*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên mạng trải qua một đêm lên men đối với Triệu Tiểu Đường cùng Ngu Thư Thư Hân hẹn hò chuyện này đã không còn bài xích, đương nhiên cũng không phải là không có người lên tiếng phản đối:
-- ?Hai người không thích hợp, vẫn là Ngu Thư Hân cùng Hứa thần càng xứng hơn.
-- ?Cùng Tuyết Nhi cũng rất xứng.
-- ?Không phải cái gì, hai người có tiết mục ghi hình riêng liền các ngươi fans CP khác có phải là quá đáng, kết quả cũng có rồi mấy fans CP nhà bên đừng cố đấm ăn xôi nữa. Các người thì hay rồi chính chủ không lên tiếng các người tự cho mình cái quyền chửi rủa chê bai người khác thích lắm nhỉ? Tôi không phải fan của bất cứ ai, một người qua đường thuần túy nhìn thấy đều chán ngấy luôn rồi lại nói cái gì Ngu Hứa CP rồi Hân Nhi CP thật muốn thưởng các người đại tát tai cho tỉnh!
-- ?Sắc... Tôi liền không hiểu bình thường fans CP đều rất lộng hành vậy sao, mấy fans này đừng điên cuồng phát rồ như vậy đi không ai mướn. Sau này vạn nhất Ngu Thư Hân cùng người khác nói chuyện yêu đương, các ngươi chẳng phải lại thành antifans? Đều là người trưởng thành, có thể hay không có chút năng lực khống chế? Các ngươi yêu thích liền yêu thích không cần thiết như vậy gõ trống khua chiêng muốn người khác nhất định nghe theo chứ? Huống chi mấy người họ vẫn là nghệ sĩ, có thể hay không tôn trọng người khác một chút?
-- ?Tôi cảm thấy Ngu Thư Hân cùng Triệu Tiểu Đường cũng không tệ lắm, hai tiểu tỷ tỷ giá trị nhan sắc xứng đôi, khí chất cân xứng, đứng chung một chỗ đều vui tai vui mắt. Lại nói những điều này đều có thể đem lại hiệu quả hướng gió mới cho chương trình, các người muốn ăn đường nên không cần tôn trọng cư dân mạng như bọn ta à?
Trong một đêm đầy biến động này rất nhiều triết lý nhân sinh ra đời chiếm lĩnh bảng giải trí tạo thành một đề tài riêng để bàn tán qua lại, một đám người hăng say đăng bài trong chủ để rất giống là Doanh Tiêu Hào nhưng là mỗi cái tài khoản phía dưới cũng đều là người sống sờ sờ. Mỗi lần có một bài đăng lên nói lý lẽ lập tức có một nhóm người đến tiếp vì thế đêm nay trở thành chiến trường ác liệt không chỉ có một nhóm người phản đối liền ngay cả fans CP Đại Ngu Hải Đường đều chủ động tại siêu thoại nhắc nhở bản thân không cần lên tiếng. Kết quả công bố dựa vào tổ chương trình sắp xếp là tốt rồi ai đánh nhau cứ việc đánh, có bảng vote thì cứ vote, cần tuyên truyền thì cứ theo kế hoạch tuyên truyền. Mấy nhóm fans CP manh động cũng hiểu rõ không thể đi spam bài chửi mắng bức bách tổ chương trình như vậy người qua đường sẽ đối với nhóm fans này có ác cảm mấy người này chuyên hóng chuyện gió chiều nào theo chiều đó thôi. Hơn nữa cư dân mạng thường ba phải ngày thứ hai chuyện ghi hình hẹn hò trên mạng ý kiến phản đối đúng là càng ngày càng ít.
Hơn 8h sáng, cửa phòng làm việc của Triệu Tiểu Đường vang lên, cô ngẩng đầu lạnh nhạt nói: " Vào đi."
Triệu Hy mang theo đạo diễn cùng mấy anh camera đi vào, nàng cười nói: "Triệu tổng, sớm."
Triệu Tiểu Đường khẽ gật đầu trên mặt mơ hồ thêm ý cười, cô nói: "Sớm."
Hai người trao đổi ánh mắt ngầm hiểu ý nhau, Triệu Hy nói: "Triệu tổng chuẩn bị xong chưa? Chúng ta sẽ đi đón Ngu tiểu thư."
Triệu Tiểu Đường khép lại văn kiện, ánh mắt sáng lên : "Chuẩn bị kỹ càng."
Cô đứng lên đi theo phía sau Triệu Hy, nghe em ấy hỏi một ít chuyện vụn vặt, em ấy hỏi điều gì cô biết cô sẽ thành thật đáp lại mấy câu hoàn toàn không thấy được dáng vẻ cao lãnh lạnh lùng thường ngày. Triệu Hy lặng lẽ thở một hơi còn tưởng rằng buổi hẹn hò này sẽ rất khó quay, ai biết chị cô phối hợp như vậy.
Đoàn người lên xe, Triệu Tiểu Đường trước tiên gửi cho Ngu Thư Hân một tin nhắn thông báo cho em ấy biết cô chuẩn bị đến chỗ em ấy. Gửi tin nhắn xong Tiểu Đường nghĩ đến ngày trước lúc mới vừa kết hôn Thư Hân ở nhà cũ chờ cô qua đón, theo cô đi đón dâu chỉ có Triệu Hy. Nhà cũ bên kia ngoại trừ Thư Hân cũng chỉ có một mình An Kỳ, không có phù dâu, không có pháo hoa cũng không có hôn lễ. Ngày đó cô thật không giống như là kết hôn nó giống như nghĩa vụ phải hoàn thành vội vã đi, vội vã trở về cô thậm chí không nhớ ra được ngày đó có hay không nắm tay Thư Hân.
Ký ức lơ đãng chạy qua trong đầu, nhớ đến dáng vẻ háo hức chờ mong của Thư Hân khi đó lại đau lòng, Tiểu Đường chóp mũi đau xót cô chớp chớp mắt bình ổn tâm lý, bên người Triệu Hy vẫn còn đang hỏi: "Triệu tổng lần này hẹn hò có cảm giác chờ mong sao?"
Tiểu Đường đột nhiên như nghẹn ở cổ họng, hòa hoãn vài giây cô mới hơi thấp giọng nói: "Rất chờ mong."
Ngu Thư Hân đang ở bên trong phòng trang điểm còn Lisa một bên đang tìm trang phục: "Mặc cái này đi, giữ ấm tốt hơn."
"Vẫn là bộ này đi ạ, màu sắc tươi tắn hơn một chút?"
Ngu Thư Hân cuối cùng chọn một bộ thể thao màu vàng nhạt rộng rãi thoải mái, dưới chân mang đôi giày bệt màu trắng, tóc dài ở sau gáy búi gọn lại thành một cái đuôi ngựa, tóc mái khẽ vén một chút đến bên tai lộ ra trắng cái trán trắng nõn đầy đặn. Hàng lông mi dày cong cong kiều diễm giúp đôi mắt thêm to tròn óng ánh thủy quang như mấy ngôi sao trên bầu trời đêm. Ánh mắt trong trẻo, làn da mịn màng trang điểm nhẹ nhàng càng thêm đẹp mắt nổi bật.
"Tổ chương trình sắp đến rồi chứ? Chị đem nơi này thu dọn đã."
"Nhanh một chút." Ngu Thư Hân mới vừa nói xong liền nghe tới điện thoại di động nhỏ một tiếng kêu, nàng từ trên khay trà lấy tới xem. Tin nhắn của Tiểu Đường nói cho nàng còn có 2 phút là đến đây đón nàng.
Ngu Thư Hân nhìn dòng tin nhắn này trầm mặc vài giây, nàng trước đây cỡ nào chờ mong có thể nhận được mấy dòng tin nhắn này. ? Hân Hân, tôi còn mấy phút nữa liền tan làm rồi,
? Hân Hân ngày hôm nay trên đường trời tự nhiên đổ mưa ; ? Thư Hân, tôi về đến nhà rồi,....
Trong ba năm, nàng mỗi ngày đều ảo tưởng có thể nhận được tin nhắn như thế, có lúc nằm mơ đều có thể mơ tới sau đó tỉnh lại chính là một trận thất lạc, đã từng khát vọng đến ngày ngày ngóng trông nhưng sau khi rời đi mấy lời nhắn này lại có dễ như trở bàn tay, thật sự trào phúng.
Lisa nghiêng đầu: "Làm sao thế?"
"Không có chuyện gì." Ngu Thư Hân để điện thoại đặt ở trên bàn trà không có trả lời.
Triệu Tiểu Đường trên đường đến khách sạn không nói câu gì luôn giữ im lặng. Triệu Hy là người xuống xe đầu tiên, cười nói: "Triệu tổng đã đến."
Những người khác tronh tổ chương trình cũng xuống xe, camera phía trước mặt và phía sau đều có, Triệu Tiểu Đường ngày hôm nay không có mặc đồ công sở cũng chỉ là một bộ quần áo thể thao màu nhạt năng động. Bên ngoài mặc thêm áo gió, tóc dài tùy ý dùng dây thun buộc lên không thấy được dáng vẻ tinh anh ngày thường, cô bây giờ hiền hoà rất nhiều bộ dạng này là Triệu Hy yêu cầu Tiểu Đường phối hợp tất cả chính là muốn phù hợp chủ đề hẹn hò.
Mọi người đến khách sạn Triệu Hy vẫn còn phỏng vấn hỏi về tâm trạng của cô lúc này : "Triệu tổng căng thẳng sao?"
