Lý Nhĩ Lạc đang ngây người nhìn bằng tốt nghiệp của mình.
Nhưng lại không có tiêu cự.
Hiện tại ánh mắt của cô trống rỗng bao nhiêu, thì cho thấy tối qua có bao nhiêu khẩn thiết…
Vẫn còn nhớ rõ, trong khoảnh khắc ánh đèn hiện lên, cô theo bản năng giơ tay che khuất đôi mắt, mà con mắt không nhịn được mà xuyên qua khe hở ngón tay nhìn ra xa, lại có vài phần căng thẳng.
Cô có bao nhiêu hy vọng, mong rằng… Người bước xuống từ chiếc xe đó là anh.
Nhưng mà, hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều hơn nữa.
Khi chú Lâm từ trên xe đi xuống, mang theo ánh mắt nghi hoặc khó hiểu nhìn cô, cô nghe được trong lòng mình có thứ gì vỡ vụn rất rõ ràng, bất chấp sự thất lễ của bản thân, trong đầu cô chỉ còn lại một ý thức bao phủ cô.
Không phải anh.
Ngồi trên xe, cho dù ánh mắt chú Lâm nhìn cô có nghìn phần dò xét vạn phần khó hiểu, cô cũng không có tâm trạng để giải thích, chỉ cầu mong ông không nói cho ba mẹ cô.
Thôi coi như bỏ đi…
Hoa rơi nước chảy [1] mà thôi…
[1]: Là một thành ngữ của Trung Quốc, mô tả về sự suy giảm của cảnh vật vào cuối mùa xuân. Sau này nó thường được sử dụng như một phép ẩn dụ cho việc bị đánh bại.
Cô cần phải bắt đầu cuộc sống mới, cô cần phải trở thành một con người mới.
Tầm mắt một lần nữa rơi xuống bằng tốt nghiệp, bây giờ không phải tháng Chín, muốn đi học có chút khó khăn, nhưng mà cô cũng không muốn ở nhà rảnh rỗi nửa năm, rất không thú vị, xem ra vẫn phải làm phiền đến ba mẹ.
Thông thường sau kỳ nghỉ đông trong nước khai giảng vào khoảng Tết Nguyên Tiêu, cách hiện giờ còn chưa đến một tuần, dường như có chút không dư dả thời gian lắm, không biết ba cô có thể xử lý được hay không.
Chuyện này cô còn chưa nói cho hai người họ, Lý Nhĩ Lạc cầm lấy điện thoại nhìn thời gian, hơn 6 giờ, ba mẹ chắc là tan tầm sắp về nhà rồi.
Cô đi vào phòng bếp, buổi tối làm chút gì đây?
Cháo đi, khá dinh dưỡng, hơn nữa kinh nghiệm một tháng kia ăn cháo của cô, trong lòng cô đã có đáp án.
Lý Nhĩ Lạc lựa chọn cháo táo đỏ khá đơn giản tiện lợi, dùng lửa nhỏ nấu từ từ, nấu sắp được 40 phút, Lý Nghiên Thu và Ôn Kỳ đã tan làm về nhà.
“Ôi chao! Con nấu gì mà thơm thế!” Lý Nghiên Thu vừa vào cửa nhà đã ngửi được hương thơm, treo áo lên giá rồi đi vào phòng bếp.
“Cháo táo đỏ, dưỡng da làm đẹp.” Lý Nhĩ Lạc cười cười với ba cô.
“Lần này là lần đầu nhỉ!” Ôn Kỳ ở phòng khách cũng tiếp lời.
“Không phải do hai người không cho con cơ hội này sao!” Lý Nhĩ Lạc cười nói, “Sau này muốn ăn nữa thì đầu bếp chính hiệu này sẽ cầm muôi mỗi ngày!”
“Còn mỗi ngày gì chứ! Mấy ngày nữa thì con lại bay đi mất thôi.” Lời nói của Ôn Kỳ có chút thương cảm.
Lý Nhĩ Lạc nghe xong ánh mắt khẽ nhúc nhích không nói chuyện, nhìn cháo trong nồi nói: “Ăn cơm thôi nào.”
Cô múc cháo ra, Lý Nghiên Thu bưng chén đến bàn cơm, Lý Nhĩ Lạc lại đơn giản xào thêm một dĩa trứng gà ớt xanh [2].
Trên bàn cơm.
Lý Nhĩ Lạc ăn cháo cô tự nấu, phát ra một tiếng cảm thán: “Ngon thật.”
Lý Nghiên Thu và Ôn Kỳ cười lắc đầu, Lý Nhĩ Lạc lại gắp một miếng trứng gà lên, nhai hai cái cô chau mày.
“Ba mẹ đừng ăn món này, cay lắm.” Lý Nhĩ Lạc không nghĩ đến chuyện ớt xanh này sẽ cay.
Nguyên nhân là do công việc, vì giọng nói nên ngày thường ba mẹ phải chú ý đến thức ăn, không thể ăn thức ăn quá đậm vị, hôm nay trong lúc nấu cơm Lý Nhĩ Lạc cũng không nhớ phải nếm thử trước.
“Không có gì đáng ngại, thỉnh thoảng ăn một lần cũng không sao.” Ôn Kỳ nói.
“Không sao đâu, không quan trọng.” Lý Nghiên Thu nói xong còn muốn gắp thức ăn.
Thế nhưng Lý Nhĩ Lạc giống như không nghe thấy, đặt món ăn ở trước mặt mình, “Hôm nay hai người cứ ăn cháo đi, ăn nhiều một chút đó!”
“Rất khó khăn con mới nấu cơm một lần, lần tiếp theo không biết khi nào.” Lý Nghiên Thu nói. Lý Nhĩ Lạc không tiếp lời ăn một cái ớt xanh, trước đây khi quay trở lại trường học sao cô lại không chú ý đến ba mẹ luyến tiếc cô như thế chứ!
Cơm nước xong, một nhà ba người ngồi xem TV trong phòng khách.
“Ba mẹ, con có chuyện muốn nói với hai người.” Lý Nhĩ Lạc nói.
Nhưng câu mở đầu đứng đắn như vậy lại làm Ôn Kỳ và Lý Nghiên Thu căng thẳng, đều rất nghiêm túc nhìn cô, đợi chờ câu nói tiếp theo của cô.
“Ba mẹ không cần căng thẳng, không phải là chuyện gì to tát.” Trong tay Lý Nhĩ Lạc bưng một ly trà lài, tay kia lấy tấm bằng tốt nghiệp đã chuẩn bị trước ra, “Chương trình học ở Anh, con đã học xong rồi, đây là bằng tốt nghiệp.”
“Không phải mới chỉ hai năm thôi sao?” Ôn Kỳ hỏi.
“Con gái của mẹ lanh lợi ngoan ngoãn thông minh hơn người, cho nên chỉ cần hai năm đã học xong tất cả chương trình học rồi.” Lý Nhĩ Lạc đắc ý nói.
“Chao ôi! Thông minh hơn người, tiếp theo thì sao?” Lý Nghiên Thu rất hiểu con gái của mình, chuyện này khẳng định chưa kết thúc ở đây.
“Sau đó lương tâm con cảm thấy, muốn về nước học tiếp, ở cùng với cha già mẹ già nhiều hơn.” Lý Nhĩ Lạc đáp lời rất trôi chảy, không dừng lại một giây nào.
Mà trong phút chốc Lý Nghiên Thu và Ôn Kỳ bị bốn chữ “về nước học tiếp” làm cho hoảng hốt, cho nên không chú ý đến bốn chữ “cha già mẹ già”.
“Con về nước học?” Dường như là Ôn Kỳ không tin, lại hỏi một lần nữa.
“Đúng vậy, con muốn tiếp tục học nghiên cứu sinh.” Lý Nhĩ Lạc nói vô cùng chắc nịch.
