Sáng hôm sau, Trì Nghiệp Đàn đúng giờ thức dậy, trong ngực là Cố Hàm đang ngủ vô cùng an tĩnh, Trì Nghiệp Đàn vô thức cong khóe miệng, rất muốn hôn Cố Hàm, nhưng lại sợ đánh thức anh, cộng thêm buổi sáng các phương diện đều rất dễ dàng xúc động, Trì Nghiệp Đàn suy nghĩ ba giây, nhẹ chân nhẹ tay xuống giường, đi ra nhà vệ sinh bên ngoài rửa mặt, sau đó như thường lệ vào phòng làm việc gõ chữ.
Người yêu trong lòng, gõ chữ cũng trở nên không còn hấp dẫn, nhưng vì có thể cho Cố Hàm một cuộc sống tốt hơn trong tương lai, Trì Nghiệp Đàn tuyệt không muốn lỏng lẻo, hắn nỗ lực hơn một chút, Cố Hàm có thể bớt nỗ lực đi một chút, hắn muốn tạo cho Cố Hàm một môi trường, nơi mà Cố Hàm có thể làm những điều mình thích mà không cần lo lắng gì cả.
Đối với Trì Nghiệp Đàn mà nói, để cho người mình thích làm những gì người ấy thích, sẽ mang lại cho hắn cảm giác thành tựu.
Một tiếng đồng hồ sau, Trì Nghiệp Đàn từ phòng làm việc đi ra, chợt nghe thấy trong bếp có động tĩnh, đi qua, liền thấy Cố Hàm đang ở trong đó làm bữa sáng.
“Chào buổi sáng!” Cố Hàm cho hắn một nụ cười dịu dàng.
“Chào buổi sáng!” Trì Nghiệp Đàn cầm lấy cái xẻng trong tay anh, “Để anh làm, em không cần động tay. Sao không ngủ thêm chút nữa?”
“Tỉnh lại không thấy anh đâu, làm sao còn ngủ thêm được nữa?” Cố Hàm cười nhẹ đáp lời.
Biết rõ đây chỉ là lời ân ái của Cố Hàm, nhưng mà Trì Nghiệp Đàn lại cảm thấy rất hữu ích.
Ấn một nụ hôn lên môi Cố Hàm, Trì Nghiệp Đàn lật trứng chiên trong chảo: “Sau này tỉnh thì đến phòng làm việc gọi anh, anh sẽ đi làm bữa sáng.”
Cố Hàm dựa vào bàn bếp: “Bữa sáng em vẫn biết làm.”
“Vậy cũng không được, tay của em là để làm phẫu thuật.” Có lẽ còn có thể làm chút việc khác, có điều bây giờ Trì Nghiệp Đàn vẫn chưa được trải nghiệm.
Cố Hàm cười nói: “Tay của anh cũng dùng để gõ chữ đấy thôi.”
Trì Nghiệp Đàn hạ nhỏ lửa xuống, lấy bánh mì trong tủ lạnh cho vào lò nướng bánh: “Anh không phải đang so sánh ai trân quý hơn ai, mà là trong lòng anh em trân quý hơn anh, cho nên không muốn để cho em làm việc.”
“Sao anh lại biết nói chuyện như vậy hử?” Cố Hàm đặt cằm lên vai Trì Nghiệp Đàn, Trì Nghiệp Đàn chỉ cần quay đầu, là có thể hôn lên chóp mũi anh.
Trì Nghiệp Đàn không biết xấu hổ tự xưng: “Nhân sĩ chuyên nghiệp.”
* Nhân sĩ chuyên nghiệp — 专业人士: chuyên gia về một lĩnh vực nào đó, từng trải qua học tập chuyên môn và rèn luyện lâu dài.
Có thể viết ra những câu chữ tuyệt vời và hoa mỹ, chỉ cần hắn muốn, đương nhiên cũng có thể nói ra những lời tốt đẹp dễ nghe.
Ăn xong bữa sáng, hai người cùng nhau ra ngoài, Trì Nghiệp Đàn phải về nhà xem Trì Diệc Ôn, Cố Hàm cũng về nhà, hai người ai làm việc nấy.
Trì Nghiệp Đàn đã nói trước với dì Khang sẽ về nhà ăn cơm trưa, dì Khang nghe hắn về liền mừng rỡ, mới sáng sớm mà đã bận bịu làm cơm trưa.
Trì Diệc Ôn hôm nay cũng hiếm được một bữa ở nhà, sản phẩm mới của Noãn Phong sẽ chính thức lên kệ vào đầu tuần sau, mấy ngày này Trì Diệc Ôn có thể thả lỏng một chút.