Căng thẳng sao? Không sốt sắng thế nhưng rất khó chịu, có loại kiềm nén khó chịu khiến người ta thở không ra hơi. Cô cùng Thư Hân nhận thức bảy, tám năm, từ vừa mới bắt đầu thương tiếc đến mặt sau bài xích lại tới hiện tại yêu thích, giữa các cô tựa hồ chưa từng có hẹn hò qua dù cho hai người đã từng thân mật quan hệ. Vừa nghĩ tới hai người trước đây quan hệ thân thiết nhất khi đó nhưng đến một buổi hẹn hò bình thường nhất cũng chưa từng có, Triệu Tiểu Đường liền cảm thấy ngực khó chịu, một loại cảm giác bi thương bao phủ từ đầu đến chân, không mãnh liệt nhưng không cách nào lơ là cả viên tâm như bị người nắm ở trong lòng bàn tay thỉnh thoảng nắm một hồi đau đến cô phải khẽ kêu lên.
Triệu Tiểu Đường càng tới gần Thư Hân liền càng có thể nhìn rõ ràng cái đoạn quá khứ kia, Ngu Thư Hân bất cứ giá nào cũng chỉ muốn gần cô còn cô thì lại vô tình lạnh lùng xa lánh nàng.
"Căng thẳng." Triệu Tiểu Đường nói xong nhàn nhạt nở nụ cười vẻ mặt khó nắm bắt, Triệu Hy đứng bên người cô hắng giọng một cái: "Được rồi, chúng ta lập tức có thể nhìn thấy Ngu tiểu thư."
Mấy người cùng theo thang máy đi lên, Triệu Tiểu Đường sống lưng thẳng tắp bên cạnh người Triệu Hy đối diện máy quay nói chuyện còn mấy nhân viên khác đứng tại chỗ chụm đầu tán gẫu vài câu. Không đến chục giây sau thang máy đã đến Triệu Hy đưa tay đẩy cô lên trước, ra hiệu mình sẽ đi ở phía trước đồng thời nói cho cô: "Ngu tiểu thư tại phòng 302."
Triệu Tiểu Đường gật đầu đi về phía trước, anh camera đi trước Tiểu Đường một bước tìm vị trí thật tốt chuẩn bị quay phim, những người khác cùng chờ Triệu Tiểu Đường gõ cửa để Ngu Thư Hân đi ra.
Trước cửa phòng 302, hai tay Tiểu Đường buông xuống bên người vừa rồi còn nghĩ mình không sốt sắng, hiện tại cô lại không ngừng hít thở sâu, ánh mắt mọi người đều nhìn về bên này Tiểu Hy nhỏ giọng nói: "Gõ cửa đi chị."
Triệu Tiểu Đường giơ thẳng tay lên không có nhấn chuông cửa mà gõ gõ tấm cửa gỗ. Bên trong truyền đến âm thanh: "Ai vậy."
Nương theo âm thanh còn có tiếng cửa mở Ngu Thư Hân đã sớm chuẩn bị sẵn sàng chờ Triệu Tiểu Đường lại đây, trên mặt nàng mang theo sự vui tươi mỉm cười, nghiêng đầu ánh mắt xán lạn như Tinh Hà, trên mặt đều là ý cười. Triệu Tiểu Đường nhìn Thư Hân mặc bộ quần áo thể thao vẻ mặt ôn hòa không việc gì cô theo bản năng nói rằng: "Thư Hân, tôi tới đón em."
Ngu Thư Hân sắc mặt ngỡ ngàng vài giây rất khó để nhận ra, nàng rất nhanh phản ứng lại cười nói: "Triệu tổng đến rồi, mời vào."
Nàng nghiêng người mời Triệu Tiểu Đường cùng tổ chương trình vào trong, Triệu Hy nói mấy lời với quay phim sau đó quay qua nói một vài quy tắc với hai người. Nhiệm vụ buổi hẹn hò ngày hôm nay đều do tổ chương trình lập sẵn từng mục một, Triệu Hy cho hai người mỗi người một cái thẻ, mặt trên viết kế hoạch hôm nay: ☑️Đến khu phố ẩm thực --✅ xem phim --☑️ Đi dạo chợ đêm.
Trạm thứ nhất chính là cùng dùng bữa, trước khi lên xe Triệu Hy để cô và Thư Hân lên một chiếc xe màu đỏ ngoại trừ tài xế đang ở bên ngoài chỉ có hai người bọn họ. Những người khác đi về phía trước xe phía sau có LOGO chương trình 【 Tuần trăng mật 30 ngày 】 Triệu Hy hướng về Tiểu Đường nháy mắt mấy cái ra hiệu chị mình cố lên.
