Ánh mặt trời sáng chói chiếu vào trong phòng, Lý Nhĩ Lạc theo bản năng dùng tay che lại đôi mắt, cũng không thể ngủ thêm được nữa, lông mi khẽ run, đôi mắt chậm rãi mở ra.
Nhìn căn phòng, Lý Nhĩ Lạc dùng vài giây để nhớ lại chuyện đã xảy ra đêm qua, nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh đã không còn người, mà đồng hồ trên tường --
12 giờ.
Bản thân cô cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, giấc ngủ này thế nhưng lại ngon đến như vậy, đêm qua dường như vừa nằm xuống không bao lâu liền chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ gần đây của cô rất kém, chỉ cần một chút tiếng động cũng sẽ đánh thức cô, thế nhưng người bên cạnh đi lúc nào cô cũng không biết, không biết là do cô không nhanh nhạy, hay do người bên cạnh đi rất khẽ khàng.
Không có cảm giác mê man khi vừa ngủ dậy, ngược lại cô còn cảm thấy tinh thần thoải mái.
Ừm, tựa như là sống lại.
Vào nhà vệ sinh nhìn bản thân trong gương, khí sắc tốt đẹp hơn so với ngày hôm qua, nhưng vẫn rất không tốt.
Lý Nhĩ Lạc không vui không buồn, vẻ mặt thản nhiên lạnh lùng giống như người trong gương không phải là chính mình, cô không để tâm mà đi đến sô-pha trong phòng khách nằm xuống.
Ngây người.
Mãi cho đến khi dạ dày trống rỗng phát ra mệnh lệnh đói bụng, cô mới đứng lên như một người máy.
Mở tủ lạnh, trên gương mặt u buồn của Lý Nhĩ Lạc xuất hiện một tia gợn sóng nhỏ, mặc dù chỉ trong nháy mắt liền bình thường lại.
Nếu như nhớ không lầm, tủ lạnh hôm qua chỉ còn lại một hộp sữa chua, mà bây giờ -- rau xanh, sữa tươi, trái cây lấp đầy tủ lạnh, mà vừa nãy trong phòng khách cô còn thấy bánh mì cùng điểm tâm sáng đặt ở một vị trí dễ trông thấy.
Lý Nhĩ Lạc tùy tiện cầm một hộp sữa tươi đổ vào ly thủy tinh, ăn hai miếng bánh mì liền no rồi, sức ăn đúng thật giống mèo con.
Sau đó bật TV, tùy tiện đổi từng kênh một, cứ như thế giữ vững tư thế này từ chiều đến tối, chân đã tê rần nên lười nhúc nhích.
Ngôn Bỉnh Sơ tan tầm về nhà liền thấy bộ dạng này của cô, ban đầu nhìn thấy cô trong phòng khách cũng thật bất ngờ, còn tưởng rằng cô sẽ luôn nhốt mình trong phòng, nhưng ngay sau đó chú ý tới ánh mắt không có tiêu cự nhìn TV của cô, khá giống một con rối mất đi linh hồn.
Lý Nhĩ Lạc nghe tiếng động của cửa ra vào, biết rằng anh đã về, quay đầu hỏi anh: "Tôi có thể sử dụng máy tính trong chốc lát được không?"
Giọng nói của cô không trong trẻo dễ nghe như trước, thậm chí có chút khàn. Cũng đúng, mấy ngày nay chỉ có mỗi mình cô, những câu nói cộng lại cũng chưa đến 10 câu.
Ngoài ra, lúc ở chung với Ngôn Bỉnh Sơ, không cần sử dụng ngôn ngữ.
"Ở thư phòng, không có mật khẩu." Ngôn Bỉnh Sơ nói.
Lý Nhĩ Lạc đứng dậy đi về hướng thư phòng, do là ngồi trong thời gian quá dài nên lúc đứng dậy có chút loạng choạng, nhưng vẫn là ổn định.
Ngôn Bỉnh Sơ nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô, cảm thấy cô như một cái bong bóng, dùng mắt thường cũng thấy được tốc độ ngày càng gầy gò của cô, dường như chỉ cần mình dùng một chút lực là đã có thể phá vỡ cô.
Lý Nhĩ Lạc đi vào thư phòng, cảm thấy người này rất coi trọng chất lượng sinh hoạt. Căn nhà này tuy không giống ở New York, thế nhưng cây xanh trong tiểu khu sinh trưởng rất tốt, hoàn cảnh thanh nhã, hơn nữa tầm nhìn ở lầu 17 rất rộng lớn, lấy ánh sáng cũng rất tốt.
Mặc dù anh ở một mình, thế nhưng thư phòng, phòng bếp và nhiều thứ khác cũng không ít, mà còn rất tinh xảo, ngoài ra cô rất thích cái bồn tắm lớn trong phòng tắm. Bởi vì trên vách tường phòng tắm có một chiếc TV LCD rất lớn, trong lúc ngâm trong bồn vẫn có thể thuận tiện xem một ít phim, thả lỏng thân thể cũng thả lỏng linh hồn, cái này hoàn toàn là cuộc sống lý tưởng của cô.
Chẳng qua hiện giờ cô không có tâm tình hưởng thụ.
Cô đăng nhập vào email, thông báo cho Lưu Hạ một tiếng, nói bản thân đã về nước, nhưng mà qua một thời gian ngắn nữa mới về nhà, tình huống cụ thể Lý Nhĩ Lạc không có nói rõ ràng.
Bên này, Lưu Hạ nhận được tin nhắn của Lý Nhĩ Lạc, một giây cũng không kịp ngừng mà gọi ngay cho cô, nhưng vẫn không ai nghe như trước, cho nên cô nàng lập tức trả lời tin nhắn của cô, đơn giản rõ ràng.
- Nghe điện thoại!!!
- Mất điện thoại rồi.
Lưu Hạ nhìn tin nhắn trả lời của Lý Nhĩ Lạc, suy nghĩ 2 giây liền biết chuyện gì đã xảy ra, nếu như mất điện thoại thật thì cô có thể ngay lập tức mua cái mới.
Thế nhưng tình huống hiện tại, hiển nhiên là cô không muốn, không muốn liên lạc với Lâm Cảnh, sau đó giấu mình đi.
- Hiện tại cậu đang ở đâu?
Lý Nhĩ Lạc chần chờ một chút, đến nay vẫn không biết tên của người đàn ông kia là gì, nhưng mà cũng không cần thiết phải biết.
- Nhà anh ta.
- Nhà ai?
- Người đàn ông đã cứu tớ.
Lưu Hạ có chút không rõ nguyên do, tình huống hiện tại là như thế nào? Hai người bọn họ... Lạc Lạc sẽ không vì lẩn quẩn trong lòng mà ngay lập tức tìm một người xa lạ...khoan nói đã, Lưu Hạ không hổ danh là người bạn từ nhỏ đã mặc chung cái váy, một cái liền đoán trúng.
- Nhà anh ta cũng ở thành phố A? Địa chỉ ở đâu? Tớ đi đón cậu.
- Ừm, anh ta cũng ở thành phố A. Ở chỗ này rất tốt. Anh ta cũng rất tốt.
Lưu Hạ nhớ lại người kia cũng không tệ lắm, nếu thực sự đã xảy ra chuyện, đó cũng là Lý Nhĩ Lạc tự nguyện, các cô cũng đã trưởng thành rồi, Lưu Hạ tin tưởng rằng cô ấy tự có suy nghĩ riêng của bản thân.
Làm bạn bè, không phải chính là như thế sao?
Thời điểm cậu ấy bất lực, mình đưa than ngày tuyết; thời điểm cậu ấy hạnh phúc, mình dệt hoa trên gấm.
Lưu Hạ lại hỏi tiếp rất nhiều câu hỏi, cho đến khi cảm thấy Lý Nhĩ Lạc ở nơi đó không có vấn đề mới yên tâm, trong đó còn có an ủi khuyên bảo, Lưu Hạ còn nói chờ cô quay lại cùng nhau đi du lịch làm từng chút một khuê mật kế hoạch tác chiến.
Lý Nhĩ Lạc biết Lưu Hạ lo cho cô, nhưng mà tâm trạng của cô đúng thật là tốt lên không ít.
Nói chuyện trong một lát, thế nhưng đã qua 2 tiếng đồng hồ.