“Anh!” Trì Nghiệp Đàn chào hỏi Trì Diệc Ôn.
“Về rồi à!” Sắc mặt Trì Diệc Ôn cũng không tốt hơn trước kia bao nhiêu, chút khí sắc vất vả lắm mới dưỡng ra được trong đợt nằm viện giờ đã biến mất không còn lại gì.
Dì Khang rót nước cho hắn: “Tuần này đoàn phim không bận sao?”
“Cũng tạm ạ.” Trì Nghiệp Đàn nhận nước, “Mọi chuyện trong nhà vẫn tốt chứ ạ?”
Dì Khang mỉm cười gật đầu: “Đều rất tốt.” Nói xong nhìn liếc qua Trì Diệc Ôn, muốn nói lại thôi.
Trì Nghiệp Đàn liền hiểu, trong nhà không có chuyện gì, nhưng anh hắn vẫn không thể khiến người ta bớt lo.
Khuyên bảo cũng vô dụng, Trì Nghiệp Đàn dứt khoát không thèm nói, chỉ hỏi Trì Diệc Ôn: “Anh, lấy ví tiền về chưa?”
“Rồi.” Trì Diệc Ôn nhìn không có tí tinh thần nào, thật sự là làm cho người ta lo lắng.
“Có cám ơn Hám Thù đàng hoàng không đấy?”
“Cám ơn miệng thôi, mấy bữa nay bề bộn quá, vốn cũng tính mời anh ta ăn bữa cơm, nhưng không có thời gian.” Hám Thù phí không ít công mới tìm được y, cho dù ấn tượng đầu tiên của y với Hám Thù không tốt, y vẫn phải có lòng biết ơn.
Trì Nghiệp Đàn hỏi: “Anh ấy có nói với anh anh ấy làm cái gì không?”
“Nói là ông chủ quán bar, còn cho anh một cái danh thiếp có địa chỉ.”
Quả nhiên là vậy, Trì Nghiệp Đàn mỉm cười nói: “Anh có thể đến đó ngồi một chút, hoàn cảnh trong quán bar đó rất tốt, không loạn chút nào, giá cả cũng rất hợp lý.”
Hầu hết các tác gia, nếu như còn có một nghề nghiệp khác, sẽ nói với bên ngoài chức nghiệp khác kia, chứ không ai nói là tác gia cả.
“Nói sau đi.” Trì Diệc Ôn không có hứng thú, y là người xưa nay chưa từng đến quán bar.
Trì Nghiệp Đàn quan tâm đến thân thể Trì Diệc Ôn, nhưng cũng không cảm thấy anh trai mình là đóa hoa trong nhà kính, nên đi ra ngoài chơi thì cứ đi chơi, cho ra bộ dáng của người trẻ tuổi, hơn nữa hoàn cảnh ở Why đích thực là không tệ.
Không định khuyên nhiều, Trì Nghiệp Đàn nói với dì Khang: “Dì Khang, dì ngồi đi, con có việc muốn nói với hai người.”
“Làm sao vậy?” Dì Khang nghe vậy ngồi xuống hỏi. So với Trì Diệc Ôn, Trì Nghiệp Đàn có thể nói là cực kỳ không cần lo lắng, bây giờ đột nhiên lại nói chuyện nghiêm túc như vậy, bà cũng không dám chắc là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Trì Nghiệp Đàn nở nụ cười: “Con và Cố Hàm đang yêu nhau, lần này về là muốn chính thức nói với hai người một tiếng.”
“Bác sĩ Cố?!” Dì Khang kinh ngạc, nhưng nghĩ lại, chuyện này có vẻ cũng rất hợp lý. Tính hướng Trì Nghiệp Đàn bà biết, lần đầu gặp Cố Hàm, bà cũng đã nghĩ hình như hai người có chuyện gì đó thì phải, nhưng thái độ lúc đó của Trì Nghiệp Đàn rất lạnh nhạt, nên bà mới không nghĩ nữa.
“Vâng.” Trì Nghiệp Đàn đáp.
Trì Diệc Ôn nhíu mày, trên mặt không thấy gì là vui vẻ.
Dì Khang rất vui, những thứ khác không nói, nhưng ít nhất Cố Hàm là một người đáng tin cậy, bà sợ Trì Nghiệp Đàn gặp phải người nào đó tính tình kiêu căng, thích khoe khoang, hoặc là ham mê hư vinh, sẽ gây ảnh hưởng đến sự nghiệp của Trì Nghiệp Đàn: “Tốt quá, vậy hôm nào đó mang bác sĩ Cố về nhà ăn cơm đi.”