Cửa xe mở ra, Thư Hân ngồi vào trước Triệu Tiểu Đường vào sau ngồi ở bên người nàng, xe chuyển động bắt đầu rời đi đến một cột đèn giao thông thì dừng lại chờ đèn xanh. Hai người đều im lặng, Triệu Hy nhìn màn hình nhỏ trong xe đang chiếu hình ảnh từ camera lắp bên xe kia truyền lại liền suốt ruột. Hai người biểu cảm như này thì làm sao xoay chuyển ấn tượng với võng hồng kéo hảo cảm đây? Võng hồng thấy cảnh này không ném cho các nàng vài viên gạch là may lắm rồi nha! Triệu Hy có chút nóng nảy trực tiếp gọi điện thoại cho tài xế ra hiệu hắn kéo chút đề tài.
"Triệu tiểu thư, Ngu tiểu thư, hai người muốn ở đi đến đâu?" Tài xế dừng xe chờ ở trạm đèn giao thông thứ hai quay đầu hỏi hai người ngồi ghế sau, Triệu Tiểu Đường nghiêng đầu nhìn Thư Hân thanh âm ôn hòa nói: "Em muốn ở đi đến chỗ nào?"
" Chúng ta đến khu phố Nam Vân Nam được chứ? Ý chị sao? "
Triệu Tiểu Đường căn bản liền chưa từng tới mấy khu phố ẩm thực cũng không biết đó là đâu, cô gật đầu: "Tôi sao cũng được nghe theo em đi."
Tài xế nghe được cuộc đối thoại của hai người nói chen vào: "Đường Nam Vân Nam à, khu phố đó giờ này có rất nhiều người qua lại, vậy hai người xuống xe nhớ nắm tay nhau đi cẩn thận bị nhau lạc trong đám đông. "
Ý chính trong lời nhắc nhở của tài xế là nhấn mạnh việc hai người xuống xe có thể dắt tay nhau, Triệu Tiểu Đường nghe xong liền đưa mắt qua nhìn Ngu Thư Hân, thấy nàng nét mặt như thường không có bài xích cô mím môi cười: "Được, cảm ơn."
Xe hơi tiếp tục hướng về trước chạy đi, Triệu Tiểu Đường chủ động mở miệng: "Ngu tiểu thư bình thường yêu thích làm cái gì?"
Rất giống như thân thiết lâu ngày Ngu Thư Hân trong lòng cảm thấy lúng túng đồng thời còn không quên lễ phép mỉm cười đáp: "Không có gì, đọc sách xem kịch bản chuẩn bị cho việc đóng phim thôi ạ."
"Triệu tổng thì sao ạ? Em nghe nói Triệu tổng rất bận?"
Triệu Tiểu Đường lắc đầu: "Cũng không phải là rất bận."
Hai người có qua có lại trò chuyện cho đến khi đến khu phố ẩm thực mới coi như kết thúc, tài xế ngừng xe quay đầu đối với hai người nói: "Triệu tổng, Ngu tiểu thư, đã đến rồi."
Triệu Tiểu Đường quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe xác thực nơi này có rất nhiều người, vẫn chưa xuống xe liền có thể ngửi thấy được từng trận hương thơm phảng phất đến. Triệu Tiểu Đường xuống xe trước, vòng qua bên kia đứng bên cạnh cửa xe đưa tay mở ra : "Ngu tiểu thư, đi thôi."
Ngu Thư Hân nhìn bàn tay đang duỗi ra của cô trầm mặc vài giây vẫn là đem tay đặt lên tay cô. Hai người sau khi xuống xe Thư Hân nhỏ nhẹ nói: "Cảm ơn."
Nàng muốn nới lỏng đôi tay đang bị nắm ra lại không tránh thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt tay mình của Triệu Tiểu Đường. Cô quay đầu nói: "Ở đây nhiều sợ lạc nhau, tôi muốn nắm em cùng đi có thể không?"
Có được hay không được bây giờ có khác nhau sao, phía sau hai người còn theo đoàn quay phim đây này. Ngu Thư Hân có oán than cũng không nói ra được, nàng cắn răng: "Có thể."
Triệu Tiểu Đường đem tay nàng nắm tại trong lòng bàn tay, từng trận ấm áp từ trong lòng bàn tay cô lan truyền đến đầu ngón tay Thư Hân, đến lòng bàn tay rồi cánh tay, trong thân thể những tia ấm áp kia không ngừng sinh sôi thổi tan hàn khí đầu mùa xuân.
Hai người đi qua đường hướng về khu phố ẩm thực phía đối diện đi đến, qua đến nơi Triệu Tiểu Đường bỗng nói: "Em đi ở phía trong đi."
Ngu Thư Hân kinh ngạc: "Tại sao?"
Triệu Tiểu Đường vẻ mặt hờ hững: "Bên ngoài nhiều người."
Là sợ có người đụng tới nàng đi.
Cô lơ đãng có hành động quan tâm làm Ngu Thư Hân bất động trầm mặc trong nhát mắt nháy cúi đầu đưa tay dụi mắt có chút không tự nhiên nói: "Cảm ơn Triệu tổng."