Lưu Hạ thấy rằng Lý Nhĩ Lạc bệnh nặng vừa khỏi, thúc giục cô đi nghỉ ngơi, Lý Nhĩ Lạc ấm lòng cười, nói với cô nàng có chuyện gì thì nhắn tin cho cô, sau đó liền tắt máy tính ra khỏi thư phòng.
Cũng giống như hôm qua, gõ cửa, đóng cửa, lên giường, ôm lấy.
Chỉ là không cầm gối đầu như ngày hôm qua, bởi vì gối đầu hôm qua đem qua không có lấy về.
Tư thế của Ngôn Bỉnh Sơ vẫn giống ngày hôm qua, đọc sách.
Chỉ là anh cũng không có không chú ý đến thời điểm Lý Nhĩ Lạc tiến vào, khóe môi cô lưu lại một nụ cười khó phát hiện, cả người thoạt nhìn đều có chút dịu dàng, xem ra tâm trạng không tồi.
Ngôn Bỉnh Sơ nhớ rõ đêm hôm đó ở New York, cô nói, tình cảm nhiều năm như vậy.
Hòa thuận rồi?
Không, nếu nói như vậy thì cô sẽ không xuất hiện ở đây.
"Biết rằng tùy tiện leo lên giường đàn ông có hậu quả gì không?" Ngôn Bỉnh Sơ buông sách xuống, giọng nói không ôn hòa như trước, nhiều thêm một phần nhạt nhẽo lạnh băng.
Lý Nhĩ Lạc cũng không có bị giọng anh đông lạnh đến, có lẽ là do Lưu Hạ nên tâm tình hôm nay của cô không tệ, khóe miệng còn gợi lên một độ cong, chỉ thấy cô nắm bàn tay to của Ngôn Bỉnh Sơ lên bỏ vào áo ngủ cô, "Chú ơi, ngài tùy tiện làm, không cần khách sáo."
Ừ, từ trước đến nay Lý Nhĩ Lạc luôn thuộc phái hành động.
Trong chớp nhoáng, Ngôn Bỉnh Sơ cảm nhận được độ ấm bên dưới bàn tay mình, chỉ là một cái cảm nhận --
Anh, bị, đùa, giỡn?
Còn là bị một cô nhóc 20 tuổi đùa giỡn! Ngôn Bỉnh Sơ rút cánh tay trong áo cô ra, cúi người xuống nâng cằm cô lên để cô đối mặt với mình.
Ừ, Ngôn Bỉnh Sơ cũng chưa bao giờ là chính nhân quân tử như bên ngoài thể hiện.
"Tùy tiện làm?" Ngôn Bỉnh Sơ thầm nghĩ chỉ bằng thân thể nhỏ bé của cô, tuy rằng không nói thẳng ra, nhưng ba chữ cộng thêm ngữ điệu nâng lên thể hiện rõ ý kiến muốn truyền đạt vô cùng tinh tế.
Lý Nhĩ Lạc tất nhiên là nghe được ý châm chọc trong câu nói của anh, không để ý mở miệng, "Không chết là được."
Cô không đau khổ mà vân đạm phong vân mà nói ra mấy chữ này, lại giống như một chậu nước lạnh trong nháy mắt dập tắt tất cả hứng thú của Ngôn Bỉnh Sơ.
Ban đầu Ngôn Bỉnh Sơ đúng thật là muốn làm một ít chuyện, bởi anh không phải là thánh, anh là một người đàn ông, một người đàn ông bình thường.
Nhưng mà câu nói của cô cộng thêm vẻ mặt không quan tâm bản thân, làm cho Ngôn Bỉnh Sơ có chút đau lòng.
Ngôn Bỉnh Sơ dời tầm mắt, đứng dậy tắt đèn sau đó đưa lưng về Lý Nhĩ Lạc nằm xuống, duy trì một khoảng cách nhất định với cô, chuẩn bị ngủ.
Một lúc lâu.
"Anh không cần thương hại tôi."
"Cô đáng thương sao?"
"Đáng thương."
Cô trả lời không chút do dự làm Ngôn Bỉnh Sơ hơi buồn cười, thật đúng là không biết trả lời cô như thế nào.