Trì Nghiệp Đàn đáp: “Đợi bộ phim này của con quay xong đã. Thứ hai con phải quay về đoàn phim rồi, lần tới về nhà là lúc nào cũng chưa biết được.”
“Được, nói trước với dì một tiếng là được.” Trì Nghiệp Đàn đã ổn định, bà cũng coi như không phụ lòng chị em tốt của mình.
Lúc này, Trì Diệc Ôn lạnh lùng mở miệng nói: “Anh không đồng ý.”
“Diệc Ôn!” Dì Khang lập tức lên tiếng ngăn cản y nói thêm.
Sắc mặt Trì Nghiệp Đàn lạnh xuống, vẻ mặt không tốt nhìn anh trai mình.
Trì Diệc Ôn cũng không bởi vì dì Khang ngăn cản mà dừng lại, tiếp tục nói: “Anh không nghĩ rằng Cố Hàm là một lựa chọn tốt.”
Trì Nghiệp Đàn hừ một tiếng: “Vậy anh nói thử xem, em ấy có chỗ nào không tốt?”
Hồi học trung học đó, Trì Nghiệp Đàn không sẵn sàng nói về đoạn tình cảm kia với gia đình, là vì lúc đó hai người yêu sớm, lén lén lút lút không dám công khai, sợ trong nhà biết được sẽ cứng rắn ép buộc bọn hắn từ bỏ, mà cuộc chia tay kia cũng không phải cái gì tốt đáng để nhớ, về sau muốn nói, cũng chỉ là chuyện cũ nói một câu liền thôi. Hiện tại hắn là đang chính thức công bố quan hệ của hắn và Cố Hàm với người trong nhà, không hy vọng có bất cứ cảm xúc nào khác xen vào, cũng không hy vọng người trong nhà có dù chỉ một chút ấn tượng không tốt nào với Cố Hàm.
Trì Diệc Ôn ngồi rất ngay ngắn, giọng điệu lạnh nhạt, trên mặt vẫn không có biểu tình gì: “Em không muốn tiếp quản Noãn Phong, anh không miễn cưỡng em, em thích đàn ông, anh chưa từng nói gì em, chứ đừng nói đến ngăn cản. Em tìm một nửa kia, những yêu cầu khác có thể bỏ qua, nhưng ít ra cũng phải thay em góp ít công sức cho Noãn Phong có đúng hay không? Cố Hàm là một bác sĩ, không hiểu kinh doanh quản lý, đối với tương lai sau này của em và Noãn Phong đều không giúp ích được gì, không phải là lựa chọn thích hợp.”
“Em yêu đương hay là liên hôn vậy?” Trì Nghiệp Đàn lập tức bùng nổ, “Trì Diệc Ôn, anh bị điên rồi hả, chuyện gì cũng cứ cột chung với Noãn Phong, anh tình nguyện hy sinh vì Noãn Phong vậy sao anh không tự tìm một người giúp anh kinh doanh Noãn Phong đi?”
“Nghiệp Đàn!” Dì Khang kéo Trì Nghiệp Đàn, việc này đúng là Trì Diệc Ôn sai, nhưng so với Trì Nghiệp Đàn, Trì Diệc Ôn không thể chịu kích thích được, bà sợ Trì Nghiệp Đàn nói không lựa lời, làm cho Trì Diệc Ôn giận đến ngất xỉu.
“Em không giống với anh, anh tìm người khác là làm hại người ta.” Trì Diệc Ôn bình tĩnh đáp.
“Tìm một người có thể giúp anh kinh doanh nhưng em không có tí tình cảm nào, chẳng lẽ lại không phải hại người ta? Anh tình nguyện gánh vác Noãn Phong không buông, đó là chuyện của anh, đừng kéo em vào, cũng đừng nghĩ tới kéo Cố Hàm vào. Những năm qua em hết lời nhẹ nhàng khuyên bảo anh anh không nghe, ầm ĩ tranh cãi với anh anh cũng không nghe, em chịu hết nổi anh rồi. Sau này chuyện của anh em không xen vào nữa, anh thích tự hủy hoại thân thể mình như thế nào anh cứ tự nhiên, chuyện của em cũng không cần anh khua tay múa chân! Em trở về chỉ là báo cho anh biết chuyện này, chứ không phải là để trưng cầu ý kiến anh.” Nhiều năm như vậy, khó khăn lắm hắn và Cố Hàm mới ở bên nhau lần nữa, anh trai hắn lại nói như vậy với hắn, hắn không tức giận mới là lạ!