Hai người đổi vị trí, bàn tay cũng thay đổi sang tay khác nắm lấy, ven đường có không ít người nhận ra hai người bọn họ còn nhìn thấy phía sau đoàn quay phim phía sau hai người. Mấy người đi đường dừng lại xì xào bàn tán: "Là Ngu Thư Hân đúng không?"
"Bên cạnh cô ấy là ai vậy?"
"Triệu Tiểu Đường cậu cũng không nhận ra, CEO Kinh Nghi đó, thật lợi hai."
"Á... Cô ấy chính là Triệu Tiểu Đường trời ơi.... Nhìn người ngoài đời thật sự đẹp quá !"
"So với nghệ sĩ còn xinh đẹp hơn!"
Người qua đường sau khi nói xong còn không quên lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, Triệu Tiểu Đường quay đầu hỏi Ngu Thư Hân: "Em muốn ăn gì ?"
Ngữ khí ôn hòa thái độ tự nhiên, Ngu Thư Hân trong nháy mắt có chút hoảng hốt, cái cảm giác này rất giống như hai người đã cùng một chỗ sinh hoạt rất lâu rồi. Buổi sáng mỗi ngày cô sẽ quen thuộc mà hỏi nàng: Sáng sớm muốn ăn chút gì không?
Ngu Thư Hân nhìn cô nhất thời đã quên trả lời, Tiểu Đường nhắc nhở nàng: "Ngu tiểu thư?"
Tổ chương trình đã sớm thông báo cho hai người buổi ấng sẽ cùng nhau dùng bữa vì thế hai người đều không có dùng qua điểm tâm. Triệu Tiểu Đường nhìn thấy bên cạnh có một quán ăn không quá đông khách cô chủ động nói: "Liền qua bên kia nhé?"
Nói xong còn trưng cầu tự hỏi: "Có thể không?"
Cô suy cho cùng vẫn tôn trọng đến ý nghĩ của nàng, Ngu Thư Hân gật đầu: "Được."
Hai người đi vào bên trong quán chọn một bàn trong góc riêng tư ngồi xuống, anh quay phim cầm theo camera một đường theo hai người. Chờ lão bản bưng đồ ăn đặt lên bàn qua màn hình thấy cảnh này lại thấy thiếu thiếu gì đó Lâm Diệp bên người Triệu Hy nói : "Lão Đại cảm thấy như vậy được không?"
Triệu Hy lắc đầu: "Không ổn để tôi đi đến cùng hai người nói một chút."
Triệu Hy nói xong liền đi đến trước mặt anh quay phim nói: "Đợi lát nữa quay tiếp tôi có lời muốn nói với hai người. "
"Mấy người còn lại ai chưa ăn thì tiện đây cũng ăn sáng đi."
Tổ chương trình lập tức giải tán, Triệu Hy vui vẻ đi vào trong, nàng đối với Ngu Thư Hân cùng Triệu Tiểu Đường nói: "Chị hai, chị Thư Hân, em tới là muốn cùng hai người nói mấy câu, hiện tại buổi ghi hình chính thức bắt đầu bấm máy em biết hai người các chị hiện tại ít nhiều gì còn có chút không thích ứng, thế nhưng nếu đã lên chương trình em liền muốn đem tư thái không thích ứng này dứt bỏ. Chị hai, chị phải chủ động tìm đề tài liền sinh động lên hiểu không kéo bầu không khí thêm một chút còn có chị Thư Hân cũng vậy muốn chị thoải mái một chút, ngày hôm nay đối tượng của chị không ai khác là Triệu Tiểu Đường, chị thử đem chị em xem như bạn gái của mình. Mặc kệ ngày hôm qua hai người có quan hệ gì, ngày mai có phải là chia tay thì hôm nay chính là phải cố gắng hẹn hò, hai người hiểu em đang nói cái gì chứ?"
Nói chứ khi nãy hai người trò chuyện thực sự quá gượng ép khó xử nên Triệu Hy mới chạy tới cùng hai người nói, Triệu Tiểu Đường suy nghĩ vài giây: "Chị sẽ tận lực."
"Đừng có tận lực mà là nhất định, còn có chị Thư Hân nữa."
Ngu Thư Hân căn bản đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho buổi hẹn hò này nếu như xảy ra nhưng ai mac nhờ người nàng phải hẹn hò là Triệu Tiểu Đường cơ chứ đúng là chưa nghĩ tới. Điều này làm cho nàng có chút mất tự nhiên vì lẽ đó đặc biệt dùng thái độ khách sáo, chỉ là Triệu Hy nói đúng nếu đã cũng nhau tham gia ghi hình thì phải cố gắng quay cho tốt không thể bởi vì chuyện lúc trước của hai người ảnh hưởng đến tiết mục, Thư Hân gật đầu: "Chị biết rồi."
Triệu Hy thở dài một hơi: "Nhất định phải nhớ kỹ, hiệu quả của chương trình nhờ vào hai người đó."
Tiểu Hy đi rồi, Ngu Thư Hân cùng Triệu Tiểu Đường như thường lệ bắt đầu dùng bữa sáng bao gồm cháo và 4-5 món ăn kèm khác. Ngu Thư Hân sáng sớm ăn không được đồ nhiều dầu mỡ nàng yên lặng dùng hai bát cháo, Tiểu Đường vẻ mặt ôn hòa: "Còn muốn sao?"
Ngu Thư Hâ vốn muốn lắc đầu nghĩ đến lời Triệu Hy nàng trên mặt một lần nữa mang lên dáng vẻ tươi cười ngọt ngào, giương mắt, giọng nói dịu dàng: "Không cần, em ăn no rồi chị ăn no chưa?"
Đột nhiên xuất hiện quan tâm Triệu Tiểu Đường đối diện đôi mắt mang theo ý cười kia trong lòng liền ấm áp như có dòng nước ấm chạy qua thẩm thấu tiến vào trong trái tim cô. Tiểu Đường hướng về phía Thư Hân nhẹ nhàng nở nụ cười, ánh mắt nhu hòa triền miên, anh quay phim ăn xong điểm tâm trở về liền thấy cảnh này vội vã cầm máy quay lại.
Ăn xong bữa sáng hai người đi ra bên ngoài cửa hàng trên đường người càng ngày càng đông, hai người bọn họ đi đến chỗ nào đều một nhóm người theo sau. Triệu Tiểu Đường đứng bên cạnh người Thư Hân nói: "Bằng không chúng ta đi đến chỗ khác đi dạo?"
Khu phố ẩm thực này rất dài còn có nhiều lối rẽ khác không chỉ là bán đồ ăn còn có chỗ vui đùa. Thư Hân không có ý kiến gì hơn nữa còn bị nhiều người nhìn chằm chằm như thế cũng không thoải mái, nàng gật đầu: "Tốt."
Triệu Tiểu Đường nghe được nàng đồng ý liền chủ động dắt nàng đi, hai người tay lại lần nữa nắm chặt cùng một chỗ Ngu Thư Hân chớp đôi mắt vài giây nhìn đôi bàn tay bị nắm lấy im lặng không lên tiếng đi theo cô.
Xuyên qua dãy phố có một cái lối rẽ, con đường này người ít hơn một chút, nơi này bán đồ cổ, Thư Hân thấy vậy nói: "Triệu tổng, nơi này không có người nào có thể nới lỏng tay em ra sao?"
Triệu Tiểu Đường tim đập nhanh hơn lòng bàn tay cô dán vào da thịt Thư Hân nhẵn nhụi no đủ còn mềm nhũn, cô không có chút nào muốn nới lỏng ra. Thư Hân thử nới lỏng ra nhưng trái lại bị Tiểu Đường nắm càng chặt: "Vẫn là lên nắm tay nhau cùng đi."
Ngu Thư Hân nhấc mắt lên nhìn cô nghe được Tiểu Đường tiến đến bên tai nàng nói: "Hiệu quả cho buổi ghi hình."
Câu nói đầu tiên để Ngu Thư Hân không biết sao phản bác lại.
Hai người tiếp tục đi về phía trước đi ngang qua cửa hàng đồ cổ thì Tiểu Đường nói: "Có muốn hay không đi vào xem một chút?"
Cách thời gian cho mục tiếp theo buổi ghi hình là đi coi xem phim còn 3 tiếng dù sao cũng rảnh rỗi Thư Hân đối với ý kiến này của cô gật đầu đồng ý: "Đi thôi."
Hai người tiến vào một cửa hàng đồ cổ lão bản là một người trẻ tuổi, nhìn thấy hai người đi vào sáng mắt lên anh ta vỗ tay vội chào hỏi: "Ngu tiểu thư!"
"Tôi ở trên ti vi từng thấy cô, cô ở bên ngoài so với trên ti vi đẹp hơn rất nhiều !"
Ngu Thư Hân cười: "Cảm ơn, chào anh."
Nam nhân trẻ tuổi đứng bên cạnh nàng: "Ngu tiểu thư muốn món đồ như thế nào?"
Ngu Thư Hân nói: "Tôi nhìn một lúc đã nhé."
Cửa hàng không lớn cũng chỉ khoảng 30 mét vuông, bên trong trang trí phong cách cổ xưa bày không ít đồ cổ kì quái, có trường kiếm, cung tên,... còn có bình hoa đồ sứ. Thư Hân đi vào trong nhìn thấy trong tủ kính bày ra không ít châu xuyến dây chuyền, lắc tay, còn có trâm bạch ngọc, nàng tay cầm lên tay một cây trâm thưởng thức vài giây, Tiểu Đường thấy vậy mới hỏi: " Em thích không?"