Trong bóng tối, các cơ quan cảm giác đều trở nên nhạy cảm, hơi thở nhẹ nhàng của hai người vào lúc ban đêm yên tĩnh thế này càng thêm rõ rệt.
Mặc dù Ngôn Bỉnh Sơ cố tình giữ khoảng cách nhất định với cô, nhưng dù sao vẫn là cùng nằm trên một cái giường, cũng không thể có khoảng cách qua xa được.
Lý Nhĩ Lạc không ngủ được, cô xoay người qua Ngôn Bỉnh Sơ, từ phái sau ôm lấy anh, tay vòng lấy eo anh.
Ngôn Bỉnh Sơ mở to mắt, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì. Qua gần 1 phút đồng hồ, anh chậm chạp thở dài một hơi, xoay người lại ôm lấy cô.
Cuối cùng anh vẫn mềm lòng.
Lý Nhĩ Lạc mặc một bộ đồ ngủ tơ lụa màu đỏ rượu, cảm giác dưới tay làm Ngôn Bỉnh Sơ có cảm xúc khác thường, tuy rằng trong bóng tối không nhìn thấy gì cả, nhưng mà anh cảm thấy nguyên cả giường đều được rải rượu vang đỏ nồng nàn và quyến rũ, trong màn đêm đóa hoa đỏ sậm nở rộ, anh dường như bị xông đến có men say.
Ừm, anh nghĩ rằng dạo này anh thật không giống Ngôn Bỉnh Sơ.
"Anh cứng."
"Im miệng."
Nếu như ban đêm có thể nhìn thấy mọi thứ, anh nhất định sẽ nhìn thấy Lý Nhĩ Lạc lộ ra vẻ mặt giống như ác ma nhỏ đạt được mục đích, vẻ mặt trêu chọc.
Lý Nhĩ Lạc nâng cánh tay đang ôm eo anh, muốn theo thắt lưng anh đi xuống dưới, Ngôn Bỉnh Sơ bắt lấy, Lý Nhĩ Lạc thử tránh ra ràng buộc của anh vài lần, nhưng mà Ngôn Bỉnh Sơ không buông ra. Chỉ bằng thân thể hiện giờ của cô, cho dù là Ngôn Bỉnh Sơ chỉ cần một phần sức lực thôi, cô cũng tránh không thoát.
"Cô mới 20 tuổi." Đừng như vậy chà đạp bản thân.
Ngôn Bỉnh Sơ vẫn nắm chặt lấy tay cô không buông, giọng nói nghiêm túc.
Thế nhưng Lý Nhĩ Lạc lại giả vờ như không nghe ra ngụ ý của anh, tiếp tục không để ý mà hỏi lại, "Một lần và một trăm lần có gì khác nhau?"
"Khác nhau ở lỏng và chặt."
Tất cả mọi thứ như đang im bặt.
Lý Nhĩ Lạc rốt cuộc kinh nghiệm sống ít, sao có thể là đối thủ của một người đàn ông 33 tuổi với bề ngoài dịu dàng như ngọc như Ngôn Bỉnh Sơ đây.
Mặt Lý Nhĩ Lạc hơi nóng lên, lộ ra dáng vẻ thẹn thùng nữ tính, nhưng mà đáng tiếc là bị màn đêm che đậy rồi, thầm nghĩ đàn ông quả nhiên là mặt người dạ thú.
Ừm, rõ ràng cô đã quên vừa rồi ai mới là người chủ động đi quyễn rũ người ta.
"Buông ra, đi ngủ." Ngôn Bỉnh Sơ nghe giọng nói của cô có chút không được tự nhiên, buông tay cô ra.
Mà trên mặt Ngôn Bỉnh Sơ không tự chủ được cong môi, ừ, nụ cười này đến từ cảm giác thỏa mãn sau khi bắt nạt được cô gái nhỏ ngây thơ 20 tuổi.
Lý Nhĩ Lạc vùi đầu vào ngực Ngôn Bỉnh Sơ, bị chăn che qua đầu không nhìn thấy gì, cánh tay Ngôn Bỉnh Sơ một lần nữa ôm chặt vòng eo thon thả của cô.
Ngủ.