Em Của Ngày Ấy

Chương 28: Ngả bài



Lúc rời đi, tôi cẩn thận tính lại số rượu tôi đã uống tối nay, không tới mức khiến tôi say nhưng lại cảm thấy choáng váng vô cùng.

Lúc đến bởi vì nghĩ đến sẽ uống rượu nên dứt khoát không có lái xe, lúc ngồi bên ngoài để hóng gió mát thì tôi trông thấy Lục Tuệ đã gọi xe taxi ở cửa. Em mở cửa cho tôi vào trước, tôi cũng không khách sáo mà chui vào, trực tiếp nhắm mắt lại và dựa lưng.

Không bao lâu sau liền nghe được Lục Tuệ đọc địa chỉ nhà, xe bình ổn khởi động.

Xe lái được một đoạn thì tôi mở mắt ra nhìn đường xá bên ngoài, quay đầu đúng lúc nhìn thấy Lục Tuệ cũng quay đầu nhìn tôi.

Tôi mở miệng hỏi: "Mùi rượu trên người chị nồng lắm không?"

Em nghe vậy thì tới gần, cách áo khoác của tôi nửa thước ngửi ngửi, lắc đầu nói: "Vẫn được."

Tôi thở dài: "Lát về chắc dì em lại muốn mắng chị rồi."

Lục Tuệ hé miệng nhìn tôi một chút, nhẹ giọng hỏi: "Khó chịu sao?"

Tôi lắc đầu: "Vẫn ổn, chỉ là hơi choáng váng, lát nữa ổn lại thôi mà."

Em "Ừm" một tiếng, nói: "Không thoải mái thì nói, có thể dựa vào vai em nè." Em nói xong lời này nhích lại gần tôi hơn một chút.

Tôi quay đầu nhìn nàng, lời từ chối quen thuộc còn chưa ra khỏi miệng vai em đã dựa vào vai tôi. Tôi nhẹ nhàng thở ra một hơi, từ đáy lòng có âm thanh kỳ quái thúc đẩy tôi, sau vài giây do dự thì tôi cứ thế mà dựa vào.

Thật ra tư thế dựa vào vai người khác như nhế này tuyệt đối không hề dễ chịu. Nếu gặp người gầy thì còn bị cấn tới mức hoảng đấy, nhưng mà đây chỉ là việc một người muốn dựa, còn một người muốn được dựa vào mà thôi.

Trên vai áo khoác Lục Tuệ còn có một cái nút thắt, giờ phút này vừa vặn đang ấn vào huyệt Thái Dương của tôi, nhưng tôi kiểu gì cũng không muốn dậy.

Tôi nhớ tới mấy tiếng trước, việc em nhìn vào mắt tôi rồi nói em đã người có thích, tự nhiên lại muốn nôn mà trước giờ chưa hề có.

Xe lại đi được một đoạn, tôi nhịn không được mà mở miệng hỏi: "Tuệ Tuệ, em thật sự có người thích rồi sao?"

Không biết là do tôi quá chóng mặt, hay em đã im lặng quá lâu mà sau khi câu hỏi rơi xuống, dừng lại hồi lâu, lâu đến mức tôi bắt đầu thấy may mắn khi em không nghe thấy thì em lại nhẹ giọng "Ừ" một tiếng.

Tôi nghe được tim tôi đập loạn mấy lần, có lẽ là do cồn gây ra khiến toàn thân tôi nóng lên.

Tôi nói: "Sao chưa từng nghe em nhắc tới việc này?"

Lục Tuệ vẫn trầm mặc như cũ, giống như là đang nghiêm túc xem xét về câu trả lời của em, thật lâu thì rốt cuộc em cũng mở miệng: "Dù sao chị vẫn sẽ biết thôi."

Tôi cười nhạt, nhắm mắt lại: "Tốt lắm."

Sau đoạn đối thoại này thì trong xe yên tĩnh lại lần nữa, hôm nay gặp được tài xế cũng không thích trò chuyện, việc này khiến tôi rất vui.

Lâu sau, tôi nghe Lục Tuệ ở bên cạnh đột nhiên gọi tên tôi: "Giản Hứa Thu."

