức bở tiếng máy bay ầm ầm, mở mắt ra mới phát hiện là tôi đang trên đường du lịch, đang ở trên máy bay, và đang hạ cánh.

Sau khi mở máy thì mới phát hiện vẫn chưa tới 8 giờ, tôi vào Wechat của Lục Tuệ, nhắn cho em vài tin nhắn.

Tôi: Trong tủ lạnh có sữa bò bánh mì, còn có cả đồ ăn

Tôi: Chị đi ra ngoài mấy ngày

Tôi: Mua chút nguyên liệu trong tiệm

Gửi xong tôi liền đi lấy hành lý, sau khi lấy xong thì màn hình điện thoại bỗng nhiên sáng lên, chưa ấn mở thì đã thấy trên màn hình hiển thị: Mua vật liệu mà phải dậy sớm vậy sao?

Tôi vô thức mím môi, mới mở khóa rồi nhìn vào thì em đã thu hồi tin nhắn vừa nãy.

Lục Tuệ: Dạ biết rồi

Lục Tuệ: Chiều nay em sẽ về trường

Lục Tuệ: Chị đi cẩn thận

Mấy ngày ngắn ngủi này, tôi đã quen rất nhiều người bạn qua đường, lại gặp mấy người bạn đi du lịch không mấy quen thuộc. Bọn họ trẻ trung đầy sức sống cũng khiến cho cả đoàn tràn sức sống theo. Tôi cũng gặp mấy cặp đôi du lịch nghèo, bởi vì đồ ăn trong khu danh lam thắng cảnh quá đắt mà cắn răng không mua, chỉ chụp ảnh rồi rời đi. Cũng gặp một bà cụ đã gần tám mươi, bước chân chậm rãi mà nói năng cũng chậm rãi, nhìn dòng người đi qua mà trong mắt tràn đầy từ ái.

Trên thế giới có nhiều người như vậy, mỗi người đều có mỗi người cách sống, tôi cũng là một trong số đó, là người bình thường khi nhìn thấy đồ mình thích thì cũng sẽ cười, nhìn thấy thứ mình không thích thì cũng sẽ khó chịu.

Tôi cũng đã xem các bộ phim đặc sắc ở đây, nam nữ yêu nhau nhưng bởi vì quan hệ hai bên gia đình mà bị chia rẽ, rồi khóc nguyên một trận.

Xưa nay tình yêu phải rời xa vẫn luôn được ca tụng, yêu mà không được chính là khắc cốt minh tâm.

Thật ra tôi không hề muốn nghĩ đến Lục Tuệ, nhưng thi thoảng tôi vẫn sẽ nghỉ tới em. Em thích tôi nhiều hơn tôi nhiều lắm, nhưng yêu thương tôi dành cho em lại không hề ít, giây phút mà mẹ em giao em cho tôi thì tôi đã coi em như là người thân của mình.

Một năm lại một năm nhìn cô em gái bên mình lớn dần lên, cũng hi vọng tương lai của cô em gái này sẽ càng ngày càng tốt, nhưng cô em gái này lại quay đầu nói cho tôi biết là em thích tôi.

Cảm giác khó chịu này, bên cạnh tôi lại không có ai đồng cảm cùng, cũng không ai có thể chia sẻ cùng tôi.

Kết quả của cảnh này chính là cuối cùng thì cặp đôi này vẫn không thể ở bên nhau, bọn họ đã kết hôn với người mà cha mẹ đã chọn, người mà mình không yêu. Sau một tiếng thở dài vì mối tình không có kết quả này, cuối cùng khắc sâu tình cảm tha thiết này thành một bài thơ, khắc ở trên tường.

Mấy ngày nay, thi thoảng tôi sẽ nhận được tin nhắn của Hiểu Lê, thi thoảng sẽ nhận được tin nhắn từ trong tiệm, thi thoảng cũng sẽ nhận được tin nhắn của Tuyết Lê. Nhưng không có một tin nhắn nào của Lục Tuệ, thậm chí em cũng không đăng một bài nào trên Wechat.

Tôi không mua vé về, chẳng có mục đích, muốn đi chỗ nào liền đi chỗ đó. Tôi phát hiện như vậy lại rất thoải mái, khó trách rất nhiều người đều hướng loại cuộc sống này, ngoại trừ rất cần tiền, thì đúng là không có khuyết điểm gì cả.

Không biết là đã mấy ngày nữa, khi tôi đứng ở ven đường nhìn một cô gái nhỏ đang chơi ghi ta trên phố thì rốt cuộc cũng nhận được tin nhắn đầu tiên của Lục Tuệ trong suốt những ngày qua.

Lục Tuệ: Đã năm ngày rồi

Lục Tuệ: Chị về là tốt hay không tốt đây

Chỉ có mấy chữ ngắn ngủi mà tôi xem rất lâu, bên tai truyền đến cái cô vang lên tiếng hát dịu dàng.

"Nhớ anh nhớ anh, cũng có thể trở thành sở thích

Khi anh bảo hôm nay phiền não

Khi anh nói đêm dài, anh ngủ không được

Em muốn nói với anh, nhưng lại sợ nói sai

Rất thích anh, anh có biết hay không "

Bài "Nhớ Anh" của Vương Tâm Lăng, mình có đính ở trên đầu chương.

Tôi hơi kéo mũ lưỡi trai trên đầu xuống, cúi đầu đánh chữ.

Tôi: Tốt

Tôi sao lại không hiểu chứ.

Tôi vẫn luôn sai, tôi không nên ôm ý nghĩ may mắn là mặc kệ để em nhiều lần tới gần tôi, đợi nếm được vị ngọt rồi lại đẩy em ra.

Tôi nên yêu thương em, sự đau lòng này giờ đã thay đổi mà tôi vẫn còn cố chấp thuyết phục bản thân.

Bạn nhìn đi, tôi chính là khó ở như vậy đó, nhất định phải đợi em tới tìm tôi.

Vừa tìm tôi thì tôi liền về nhà.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv