"Diệp Bối Nhi, là cậu....." Lời nói vừa thốt ra của người đàn ông này làm cho cô có chút kinh ngạc. Tại sao anh biết cô? Cô và anh ta có quen biết nhau sao? Hay là cô từng thiếu nợ anh? Một loạt suy nghĩ chảy dài trong đầu cô.
"Diệp Bối Nhi, mời cô ngồi." Anh lấy lại bình tĩnh sau đó cất tiếng, người trợ lí ngồi bên cạnh có chút ngờ về Chủ Tịch của mình. Tại sao anh lại biết cô gái này? Bọn họ có quan hệ gì?
Suy nghĩ vừa dứt Chủ Tịch của anh liền cất tiếng hỏi:" Trợ lí Miêu có chuyện gì à?" Mặc dù lời nói không một chút lạnh lùng nhưng khuôn mặt anh lại trái ngược hoàn toàn với lời nói. Khí lạnh phát ra từ người anh, ánh mắt sâu không rõ tâm tư, lông mày khẽ nhíu chặt, môi mỏng mím chặt lại thành một đường, ngón trỏ tay phải gõ gõ trên bàn không theo bất cứ một quy luật nào. Trên người anh tản ra sát khí cực lớn nhưng thể che lấp vẻ đẹp mê hồn với khí thế Bá Vương lạnh lùng. Khuôn mặt được cắt cạnh với tỉ lệ cân đối, không có một từ có thể diễn tả hết vẻ đẹp hoàn hảo của anh.
Còn bên phía Diệp Bối Nhi vẫn ngạc nhiên trước sự việc này. Tại sao người đàn ông này lại biết được tên cô? Vấn đề ở đây cô không hề quen biết người này nhưng nhìn kĩ lại có phần giống "người ấy". Nhưng suy nghĩ chợt loé lên lại bị cô dập tắt. Không thể nào? Không thể nào là cậu ấy chỉ là người giống người thôi. Cô khẽ lắc để những lời độc thoại với chính mình bay đi.
Trợ lí Miêu nhìn tập hồ sơ được ngay ngắn trên bàn. Hồ sơ có ghi rõ họ tên và những thông tin cá nhân của cô.
Họ & tên: Diệp Bối Nhi
Tuổi: 20 Giới tính: Nữ
Tốt nghiệp Trường Đại học Bắc Kinh
Bằng A Tin học
Trình độ ngoại ngữ loại C
Số điện thoại: 0357xxxxxx
Tình trạng hiện nay: Độc thân
Tình trạng sức khoẻ: Tốt
Đại loại là như thế. Nhưng với trình độ như thế thì khó lòng mà xin vào làm việc ở Tưởng Thị. Trợ lí Miêu lắc đầu trầm mặc. Từ nãy đến giờ Chủ Tịch của chúng ta vẫn không nói lời nào trừ việc lúc nãy gọi tên cô, tay vẫn tiếp tục gõ gõ trên bàn. Trợ lí có chút rùng mình với những đợt khí lạnh tản ra.
Trợ lí Miêu nhìn tập hồ sơ trên tay, thở dài lắc đầu sau đó liền mặt đối mặt với Diệp Bối Nhi từ chối hồ sơ của cô:" Cô Diệp, tập đoàn chúng tôi khô........"
Chưa nói dứt lời Tưởng Từ Hi đã lên tiếng:" Cô Diệp, tập đoàn chúng tôi tiếp nhận hồ sơ của cô. Ngày mai, có thể đi làm, thử việc trong 1 tháng."
Trợ lí Miêu có chút kinh ngạc đối với những của Chủ Tịch vừa nói. Không phải trước giờ Chủ Tịch rất khắt khe với việc tuyển dụng nhân sự sao? Tại sao bây giờ lại dễ dãi như vậy? Thật khó hiểu.
Diệp Bối Nhi tựa tiếu phi tiếu đứng lên cúi đầu cảm ơn về phía Tưởng Từ Hi. Cố kìm nén cảm sung sướng, vui mừng của mình. Sau đó xoay người đi ra phía cửa chợt có tiếng "Đợi đã" vọng lại, làm cho bước chân Diệp Bối Nhi bất động. Lại một lần nữa âm thanh trầm ấm vang lên trong đó có pha lẫn một chút lạnh lùng:" Cô Diệp, cô không nhớ tôi là ai sao?"
Lúc này cô nàng mới kịp phản ứng xoay người lại:" Chủ Tịch Tưởng, tôi có quen biết anh sao?" Cô còn cố ý nhấn mạnh chữ "Tôi" khiến Tưởng Từ Hi có chút bất ngờ. Không ngờ sau bao nhiêu năm nay chắc cô cũng đã quên anh rồi. Trong ngực anh chợt loé lến tia chua xót. Không lâu sau, anh trở với dáng vẻ mặt lanh Tula của mình.
"À không! Chắc tôi nhìn nhầm cô với một người bạn."
"Vậy à, nếu không có việc gì tôi xin phép đi trước." Cô thốt lên những lời này có chút xa cách.
Mặt Tưởng Từ Hi lúc này càng lạnh hơn. Trợ lí Miêu bên cạnh anh cảm được lượng sát khí không hề nhỏ. Từ lúc đi theo anh đến bây giờ vẫn chưa từng nhìn vẻ mặt Tưởng Từ Hi đằng đằng sát khí như Diêm Vương tái thế muốn lấy mạng người lôi xuống Địa Ngục vậy. Không chịu vẻ mặt của anh nữa, trợ lí Miêu bèn lấy hết can đảm cất tiếng:" Chủ Tịch, ngài không sao chứ?"
Bây giờ, Tưởng Từ Hi mới mơ hồ định thần lại, lạnh lùng đáp:" Không sao". Trợ lí thở phào nhẹ nhõm, nếu Chủ Tịch không đáp lại biết chắc rằng mình bị ăn tươi nuốt sống rồi.
Tưởng Từ Hi trong lòng buồn bực nói rất nhỏ chỉ đủ mình anh nghe thấy:" Diệp Bối Nhi, em gan lắm! Ngay cả tôi còn không nhớ. Vậy mà lúc trước nói thích tôi."
Thấy anh vẫn đứng đó bất động, trợ lí Miêu bị doạ thêm một trận. Đang trong tư thế thả hồn lên mây để suy nghĩ. Bất chợt Tưởng Từ Hi lên tiếng, âm thanh có chút ma mị khiến người khác phải rùng mình:" Trợ lí Miêu, đang tròn giờ làm việc còn dám thừ người ra đó."
"Dạ, xin lỗi Chủ Tịch" Trợ lí Miêu cúi người 45 độ nghiêng đầu đối với người đang nói kia.
Trong lòng thầm nghĩ "Chủ Tịch à, không phải ngài trong giờ làm việc cũng thừ người ra lúc nãy sao?"
Những lời như thế trợ lí chỉ có thể nói thầm trong lòng. Nếu không chỉ có một kết cục "CHẾT KHÔNG TOÀN THÂY".
Tưởng Từ Hi đã đi đến phòng làm việc mình và bước vào trong, không nhanh không chậm đã ngồi an vị trên chiếc ghế Chủ Tịch, anh tưh thân độc thoại:" Diệp Bối Nhi, xem em sống sót như thế nào trong tập đoàn của tôi." Dứt lời anh nở một nụ cười ma mị trên khuôn mặt hoàn hảo của mình.