Tôi chậm chạp mở mắt ra, đáp lại em: "ƠI?"

Em đột nhiên cúi đầu một cái, cằm em lướt qua đầu tôi, suýt nữa thì đã đè tôi xuống. Em thấy thế thì vôi vươn tay đặt lên trán tôi, chỉnh đầu tôi thẳng lại.

Em nói: "Không có việc gì."

Sau khi về đến nhà, quả nhiên là mẹ tôi đã mắng tôi vài câu, nhưng có Lục Tuệ ở bên cạnh nên bà lại hớn hở giao tôi cho Lục Tuệ, còn nói trong tủ lạnh có mật ong rồi về phòng xem TV.

Sau khi uống vào mấy ngụm nước mật ong thì tác dụng của rượu đã chậm lại.

Thật ra đêm nay tôi không cần uống nhiều rượu như vậy, chỉ là sau đó hơi vui, lại thêm cậu bạn tỏ tình thành công, bầu không khí cho phép đó mà.

Lúc về nhà thì đã trễ lắm rồi, lại thêm chúng tôi tự mình tắm rửa nữa, cho nên chờ tôi sấy tóc xong rồi về phòng thì đồng hồ đã điểm số một. Lục Tuệ đang ngồi ở trên giường đang đọc một quyển sách không biết lấy ở đâu ra.

Tôi đặt điện thoại lên tủ đầu giường, hỏi: "Tại sao còn chưa ngủ?"

Em khép sách lại để sang một bên, kéo chăn rồi nằm xuống, trả lời tôi: "Chờ chị."

Tôi "Ừm" một tiếng nằm lên giường, nhỏ giọng nói "Ngủ đi." Rồi tắt đèn.

Lục Tuệ đúng là rất buồn ngủ, không lâu sau thì phía em đã yên tĩnh. Tối nay em nằm ngủ nghiêng, tôi nhẹ nhàng trở mình, quay đầu đối mặt với em.

Tôi nhìn khuôn mặt ngủ say của em mà không có một chút buồn ngủ, suy nghĩ đến việc sẽ có ngày em dùng phương thức như vậy để ở bên người con gái khác, có lẽ sẽ còn thân mật hơn thế, thì lòng tôi liền buồn bã.

Đột nhiên tôi hiểu rõ tâm tình của những người cha khi gả con gái đi, bác gái tôi nói với tôi, đêm tân hôn của chị họ tôi thì bác trai cả đêm không ngủ, cầm điện thoại liên tục xem lại video hôn lễ, cuối cùng thì lén lút trùm chăn mà khóc lên.

Khi bác gái kể thì tôi vẫn còn nhỏ, vốn chỉ coi như là một chuyện cũ để vui đùa, nhưng sau khi nói xong thì đột nhiên bầu không khí trầm xuống Khi đó bố tôi nói với tôi, chờ đến Hứa Thu cười chồng có khi bố cũng khóc mất, khi đó tôi còn cười ông nữa, có gì mà phải khóc, gả rồi con vẫn là con gái bố mà.

Bây giờ nghĩ lại, quả thật có một số thứ nói thay đổi liền thay đổi.

Nhưng nghĩ sâu xa hơn thì tâm trạng u buồn này của tôi còn pha thêm cả thứ khác, mà tôi đã không tìm hiểu cặn kẽ.

Càng nghĩ càng thấy mất tinh thần, tôi khe khẽ thở dài một hơi, lại nhẹ nhàng trở mình, đột nhiên nghĩ đến tối nay có ghi âm lại câu hát của Lục Tuệ, liền cầm điện thoại lên mở ra ra, từ trong ngăn tủ lấy ra tai nghe, không đến một phút thì bản ghi âm liền vang lên trong tai.

Lúc trời tối yên tĩnh nghe thì không giống lúc nghe trong phòng chơi lắm, tôi nhắm mắt lại tiểng hát của Lục Tuệ, thông qua loa nghe nhẹ nhàng cứ, phảng phất như đặt tôi vào trong đó.