Ngu Thư Hân lắc đầu thả xuống, cuối cùng ánh mắt liếc về một cây trâm khác thân trắng thuần khiết thế nhưng đầu cây trâm có điểm một màu đỏ tươi như đóa hoa rất đặc biệt. Thư Hân trước đây gặp rất nhiều cây trâm đủ màu sắc nhưng cây trâm này lại rất khác lần đầu nàng thấy kiểu dáng này. Thư Hân quay qua nhìn lão bản nói: "Cái này có thể nhìn sao?"
Lão bản nhìn theo ngón tay nàng chỉ vào cây trâm kia cười nói: "Đương nhiên có thể."
Ngu Thư Hâm đem trâm ngọc nắm ở trong lòng bàn tay lạnh lạnh như băng tan, cảm xúc rất tốt có lẽ là do quay phim cổ trang khá lâu nên rất yêu thích những cây trâm ngọc bội này. Triệu Tiểu Đường nhìn thấy dáng vẻ yêu thích của nàng nhẹ nhàng mở miệng nói: "Cái này gọi huyết trâm."
Ngu Thư Hân quay đầu ngờ vực hỏi cô: "Huyết trâm?"
Triệu Tiểu Đường gật đầu: "Còn có một câu chuyện về vật này em muốn nghe hay không?"
Ngu Thư Hân nhìn cô: "Câu chuyện như thế nào vậy ạ?"
Triệu Tiểu Đường im lặng vài giây: "Trước đây có một thư sinh vào ngày lễ thả Hoa Đăng hắn ra ngoài ngẫu nhiên gặp một vị tiểu thư con nhà quan. Hai người vừa gặp đã thương nảy sinh hảo cảm thế nhưng bởi vì vấn đề thân phận bọn họ mỗi lần gặp gỡ đều chỉ có thể lén lút. Thư sinh kia tự biết mình không xứng với vị tiểu thư nọ nhiều lần muốn cùng nàng tách ra thế nhưng vị tiểu thư này mỗi lần đều không đồng ý. Nàng nói nếu là không thể cùng người mình thích cùng một chỗ thì sống trên đời còn có ý nghĩa gì." Tiểu Đường nói tới chỗ này ngừng lại nhìn Thư Hân, ánh mắt đặc biệt ôn nhu.
Thư Hân đang say mê lắng nghe đến đoạn hay lại bị gián đoạn, nàng giương mắt chuẩn bị hỏi Triệu Tiểu Đường nhưng bất thình lình đụng với đôi mắt kia, con ngươi đen như mực ánh mắt sâu thăm thẳm như đáy hồ bên trong cất giấu tâm tình Thư Hân xem không hiểu, nàng còn chưa mở miệng phía sau có người nói: "Còn gì nữa không?"
Là âm thanh của lão bản, Thư Hân hoàn hồn nháy nháy mắt, mặt có chút nóng nóng, Tiểu Đường tiếp tục nói: "Sau đó thư sinh kia lại càng cố gắng, hắn xin thề muốn thi được cái công danh. Trước ngày đi thư sinh đưa vị tiểu thư này một ngọc trâm, hai người hẹn ước 3 năm sau chờ hắn đạt được công danh trở về tự tay vấn tóc cài trâm cho nàng. Vị tiểu thư rất bảo vệ cái ngọc trâm này ngày ngày chờ thư sinh trở về nhưng là nàng chưa kịp chờ đến khi thư sinh trở về liền được báo cho phải lập gia đình. Nàng ấy đương nhiên liều chết không theo thế nhưng người nhà nàng cưỡng chế đưa nàng lên cỗ kiệu hoa, đi ngang qua Trường Hà thì vị tiểu thư này gieo mình xuống sông tự sát. Ngọc trâm nàng nhờ nha hoàn trả lại thư sinh, thư sinh trở về biết được tin nàng qua đời, nhìn thấy bia mộ của nàng sau đó tâm tình bi thương đau đớn đập đầu chết trước bia mộ, máu chảy ra nhuộm đỏ ngọc trâm trên tay hắn. Sau đó có người nhặt được cái ngọc trâm này phát hiện phía trước điểm màu đỏ làm sao đều thanh rửa không sạch."
"Vì lẽ đó cây trâm này liền gọi huyết trâm."
Ngu Thư Hân nghe xong toàn bộ câu chuyện xưa trong lòng có hai phần thất vọng, nàng nhìn về phía ngọc trâm trong tay ánh mắt tăng thêm hai phần yêu thích, lão bản nói: "Ngu tiểu thư thích không? Có thể rẻ hơn chút bán cho cô."
Ngu Thư Hân còn chưa mở miệng thì cô đã dành nói trước : "Bao nhiêu tiền? "
"Cũng không mắc, 1500 NDT."
Triệu Tiểu Đường cầm lấy cây trâm từ tay Thư Hân qua xem sau đó đưa trả về chỗ cũ, đối với Thư Hân nói: "Đi thôi, chúng ta lại đi dạo những cửa hàng khác."