“Vậy… Không phải năm nay Lâm Cảnh sẽ đến Anh sao?” Đột nhiên Lý Nghiên Thu nhớ đến.
Mà Lý Nhĩ Lạc nghe thấy câu nói của ba, đôi mắt hơi chút hoảng hốt, không nhìn hai người, chậm rãi nói: “Anh ấy… Còn chưa xác định mà, vả lại, con thực sự muốn về nước, muốn ở chung với hai người nhiều hơn nữa.”
Ôn Kỳ cùng Lý Nghiên Thu nghe xong, trong lòng rất ấm áp, nhưng lại nghĩ đến Lâm Cảnh, Ôn Kỳ kéo tay Lý Nhĩ Lạc đặt lên đùi bà, hỏi: “Lạc Lạc, con và Lâm Cảnh… Có phải đang cãi nhau hay không?”
Đối với chuyện của hai đứa nhỏ, hai người bọn họ không hỏi nhiều, nhưng mà từ ngày Lễ tình nhân ở Anh lần trước, vẻ mặt của Lạc Lạc không được tự nhiên, cùng với sau khi về nhà một khoảng thời gian dài như vậy, cũng không thấy bọn nhỏ gọi điện cho nhau, Lạc Lạc càng không đề cập đến Lâm Cảnh.
Lý Nhĩ Lạc cười cười: “Ba mẹ, hai người đừng lo lắng, con xử lý xong sẽ nói cho hai người biết.”
Lý Nghiên Thu cùng Ôn Kỳ nghe xong, chỉ cảm thấy suy đoán của hai người không sai, nhưng nếu con gái nói tự mình xử lý, bọn họ cũng không hỏi thêm nữa.
“Con muốn làm gì thì làm cái đó, đừng để bản thân bị uất ức.” Có thể đây sẽ là lời bộc lộ tình cảm tận đáy lòng thẳng thắn nhất của một người cha.
Khóe miệng của Lý Nhĩ Lạc không khống chế được mà nhếch ra một độ cong, “Con biết rồi ạ!”
“Con có cân nhắc qua phải học trường nào chưa?” Ôn Kỳ đúng lúc dời đề tài. “Đại học A, chung trường với Lưu Hạ, tan học thì có thể cùng nhau đi dạo phố…” Ngẫm về cuộc sống về sau, vẫn còn rất tuyệt vời.
“Hai đứa tụi con đi dạo phố còn phải chờ đến tan học?” Lý Nghiên Thu biết tính cách ham chơi của con gái ông, có lẽ khả năng trốn học sẽ lớn hơn.
“Ba thân yêu, sao ba có thể nghi ngờ con gái của mình như thế?” Lý Nhĩ Lạc không chút nào sợ hãi.
Khi đó lúc cô học cấp Ba, sau khi Lý Nhĩ Lạc quyết định đi du học liền không để tâm đến học tập nữa, cùng với Lưu Hạ hai người cả ngày chỉ biết vui chơi điên cuồng.
Thế nhưng có thể là trời sinh Lưu Hạ nhiều hơn người khác một cái đầu, học tập vẫn luôn tốt, lúc thi đại học đặt nguyện vọng là đại học A, hơn nữa còn là dạng học liên tục [3].
[3]: Là một phương pháp đào tạo được ghi danh trực tiếp từ giai đoạn đại học để bước vào giai đoạn thạc sĩ. Mình cũng không quá rõ về cái này.
Đại học A chưa được coi là trường tốt nhất thành phố A, nhưng tuyệt đối có tiếng tăm ở cả nước.
Sau đó, sau khi thi đại học, Lý Nhĩ Lạc cũng không trực tiếp đến Anh, mà đợi thêm nửa năm để đến khi mùa xuân ở Anh khai giảng mới nộp hồ sơ, cho nên lại điên khùng với Lưu Hạ thêm nửa năm.
“Học nghiên cứu sinh là học ngành Quảng cáo tiếp à?” Lý Nghiên Thu hỏi.