Nhưng càng nghe thì đột nhiên một cảm giác quen thuộc chạy khắp lên não, tôi mở choàng mắt.

Sao giọng hát này, sao lại, giống như.... Tiểu Hòa Hòa vậy?

Nghĩ thế nên tôi liền thoát ra ngoài rồi mở phần mềm âm nhạc, nhưng lại lúng túng trong việc tìm kiếm suốt cả buổi, tôi thế mà không nhớ được tên đầy đủ của Tiểu Hòa Hòa. Vậy nên lại vào Wechat, từ giao diện trò chuyện của Hiểu Lê mở bài hát mà cô ấy chia sẻ cho tôi lúc đó.

Tôi không chờ nổi khúc dạo đầu 20 giây, liền trực tiếp tua đến giữa, thời khắc mà giọng hát của Tiểu Hòa Hòa vang lên bên tai tôi, toàn thân tôi đột nhiên tê dại.

Có thể nói là rất giống, ngay cả cách xử lý âm thanh ở đuôi cũng giống nhau như đúc, tôi liên tục nhảy qua nhảy lại giữa đoạn ghi âm và bài hát của Tiểu Hòa Hòa, nghe càng nhiều trái tim càng đập mạnh hơn.

Có lẽ chỉ là tương tự, vậy nên tôi Weibo, tìm được tài khoản Trúc Ngôn Nhất Hòa, rồi ấn vào trang chủ của cô ấy, trên cùng là bài hát mà cô ấy mới đăng gần đây.

Tôi nhất vào nghe vài câu, đột nhiên nhớ tới khoảng thời gian này Hiểu Lê liên tục nói với tôi mấy lời kia, Tiểu Hòa Hòa đang theo đuổi một cô gái.

Nhưng cho dù như vậy, tôi vẫn khó mà đem người đang nằm cạnh tôi, cùng với người hát cover trên Weibo liên hệ với nhau.

Khoảng thời gian tiếp theo, tôi bắt đầu lướt xem Weibo của Tiểu Hòa Hòa. Trừ bỏ âm nhạc và vật liên quái thì, những tin bát quái của gần đây Tiểu Hòa Hòa, cùng những bình luận liên quan ở phía sau thì Hiểu Lê đều gửi ảnh chụp màn hình cho tôi, cho nên cứ lướt xuống tiếp thì từng bài tôi đều rất quen thuộc.

Thậm chí khi tôi nhìn vào thời gian ở phía trên, cố gắng nghĩ lại xem khi đó Lục Tuệ ở đâu, đang làm gì, cố gắng nghĩ xem khi đó tôi ở đâu, đang làm gì.

Rốt cuộc, sau khi tôi thấy một bài đăng thì tôi đột nhiên thời cứng đờ.

Là bài đăng Weibo hôm Thất Tịch trong kỳ nghỉ hè, bởi vì ngày đó Tây Phong Thoại có hoạt động, nên hôm đó tôi nhớ rất rõ, mà Tiểu Hòa Hòa tại tối hôm đó cũng đăng Weibo, viết: "Đi trên con đường mà chị đi." Phía dưới còn kèm một bức ảnh.

Bức ảnh rất đơn giản, không có người, chỉ có một hòn đá nhỏ trên đường, bối cảnh là buổi tối, thời gian đăng Weibo là 23: 13 phút.

Tôi nhớ hòn đá này, là hòn đá trong hoa viên nhỏ dưới tiểu khu nhà chúng tôi. Bời vì hình dáng mà màu sắc hơi kì lạ nên tôi nhớ rất rõ, hai hòn đá mà cô ấy chụp ảnh, là tảng đá mà tôi từng thầm khinh bỉ trong lòng là như mũi lợn.

Đột nhiên lòng tôi có một suy đoán, chẳng lẽ lại...

Nhưng mà rất nhanh, suy đoán đó đã bị tôi ép xuống, trong lòng thầm nghĩ là sao lại thế được.

Vậy nên tôi tiếp tục lướt xuống, nhưng càng lướt càng không thích hợp.