Lão bản ở phía sau gọi: " Hai vị khoan đã tôi để cho hai người giá 1200 NDT xem như là vừa nghe chuyện xưa giảm giá cho hai người ."
Ngu Thư Hân tay phải bị nắm ở trong lòng bàn tay Tiểu Đường, nàng thân hình dừng lại khi nghe giá lão bản vừa đưa ra muốn ngoảnh đầu lại nhưng Tiểu Đường lôi kéo nàng không quay đầu lại nói: " 800 NDT."
"1000 NDT!"
Triệu Tiểu Đường nói: " 600 NDT."
Lão bản mất hứng nói: "Thấp nhất 1000 NDT, tôi vừa bán vừa cho người trong giới rẻ nhất cũng được 800 NDT coi như đủ tiền nhà trọ."
Ngu Thư Hân liếc mắt nhìn cô thấy Triệu Tiểu Đường nét mặt không gợn sóng ngữ khí bình tĩnh nói: "Liền 600 NDT có bán hay không? Lại nói hàng của cậu là hàng nhái hơn nữa cái cây trâm này ngụ ý cũng không phải rất tốt. Quên đi, chúng ta vẫn là đi những nhà khác xem một chút đi."
"Ai, đừng đi a!" Lão bản trong lòng cân nhắc mấy giây sau hắn đồng ý nói: "Được thôi được thôi, 600 liền 600."
"Tiền mặt hay quẹt thẻ?"
Ngu Thư Hân vừa mới chuẩn lấy tiền tiền ra nghe giọng cô nhàn nhạt nói: "Quẹt thẻ đi."
Triệu Tiểu Đường đưa cho lão bản một chiếc thẻ, Thư Hân không đồng ý nói: "Em tự mua."
" Đi cùng nhau lâu như vậy tôi vẫn chưa đưa em một lễ vật ra mắt, cái này coi như lễ ra mắt đi."
Ngu Thư Hân vừa mới chuẩn bị phản bác liền nghe bên tai lời cô nói: "Hiệu quả buổi ghi hình."
Ngu Thư Hân câm nín cảm thấy ngột ngạt.
Sau khi trả tiền hai người rời đi, dãy đồ cổ hầu như không có mấy người ghé qua, cửa hàng cũng chỉ mở có 5-6 cái. Ngu Thư Hân trên tay mang theo lễ vật ra mắt cô nói tặng nàng quay qua nói: "Triệu tổng, cái này đúng là hàng nhái sao?"
Triệu Tiểu Đường quay đầu nhìn nàng, yên lặng vài giây lắc đầu: "Tôi đối với mấy loại trâm ngọc không có hiểu gì hết tôi cũng không biết."
Ngu Thư Hân sững sờ một hồi: "Chị không biết thật sao?"
Vừa rồi kể cho nàng nghe một câu chuyện xưa... vẫn không tính là hiểu rõ ? ? ?
Ánh mắt Tiểu Đường rơi vào trên mặt nàng nhìn thấy rõ gương mặt kinh ngạc của Thư Hân cô gật đầu thành thật nói: "Không biết."
Ngu Thư Hân đôi mi thanh tú khẽ run: "Vậy chị vừa nói về chuyện xưa kia ?"
"Nói bừa mà thôi, như vậy thuận tiện đưa giá."
Thư Hân kinh ngạc vài giây nhịn không được khẽ cười thành tiếng, nàng xưa nay cũng không phát hiện Tiểu Đường còn có phương diện như thế. Thật sự là... nàng không nghĩ tới từ để hình dung, rất thần kỳ rất mới lạ hoàn toàn không phải Triệu Tiểu Đường mà nàng quen biết.
Gió nhẹ thổi phay phay, nhấc lên tóc mái trên trán Ngu Thư Hân lộ ra chiếc trán trắng nõn. Cô nhìn nàng dáng vẻ cười yếu ớt cũng không nhịn được nhếch môi lên vui vẻ, hai người đứng trước cửa tiệm đồ cổ đối diện nhìn nhau, một người cong cong ý cười rõ ràng trên gương mặt, một bên lại ôn hòa vẻ mặt sủng nịch. Ngu Thư Hân cười được rồi thấy cô còn nhìn mình nàng nói: "Làm sao?"
"Trên mặt em có cái gì?"
Triệu Tiểu Đường mím môi: "Không có gì, tôi cảm thấy em cười lên thật là đẹp mắt."
Ý cười trên mặt Thư Hân từ từ biến mất, Tiểu Đường còn bình tĩnh nhìn nàng cuối cùng nói: "Câu này không phải vì hiệu quả chương trình."
"Dạo chơi." Ngu Thư Hân cúi đầu cụp mắt xuống thân hình lại không động đậy bởi vì nàng phát hiện mình không biết nên trước tiên bước ra ngoài bằng chân trái hay là chân phải.