“Không ạ, học Tâm lý học.” Lý Nhĩ Lạc nói.
“Tâm lý học?” Ôn Kỳ hỏi lại thêm lần nữa, không biết tại sao con mình lại chọn ngành này.
“Vâng, về phương diện Quảng cáo! Đứa con gái thông minh của người đã giành được thành tích nho nhỏ rồi, vì thế để nâng cao thêm bước nữa, con muốn học một chút Tâm lý học.” Lý Nhĩ Lạc nói.
Cô đã trải qua quá trình suy nghĩ kĩ lưỡng mới chọn chuyên ngành này, ở phương diện Quảng cáo, cô đã nhận được vài giải thưởng quốc tế rồi, nhưng để trình độ chuyên sâu hơn nữa, ngoại trừ sản phẩm ra, việc biết rõ tâm lý người tiêu dùng cũng cần phải nghiên cứu.
“Nghe thì rất có lý, về vấn đề học hành, nhất định là con có hiểu biết hơn ba mẹ nhiều, cho nên con tự quyết định là tốt rồi.” Nhà bọn họ thực sự quá dân chủ, Ôn Kỳ rất ít ngăn cản những chuyện cô làm.
“Vô cùng vô cùng cảm ơn ba kính yêu và mẹ kính yêu đã ủng hộ!” Lý Nhĩ Lạc cười nói, “Có điều, nếu như dựa theo quy trình bình thường, đến tháng chín con mới có thể đi học, nhưng mà con không muốn ở nhà đợi nửa năm, sẽ chán chết luôn, vì thế, ba kính yêu…”
“Như thế à!” Cuối cùng Lý Nghiên Thu cũng đã hiểu Lý Nhĩ Lạc có ngụ ý gì, sau đó bắt đầu nghĩ xem có người nào có thể nhờ vả được, “Đại học A…”
“Là thế này, Hiệu trưởng của bọn họ có lẽ là giáo sư trong tay hẳn là có hạn ngạch [4], mà với trình độ ưu tú của con gái cưng của ba, chắc là có thể với tới hạn ngạch này.”
[4]: Đây là một từ chuyên ngành trong lĩnh vực Thương mại, ở đây ý chỉ một số lượng ít sinh viên được tuyển thẳng vào.
Nhưng sự thật chính là như thế, nếu lấy thành tích năm cấp Ba của cô, đừng nói là hạn ngạch, đại học A cô còn không thể vào được.
Có thể đúng là cô có thiên phú về phương diện Quảng cáo, mấy cái giải thưởng nhận được kia đều rất có trọng lượng, huống hồ, có trường nào mà không muốn dát vàng lên mặt [5].
[5]: Có nghĩa là khoe khoang.
Nếu cô không có năng lực như thế, cô sẽ không làm khó để ba tìm quan hệ, những thứ như vậy cô không thèm, điều quan trọng là bây giờ cô có năng lực, vì thế nếu có quan hệ thì có thể thuận tiện nhanh chóng một chút, không cần bỏ uổng.
“Con muốn lần khai giảng này đi học ngay sao?” Ôn Kỳ hỏi.
“Nếu được thế thì tốt quá.” Lý Nhĩ Lạc nói, “Nhưng nếu phiền phức, con cũng không gấp lắm.”
“Không phiền, đợi hai ngày nữa ba sẽ liên hệ người, mau chóng làm xong cho con.” Lý Nghiên Thu nói.
“Ba của Lý Nhĩ Lạc không gì không làm được, ba không cần phải khó xử quá, ba tìm người là được rồi, đến lúc đó con sẽ ra mặt.” Lý Nhĩ Lạc nói không biết xấu hổ, thật ra cô muốn là người mà ba cô giới thiệu.
“Con ra mặt làm gì?” Ôn Kỳ hỏi.
“Con dùng mỹ nhân kế! Đến khi đó ai cũng phải cầu xin tiên nữ giáng trần này đến trường học của bọn họ!”
Muốn thét chói tai!!!