Phương Vũ trong phương diện tình cảm thật ra rất trì độn. Cậu có thể rõ ràng cảm giác được mình thích ai, hơn nữa sẽ vì người mình thích mà cho đi trong im lặng, nhưng lại không phát hiện được tình cảm của đối phương dành cho cậu. Có lẽ cậu chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ hấp dẫn được người khác, nhất là với Hạ Minh Du. Trải qua 6 năm yêu đơn phương không được đáp lại, cậu không có bất kỳ hy vọng hay mong muốn xa vời nào đối với phần tình cảm này.
Hạ Minh Du liên tiếp mấy ngày tối nào cũng gọi điện cho Phương Vũ. Một là vì hắn rất muốn nghe giọng nói của Phương Vũ, hai là hắn muốn tìm hiểu nhiều hơn về cậu, và ba – quan trọng nhất chính là hy vọng Phương Vũ có thể dần dần cảm nhận được tâm ý của hắn. Nhưng mà, Phương Vũ mặc dù vẫn rất ôn nhu dịu dàng như bình thường, đối với tâm ý này của Hạ Minh Du lại dường như hoàn toàn vô tri vô giác.
Phương Vũ ôn nhu đơn thuần như vậy, có lẽ hắn thật sự phải dùng một vài thủ đoạn khác thường đến kích thích thì cậu mới có thể nhận ra….
Nếu không hắn thật sự sẽ có một ngày bởi vì không có được Phương Vũ, dục cầu bất mãn mà chết….
Rất nhanh đã tới thứ bảy, Hạ Minh Du mới sáng sớm đã lái xe đến đón Phương Vũ.
“Giúp tôi đi chọn quần áo.” Phương Vũ vừa mới lên xe, Hạ Minh Du đã nói.
“Chọn quần áo?” Phương Vũ nghi hoặc hỏi lại.
“Ừ. Buổi tối gặp muốn tặng quà cho em ấy.” Hạ Minh Du nhìn cậu một cái, vẻ mặt lãnh đạm như thường, “Cậu cùng em ấy vóc dáng tương tự nhau, cho nên muốn cậu thử giúp.”
Thì ra là kêu cậu tới giúp đỡ chuyện này, thay đối tượng của hắn chọn quà sao….
Chuyện như vậy trước kia Phương Vũ cũng đã từng làm. Cùng hắn đi một lượt cái trung tâm thương mại ở tận góc xó xỉnh hẻo lánh chỉ để mua cho Đan Đồng món đồ yêu thích làm quà giáng sinh…….. Sau đó đêm giáng sinh Hạ Minh Du hẹn Đan Đồng đi chơi, cậu cùng bạn học đến hội trường trường học tham dự vũ hội sinh nhật Khổng Tử, cùng một đám người tươi cười vui vẻ, cười một lúc trong lòng liền bắt đầu khổ sở.
Không biết vì cái gì, bây giờ trong lòng cũng có chút chua chua. Chẳng lẽ là bởi vì gần đây quan hệ cùng Hạ Minh Du đột nhiên thân thiết hơn sao?
Quên đi, không nên suy nghĩ nhiều như vậy. Phương Vũ mỉm cười một cái, đem tất cả những suy nghĩ không nên có trong đầu gom lại ném hết ra ngoài.
Đến trung tâm thương mại, Hạ Minh Du trực tiếp kéo Phương Vũ đi tới gian hàng của một thương hiệu rất đắt tiền. Trang phục nam chủ đạo của thương hiệu này là quần áo hưu nhàn, kiểu dáng đơn giản nhưng không cứng nhắc, vừa nhã nhặn lại vừa hợp mốt, rất phù hợp với khuôn mặt thanh tú và tính cách ôn nhu dịu dàng của Phương Vũ.
Nữ nhân viên nhiệt tình tiếp đón hai vị khách hàng nam.
Hạ Minh Du chỉ vào cái áo lông màu tím bắt mắt nhất treo trong tủ trưng bày của cửa hàng: “Cho cậu ấy thử cái này.”
Nữ nhân viên niềm nở lấy ra size của Phương Vũ. Phương Vũ vào căn phòng gần đó thay xong liền đi ra.
Màu tím càng làm nổi bật làn da trắng nõn của cậu. Trang phục đơn giản ngược lại lại khiến cho vòng eo nhỏ nhắn của cậu càng thêm rõ ràng. Tóm lại, Phương Vũ cùng với bộ quần áo này chính là dành cho nhau.
“Tiên sinh, anh mặc vào rất phù hợp, rất có phong cách.” Nữ nhân viên bên cạnh khen ngợi không dứt.
“Đợi đã, cổ áo chưa có bẻ ngay ngắn.” Hạ Minh Du đi tới, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt cổ áo Phương Vũ, khoảng cách giữa hai người nháy mắt đột nhiên gần lại, cả hai đều có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương, hai người trong gương đích thực nhìn phi thường xứng đôi. Chỉ có điều…….
“Ừm. Mặc vào rất vừa vặn. Tôi nghĩ em ấy nhất định cũng sẽ rất thích.” Sửa xong cổ áo cho Phương Vũ, Hạ Minh Du lập tức tách ra, nói: “Vậy đem bộ đồ này gói lại đi.” Sau đó quay đầu nói với nữ nhân viên bán hàng: “Lấy cho cậu ấy thử thêm vài bộ khác nữa.”
Cứ như vậy, Phương Vũ trở thành người mẫu thử đồ, Hạ Minh Du mua liên tiếp bảy tám bộ quần áo đắt đỏ, sau đó hắn lại dẫn Phương Vũ đi đến mấy gian hàng khác bên trong trung tâm, mua thêm rất nhiều đồ vật đắt tiền.
Tóm lại, đều là mua quà cho người hắn thích. Phương Vũ chỉ là người mẫu đi cùng thôi.
Thấy Hạ Minh Du vì thích người ta mà đi không biết mệt, thần sắc nhiệt tình mà chọn quà tặng, Phương Vũ cảm thấy có chút hâm mộ.
Cậu từng hy vọng có được những đồ vật này, lại luôn bị người khác đoạt mất.
Không biết người khiến cho Hạ Minh Du có thể bỏ qua Đan Đồng mà thích, sẽ là người như thế nào.
Mặc kệ như thế nào, cậu đều nên mỉm cười chúc phúc. Giống như trước kia là được.
Buổi tối hơn 6 giờ, xe một đường lái đến một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng xa hoa. Đây là khu nghỉ dưỡng nổi tiếng nhất Z thành. Bởi vì có suối nước nóng cùng những trung tâm giải trí khác, cho nên rất nhiều người thường xuyên tới đây vào cuối tuần để hưởng thụ vài ngày vui vẻ thoải mái dễ chịu. Trên tầng cao nhất của khách sạn này có hai phòng VIP, có đường thông lên sân thượng, trên sân thượng có một vườn hoa nhân tạo hoành tráng.
Hạ Minh Du bao toàn bộ tầng cao nhất.
“Bởi vì có hai phòng, nên tôi thuận tay đặt cho cậu luôn, cậu ở một phòng trong đó là được rồi. Đêm nay cũng đừng có đi đâu, nói không chừng buổi tối còn có việc cần cậu giúp.” Hạ Minh Du nói.
“Được.” Nếu như đã đồng ý giúp đỡ, Phương Vũ chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, “Cái mớ quà ‘nhỏ’ này……” Cậu nhìn vào bao lớn bao nhỏ để ở ghế ngồi phía sau xe.
“Tôi sẽ gọi nhân viên phục vụ tới lấy. Xuống xe trước đã, tôi cùng em ấy hẹn nhau 6.30h gặp ở nhà hàng.”
“Chuyện là….. Tôi cũng phải đi sao?” Phương Vũ cẩn thận hỏi.
“A.” Quả nhiên Hạ Minh Du đưa mắt liếc liếc cậu, lơ đãng đáp một câu: “Cậu không cần phải đến, cứ tới phòng của cậu là được rồi. Trong phòng có chuẩn bị bữa tối, cậu tùy ý đi chơi trong khách sạn sau đó nghỉ ngơi đi. Tôi tự có sắp xếp.”
“Được.” Phương Vũ gật đầu.
Đúng lúc hai người đang nói chuyện, một cậu nhóc không biết từ lúc nào tiến lại gần đây, nhìn thấy Hạ Minh Du, cậu nhóc kinh hỉ kêu lên: “Hạ tiên sinh.”
Hạ Minh Du cùng Phương Vũ đồng thời nhìn về phía người tới.
Cậu nhóc nhìn qua không quá 20 tuổi, chiều cao ngang ngửa Phương Vũ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là một đôi mắt to tròn ngập nước, thoạt nhìn rất trẻ con lanh lợi. Cậu nhóc nhìn thấy Hạ Minh Du thì cười rộ lên, trông lại càng xinh đẹp.
“Chúng ta hẹn nhau 7 giờ. Không ngờ anh lại tới sớm như vậy nha ~~~~”
“Em không phải cũng tới rất sớm sao?” Hạ Minh Du từ nãy đến giờ không có biểu tình gì lúc này lại đột nhiên nở nụ cười.
“He he, bởi vì hẹn với Hạ Tiên Sinh nên tâm tình có hơi kích động, trước tiên vào trong đã.” Cậu nhóc lúc nói chuyện thì đỏ mặt, quả nhiên bộ dáng xấu hổ cũng rất xinh đẹp.
Hạ Minh Du nhìn cậu nhóc, ánh mắt tràn đầy nhu hòa vui vẻ.
—— Giống y như lúc trước nhìn Đan Đồng…..
Như vậy, cái “người thích” mà Hạ Minh Du nói chính là cậu nhóc trước mặt này rồi.
Đúng là rất đáng yêu….
Hết chương 14