“Nghiệp Đàn, anh đã nhượng bộ, anh không yêu cầu em tiếp quản, anh chỉ hy vọng em có thể tìm một người có khả năng giúp đỡ Noãn Phong, cho dù là phải bắt đầu học từ cơ bản.” Giọng điệu của Trì Diệc Ôn có chút yếu ớt.
“Em cũng nói rõ với anh, em hy vọng người em thích sẽ luôn vui vẻ ở bên cạnh em, chứ không phải vì em mà mang thêm gánh nặng cho bản thân!” Trì Nghiệp Đàn cảm thấy cơn giận của mình đang lần lượt dâng lên từng cơn từng cơn, một giây hắn cũng không muốn ở lại với anh trai, lập tức đứng dậy rời đi.
“Nghiệp Đàn….” Dì Khang vội vàng đuổi theo.
Sắc mặt Trì Diệc Ôn tái nhợt, y cũng biết mình không đúng, nhưng y thật sự rất mệt mỏi….
“Nghiệp Đàn….” Dì Khang đuổi theo Trì Nghiệp Đàn tới tận xe, “Chuyện này là do Diệc Ôn sai, dì sẽ giúp con nói với nó, con đừng tức giận.”
“Dì Khang, chúng ta chính là quá nuông chiều anh ấy, mới khiến anh ấy không biết kiêng nể!” Bình thường Trì Nghiệp Đàn sẽ không so đo với Trì Diệc Ôn, nhưng lần này liên quan đến Cố Hàm, hắn một bước cũng sẽ không nhường.
“Dạo này anh con áp lực rất lớn, Noãn Phong sắp sửa đưa ra sản phẩm mới, không biết doanh số bán ra sẽ thế nào, nó khó tránh khỏi lo lắng, nên mới càng hy vọng có người chia sẻ áp lực.”
“Áp lực là do tự bản thân anh ấy muốn gánh, vì vậy đừng có đi tìm sự cân bằng ở trên người người khác!”
“Đúng, con nói đều đúng.” Dì Khang cũng không biết phải khuyên thế nào, bà không ngờ tới Trì Diệc Ôn sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.
“Dì Khang, con phải đi. Còn tiếp tục nhìn mặt anh con nữa, con cảm thấy con sẽ đánh người mất.”
Bây giờ dì Khang cũng không dám thuyết phục hắn ở lại ăn cơm, đành phải nói: “Vậy con chờ một lát, dì gói cho con mang về, nhà bếp làm nhiều lắm, trong nhà ăn không hết.”
Trì Nghiệp Đàn không từ chối, nói thế nào cũng là tâm ý của dì Khang, hắn không nên từ chối.
Chạy xe ra khỏi sân nhà, tâm trạng Trì Nghiệp Đàn vẫn còn buồn bực, có lẽ thật sự cần phải có người quản anh trai hắn đàng hoàng mới được, nếu cứ tiếp tục thế này, trong nhà hắn không yên, tình cảm của hắn và Cố Hàm cũng sẽ gặp khó khăn trắc trở, đây là điều hắn không mong muốn nhất.
Nghĩ đến Cố Hàm, tâm tình Trì Nghiệp Đàn mới tốt lên một chút, gọi điện cho Cố Hàm.
Cố Hàm nghe, cười nói: “Nhanh như vậy đã gọi điện cho em, em sẽ cảm thấy anh không có chuyện gì để nói với anh trai anh.”
“Đúng thật sự là không có chuyện gì để nói.” Trì Nghiệp Đàn thở dài.
Nghe giọng điệu này của Trì Nghiệp Đàn, Cố Hàm liền cảm thấy không đúng lắm, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Cãi nhau.” Trì Nghiệp Đàn không muốn giấu diếm, cũng không muốn giả tạo thái bình.
Cố Hàm sa mạc lời, hai anh em này đúng là không giống ai. Lâu lắm rồi không gặp, lúc này vừa mới gặp nhau được bao lâu, sao lại cãi nhau rồi? Có điều nghĩ lại, có thể ầm ĩ đến như vậy, chắc vẫn chỉ là chuyện về Noãn Phong.
Cố Hàm mềm giọng, cười nói: “Vậy anh tới đón em đi.”
Tâm tình Trì Nghiệp Đàn lại tốt hơn chút nữa, đáp: “Được, chờ anh!”