Sáng hôm mà cô ấy nấu ăn, đúng hơm mà em nấu cơm cho tôi và Hiểu Lê. Cô ấy nói cô ấy làm hỏng buổi hẹn hò và việc đêm nay nhìn thấy chị ấy có chút khẩn trương, thì đúng là tối hôm chúng tôi đi xem phim.

Hiện tại tôi không những đã xác nhận cái cô Trúc Ngôn Nhất Hòa này là Lục Tuệ, hơn nữa, hơn nữa...

Tôi khóa điện thoại rồi đặt lên giường, đầu óc hỗn loạn, nghĩ đến nhưng chuyện phát sinh trong mấy tháng nay giữa tôi và Lục Tuệ, trong lòng một trận rối bời.

Cô bé này, sao em lại, sao lại có thể...

Nhắm mắt lại thư giãn một chút, tôi mới phát hiện được tay tôi vậy mà trong lúc lơ đãng lại run nhè nhẹ, như là tôi không tìm được từ ngữ nào để miêu tả tâm trạng bây giờ của tôi. Tôi không dám nhìn em, khoảng cách gần như vậy khiến tôi bối rối cực kỳ, vậy nên ta vén chăn lên cầm điện thoại cùng tai nghe lên, rón rén trốn ra phòng khách.

Đêm nay tôi không hề ngủ, bài đăng của Trúc Ngôn Nhất Hòa bị tôi lướt qua từng bài một. Cùng với danh sách ca khúc của cô ấy trong phần mềm âm nhạc, những người ở ngoài mạng xã hội được tôi kéo lại gần hơn, khiến tôi khó khăn để liên hệ giữa cô ấy và Lục Tuệ liên hệ.

Mà tôi vẫn si tâm vọng tưởng như cũ, muốn tìm ra dấu vết để chứng minh người này không phải là Lục Tuệ, chỉ cần một chút xíu, một chút xíu chứng cứ thì tôi cũng tin hoàn toàn.

Nhưng mà không có.

Tôi thậm chí còn lướt xuống một bài hát hợp xướng của cô ấy, trong đó cô ấy nói là chúc mừng năm mới, mặc dù đã hạ giọng xuống, nhưng vẫn không khó để phân biệt người kia là Lục Tuệ.

Tôi nghĩ, nếu như lúc Hiểu Lê gửi tôi ca khúc cover mà tôi lưu ý thêm một chút, dù chỉ là một chút thôi thì tôi cũng sẽ không đến mức bây giờ mới biết.

Nếu như Hiểu Lê biết Lục Tuệ là Tiểu Hòa Hòa, tôi không cách nào tưởng tượng ra vẻ mặt của cô ấy được.

Nhưng mà nếu như biết sớm hơn thì cũng không có tác dụng gì, tôi vốn không phải là người giỏi giải quyết mâu thuẫn giữa người với người, huống chi đối phương lạ8 là Lục Tuệ.

Hóa ra những gì em làm với tôi gần đây là muốn gần tôi hơn, mà tôi lại cứ cố gắng để mình không nghĩ lệch lạc ra.

Thật xin lỗi, bây giờ tôi có chút rối loại, buồn bực khó thở nữa, tôi cũng không biết tôi muốn nghĩ gì, nên nghĩ gì nữa.

Tối nay cái chứng mất ngủ cứ bám lấy tôi, thẳng đến ngày hôm sau trời bắt đầu sáng thì tôi mới hơi buồn ngủ nên trực tiếp ngủ trên ghế sô pha

Mới hơn hai giờ mà mẹ tôi đã dậy, tôi ngủ không sâu nên lúc bà đi ngang qua phòng khác liền làm tôi thức giấc, ta xốc lên trên đầu tấm thảm, gặp nàng nghi hoặc mà nhìn xem ta, hỏi: "Sao lại ngủ ở đây?"

Tôi thuận miệng viện cớ: "Tối hôm qua gọi điện cho bạn, mệt quá nên liền ngủ quên mất."

Lúc nói những lời này, Lục Tuệ cũng từ trong phòng bước ra, tôi vô thức quay đầu nhìn em, nhưng trước khi đối diện với mắt em thì lại cúi đầu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv