Giường trong phòng khách sạn chỉ là giường đôi bình thường, không lớn như giường trong nhà Trì Nghiệp Đàn, hai người đàn ông nằm chung, không thể tránh khỏi dựa sát vào nhau.
Bây giờ đã qua nửa đêm, Trì Nghiệp Đàn từ bỏ việc sáng mai dậy sớm, ngày mai Cố Hàm sẽ trở về, Trì Nghiệp Đàn đương nhiên muốn nói chuyện với Cố Hàm thêm một lúc.
Rèm cửa thật dày che kín không còn một tia sáng nào, đèn trong phòng cũng tắt, giơ tay không thấy được năm ngón, vô cùng tốt cho giấc ngủ, nhưng cả hai người đều không ai ngủ.
Nằm một lúc lâu Trì Nghiệp Đàn lên tiếng trước: “Em ngày mai lúc nào thì về?”
Cố Hàm không hề do dự, dường như đã suy nghĩ kỹ càng: “Ăn sáng xong thì về. Anh ngày mai chắc cũng phải làm việc nhỉ, sẽ không làm lỡ thời gian của anh.”
Đêm nay Trì Nghiệp Đàn bị gọi đi thảo luận kịch bản, mặc dù không hỏi cụ thể, nhưng anh biết nhất định là có chỗ phải sửa, anh về sớm một chút, để Trì Nghiệp Đàn có không gian yên tĩnh mà sáng tác.
“Cũng không cần gấp gáp như vậy…” Trì Nghiệp Đàn thừa nhận mình có hơi không nỡ.
Cố Hàm cười khẽ: “Không cần phải vì em mà làm ảnh hưởng đến tiết tấu làm việc của anh, đợi đến lúc anh hết bận, chúng ta lại hẹn nhau ăn cơm.”
“Ừ.” Cũng được, hắn tranh thủ nhanh chóng hoàn thành công việc trong tay, nếu may mắn cuối tuần tới không có việc gì, hắn có thể quay về nội thành gặp Cố Hàm.
Sáng hôm sau, đồng hồ sinh học vẫn gọi Trì Nghiệp Đàn dậy sớm, mặc dù muộn hơn bình thường nửa tiếng, nhưng cũng chỉ mới 6 giờ, rèm cửa sổ che chắn không thấy ánh sáng, nhưng Trì Nghiệp Đàn biết bên ngoài trời đã sáng rồi.
Theo lý mà nói, nếu như đã tỉnh, Trì Nghiệp Đãn lẽ ra nên lựa chọn lập tức đứng dậy đi làm việc, nhưng hắn không muốn dậy, chỉ muốn nằm ở trên giường cùng với Cố Hàm. “Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triều”*, thơ văn của người xưa đúng là sâu sắc, hắn thậm chí đã đang bắt đầu suy nghĩ, nếu như sau này cùng với Cố Hàm ở bên nhau một lần nữa, chắc là hắn phải sửa lại thời gian làm việc và nghỉ ngơi thôi.
* Đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao rồi mới dậy. Từ đấy quân vương bất tảo triều.
Trong phòng quá tối, không thấy rõ mặt Cố Hàm, Trì Nghiệp Đàn cũng không muốn bật đèn hay kéo rèm, sẽ đánh thức Cố Hàm, cho nên chỉ trở mình, hướng mặt về phía Cố Hàm, cho dù chỉ có thể nhìn đường nét thôi cũng được. Điều này khiến Trì Nghiệp Đàn nhớ đến thời điểm cùng Cố Hàm yêu đương trước kia, cảm giác nóng bỏng mà thuần khiết đang dần dần quay trở lại.
Cố Hàm thuộc tộc người đi làm và nghỉ ngơi có quy luật, giờ giấc thức dậy hằng ngày không tính là muộn, cuối tuần thỉnh thoảng sẽ lười biếng, căn bản đều sẽ dậy trước 8 giờ. Có một đoạn thời gian Hám Thù thường trêu chọc anh, nói những người thường không ngủ nướng, hoặc là người cực kỳ có kỷ luật tự giác, hoặc là người chưa từng quan hệ tình dục.
Mở mắt ra Cố Hàm liền nhìn thấy Trì Nghiệp Đàn đang nghiêng người nhìn anh, nở một nụ cười dịu dàng: “Chào buổi sáng!”
7 giờ rưỡi sáng mùa hạ, ánh mặt trời đã lên cao, trong phòng đã có thể nhìn rõ hơn lúc Trì Nghiệp Đàn mới thức rất nhiều.
Lúc mới đầu Trì Nghiệp Đàn còn có chút lúng túng, dù sao hắn cứ nhìn chằm chằm vào Cố Hàm trong khi quan hệ giữa hai người không phải là người yêu, đúng là có hơi khiếm nhã. Nhưng thái độ của Cố Hàm tự nhiên như vậy, sự lúng túng của Trì Nghiệp Đàn liền lập tức tiêu tan, như thể hành vi của hắn là cực kỳ bình thường.
“Chào buổi sáng, em có thể ngủ thêm một lát.” Nếu như Cố Hàm ngủ thêm một lát, hắn sẽ dậy gõ chữ, đợi Cố Hàm tỉnh chắc cũng trưa rồi, hai người sẽ cùng nhau ăn trưa, nếu mà công việc của hắn gần xong, vậy thì còn có thể nói chuyện với Cố Hàm thêm một lát, như vậy thì Cố Hàm sẽ về trễ hơn một chút.
Mặc dù ý tưởng thật là đẹp, nhưng Cố Hàm lại không chút lưu tình.
“Không được, ngủ thêm nữa sợ buổi tối sẽ không ngủ được.” Cố Hàm lấy điện thoại, sau khi xác nhận không có bất kỳ tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào thì đứng dậy đi làm vệ sinh cá nhân.
Bên cạnh trống rỗng, Trì Nghiệp Đàn có hơi thất vọng, nhưng không thể nói bất cứ điều gì, yên lặng chờ Cố Hàm vệ sinh cá nhân xong thì tới lượt mình.
Đợi đến khi Trì Nghiệp Đàn vệ sinh cá nhân xong xuôi đi ra, Cố Hàm đã chuẩn bị xong bữa sáng, vô cùng đơn giản, hai ly cafe nóng hổi cùng bánh mì anh mang đến.
Cố Hàm vẫn còn mặc đồ ngủ của Trì Nghiệp Đàn, quần áo tối hôm qua đưa đi giặt ủi hôm nay còn chưa đưa trả. Nhìn Cố Hàm mặc áo ngủ của mình, Trì Nghiệp Đàn rất thỏa mãn, nghĩ nghĩ trong nhà còn mấy bộ đồ ngủ, có lẽ sẽ rất hợp với Cố Hàm.
“Bánh mì này ăn rất ngon.” Trì Nghiệp Đàn rất thích, hắn từng ăn rất nhiều bánh mì, mùi vị cũng không khác nhau bao nhiêu, nhưng bánh mì hôm nay mặc dù không thơm nồng mùi sữa, nhưng cũng không bởi vì mùi vị quá tự nhiên mà trở nên không ngon.
Cố Hàm đương nhiên biết rõ bánh mì Mẫn Thiều Kỳ làm ngon thế nào, trả lời: “Lần sau gặp, em sẽ mua thêm cho anh một ít.”
Cố Hàm chưa sẵn sàng đưa Trì Nghiệp Đàn đến tiệm của Mẫn Thiều Kỳ, ít nhất là trong lúc này. Vấn đề không phải là tin tưởng hay không tin tưởng, mà là Mẫn Thiều Kỳ nếu biết chắc chắn sẽ hỏi, cái chữ “bát” này vẫn còn thiếu một nét bút, anh nói nhiều nói ít cũng đều không hay.
Trì Nghiệp Đàn cũng không suy nghĩ nhiều, Cố Hàm nói mua bánh mì cho hắn đã đủ để hắn cảm thấy sung sướng.
Chuông cửa vang lên, Trì Nghiệp Đàn đi mở cửa, nhìn qua mắt mèo thấy là Tùng Dịch, mới mở cửa ra.
“Sao lại sớm vậy?” Mặc dù ngày nào Tùng Dịch cũng đi theo đoàn phim, nhưng bình thường Trì Nghiệp Đàn và Tùng Sâm đều để cho cậu ngủ đủ rồi mới đến, cũng không bắt buộc sáng sớm phải đi cùng, ngủ không đủ người sẽ trì độn, mặc dù ngồi trong đoàn, có lẽ cũng không thu hoạch được bao nhiêu.
“Trì lão sư, em đến ké cafe.” Tùng Dịch tối hôm qua thật sự là thức cả đêm, hiện tại chỉ cảm thấy cơ thể như bị đào rỗng, sáng nay cậu còn muốn đi theo đoàn phim, cần cafe để lên tinh thần, còn phải là một ly thật lớn.
“Vào đi.” Trì Nghiệp Đàn nói.
Tùng Dịch đi vào nhìn thấy Cố Hàm, hoàn toàn không hề bất ngờ, đồ ngủ Cố Hàm mặc rõ ràng không vừa người, cậu cũng không kinh ngạc, dù sao người ta chính là người yêu, có như thế nào thì cũng bình thường.
“Quấy rầy rồi, bác sĩ Cố.” Tùng Dịch thành thật nói.
“Chào buổi sáng.” Thái độ của Cố Hàm rất tự nhiên. Anh cho rằng anh càng tự nhiên, Tùng Dịch sẽ càng khó nghĩ nhiều. Có điều anh vẫn nhận ra hai cái quầng thâm rõ ràng dưới mắt Tùng Dịch, Cố Hàm nhíu mày, hỏi: “Cậu đây là cả đêm không ngủ?”
Tùng Dịch biết thức đêm sắc mặt nhất định rất khó coi, bản thân cậu nhìn không ra, nhưng Cố Hàm thân là bác sĩ, ánh mắt chắc chắn sắc bén hơn người bình thường, cũng không thể nói dối, liền nói: “Ừ, linh cảm đến, viết đến quên cả thời gian.”
“Ăn sáng chưa?” Cố Hàm quan tâm thêm một câu, anh cực kỳ không tán thành chuyện thức suốt đêm này, chẳng những không thể nâng cao hiệu suất, ngược lại, thời gian dài sẽ ảnh hưởng xấu đến thân thể.
“Vẫn chưa, lát nữa sẽ xuống lầu ăn.” Bữa sáng tự phục vụ trong khách sạn ăn hoài cũng ngán, nhưng không có cách nào khác, đây là lựa chọn vừa thực dụng vừa mau lẹ nhất.
Trì Nghiệp Đàn cũng không tán thành chuyện thức đêm, gần đây kịch bản không có gì khẩn cấp cần Tùng Dịch giúp đỡ, Tùng Dịch đi theo đoàn, nói trắng ra là xem nhiều tưởng tượng nhiều là được rồi, thật sự không cần thiết phải thức đêm: “Cậu hôm nay đừng đi theo đoàn nữa, ngủ một giấc đoàng hoàng đi. Thức cả một đêm, hiện tại không cảm thấy gì, nhưng không cần đợi tới trưa, cậu đứng một chỗ cũng có thể ngủ gật, đi theo đoàn cũng không học được cái gì, chẳng bằng ở khách sạn ngủ bù.”
Tùng Dịch vừa lúng túng vừa hổ thẹn, hôm qua cậu quả thật là hăng máu gà, hăm hở muốn cố gắng một phen, nhưng rạng sáng hôm nay, cậu liền cảm thấy vô cùng buồn ngủ, sớm như vậy đã đến ké cafe, cũng là bởi vì quá mệt. Cậu biết ở chỗ Trì Nghiệp Đàn có cafe viên nén Espresso*, nên vội vàng chạy qua.
* Espresso: Espresso là một loại cafe có nguồn gốc từ Ý, espresso có nhiều cafein trên một đơn vị thể tích hơn hầu hết các loại đồ uống cà phê.
“Thật xin lỗi, Tri lão sư, em…..” Tùng Dịch cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Trì Nghiệp Đàn không thèm để ý: “Thay vì nhất thời hăng máu gà dốc sức liều mạng sáng tác, mỗi ngày có thời gian sáng tác ổn định sẽ tốt cho sức khỏe hơn. Đương nhiên, đây chỉ là đề nghị của cá nhân tôi, cậu có lẽ cũng có thói quen làm việc và nghỉ ngơi của riêng mình, sáng tác tuy quan trọng, nhưng thân thể cũng quan trọng không kém.”
Tùng Dịch gật đầu: “Em biết rồi ạ!”
Phải thừa nhận rằng, trạng thái hôm nay của cậu không thể so sánh với ngày thường lúc làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, mặc dù đêm qua viết được rất nhiều, nhưng có giá trị hay không, cậu cũng không dám chắc.
Cố Hàm đưa bánh mì cho Tùng Dịch, nói: “Đừng uống cafe, ăn chút gì rồi đi ngủ đi, cũng đừng ngủ lâu quá, nhớ đặt báo thức, ngủ nhiều quá buổi tối lại không ngủ được.”
Tùng Dịch nhận bánh mì, ngoan ngoãn nói cám ơn: “Vậy em về đây.”
Lily có điều muốn nói: trước đây mình để xưng hô của Tùng Dịch và Cố Hàm là tôi – anh là vì Tùng Dịch có tham vọng theo đuổi Cố Hàm. Bây giờ trong lòng Tùng Dịch, Cố Hàm đã trở thành người yêu của thần tượng rồi (mặc dù thực tế vẫn chưa phải), không còn cái mộng tưởng yêu đương nữa, nên mình cũng sẽ đổi xưng hô luôn. Là một kiểu xưng hô kính trọng.
“Đi đi.” Cố Hàm mỉm cười ôn nhu nói.
Vừa đi đến cửa, Tùng Dịch dừng bước, quay đầu lại mỉm cười nói: “Trì lão sư, bác sĩ Cố, nghe nói hai anh đang yêu nhau, chúc mừng hai người, em là thật lòng chúc phúc cho các anh!”
Cố Hàm kinh ngạc nhìn về phía Trì Nghiệp Đàn, chuyện này là thế nào, sao anh không biết gì hết?
Trì Nghiệp Đàn ho nhẹ một tiếng, hắn biết rõ, có thể truyền thành như vậy, chắc chắn phải kể đến công lao của việc tối hôm qua hắn không phủ nhận, hiện tại hắn cũng không biết phải giải thích với Cố Hàm như thế nào. Không cần biết trong lòng hoảng loạn ra sao, vẻ mặt Trì Nghiệp Đàn vẫn vừa lạnh vừa bình tĩnh, ung dung đáp lại: “Cám ơn!”
Cám ơn? Cố Hàm mở to mắt.
Trì Nghiệp Đàn né tránh ánh mắt Cố Hàm, chủ động đứng dậy tiễn Tùng Dịch: “Tùng đạo bên kia tôi sẽ giúp cậu xin nghỉ, nghỉ ngơi cho tốt.”
“Vâng, cám ơn Trì lão sư.” Tùng Dịch không phát hiện ra điều gì khác thường, vui vẻ rời đi.
Đóng cửa lại, Trì Nghiệp Đàn chần chờ một lát, mới quay trở lại ghế sôfa, giả bộ chuyện gì cũng chưa phát sinh, bình tĩnh hỏi: “Có muốn thêm chút cafe không?”
Cố Hàm căn bản không để cho hắn chuyển hướng câu chuyện, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thích thú: “Trì lão sư cũng rất có tiềm năng làm diễn viên.”
Trì Nghiệp Đàn mặt dày tiếp tục giả vờ: “Vậy à!”
Cố Hàm nhìn hắn: “Coi như anh nợ em một lời giải thích.”
Anh đại khái có thể đoán được, có lẽ là trong đoàn phim đã lan truyền chuyện hai người quen nhau, nếu không ngày hôm qua anh cũng sẽ không bị người ta chặn. Chỉ có điều, cụ thể truyền như thế nào, những người này vì sao lại tin, Trì Nghiệp Đàn chắc chắn biết nhiều hơn anh, có lẽ trong đó còn có cả bút tích của Trì Nghiệp Đàn.
Thấy Cố Hàm đã ăn xong bánh mì, Trì Nghiệp Đàn lại xé thêm một cái đưa cho anh, trả lời: “Tôi biết.”
Cho hắn thêm một chút thời gian nữa, để hắn ngẫm lại xem nên nói với Cố Hàm như thế nào. Lần trước, hắn đã trực tiếp tỏ tình với Cố Hàm, lần này, hắn hy vọng có thể dùng một phương thức ý nghĩa hơn, để cho cả hai có thể nhớ thật kỹ, ngày mà họ bắt đầu yêu lại lần nữa.