*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi tối khoảng 8 giờ 5 phút, Giang Tây Triết đúng giờ mở cửa tiệm “Thuần vị”.
“Trà sữa bốn mùa không đá 50% đường.” Giang Tây Triết đi ngang qua quầy thu ngân hướng về phía Phương Thuần chớp mắt, sau khi nhìn thấy cô đỏ mặt, mới vừa lòng ngồi xuống vị trí cạnh cửa sổ thường dành riêng cho nam chính.
Một lát sau, Phương Thuần cẩn thận để trà sữa lên bàn, cũng không giống như ngày thường gấp gáp chạy trốn, mà là nhìn anh uống một ngụm.
“Ngọt thật, uống ngon lắm.” Giang Tây Triết cho cô một nụ cười toe toét.
Thấy phản ứng của anh, Phương Thuần mới cúi đầu cười bỏ đi.
Ưm, hôm nay cô bỏ vào thêm một ít đường.
Giang Tây Triết thu hồi tầm mắt trở về, lấy notebook [1] ra đặt lên bàn bắt đầu xử lí công việc.
Tuy rằng mọi người đều cảm thấy anh cả ngày cà lơ phất phơ, chơi bời lêu lổng, nhưng bạn bè thân thiết đều biết bình thường anh rất bận rộn, Nhân Diện Hoa Đào anh phải trả giá rất nhiều tâm huyết mới có được ngày hôm nay, cho nên rất nhiều chuyện đều do anh tự tay làm lấy.
Thế nhưng lần này anh muốn yêu đương nghiêm túc, lấy kết hôn là mục tiêu hẹn hò, cho nên bận hơn nữa thì anh vẫn sẽ nghĩ cách.
Thấy trong tiệm đột nhiên nhiều khách hơn, anh dừng công việc trên tay lại, đứng dậy đi đến trước quầy, đem trà sữa mà Phương Thuần đã pha xong giúp cô đưa đến bàn của khách.
“Anh cứ bận việc của anh đi, một mình tôi tự làm được rồi.” Phương Thuần hơi ngượng ngùng khi làm phiền anh.
“Anh không bận.” Giang Tây Triết hiểu ý nhìn cô cười, “Em muốn nghỉ ngơi một chút không?”
“Tôi không mệt, anh đi làm việc đi…” Phương Thuần có thể nhìn ra được, anh không giống những người đi làm bình thường, cho nên rất sợ bởi vì mình mà làm lỡ việc của anh.
“Cũng được, em mệt cứ thì kêu anh.” Giang Tây Triết nói.
Phương Thuần nhìn anh một cái lại vội vàng cúi đầu, không trả lời anh, tiếp tục làm việc trong tay.
Giang Tây Triết rất hưởng thụ sự ngại ngùng của cô, cảm thấy hài lòng rồi lại quay về làm việc của mình.
“Bà chủ, nhân viên miễn phí này đúng giờ thật đó ~” Một cô gái thường xuyên tới tiệm trong lúc tính tiền nhỏ giọng trêu ghẹo Phương Thuần, “Nhưng mà vừa đẹp trai lại miễn phí như vậy không dễ tìm đâu, phải nắm bắt thật tốt nha!”
“Còn vậy nữa thì lấy thêm tiền đó!” Cô gái này thường xuyên đến tiệm, Phương Thuần và cô rất quen thuộc, tuy rằng không lớn tiếng, nhưng mà đùa giỡn vẫn có thể.
Kể từ ngày đó đến cùng Ngôn Bỉnh Sơ, liên tục 3-4 ngày sau, mỗi tối khoảng 8 giờ Giang Tây Triết đều sẽ xuất hiện ở tiệm, sau đó xử lí công việc của mình, những lúc đông khách thì đứng dậy giúp đỡ.
Đợi đến lúc 10 giờ rưỡi đóng cửa, cùng cô tản bộ nửa tiếng, đưa cô về nhà.
Đúng là lãng tử hồi đầu quý hơn vàng!
Giờ phút này, Giang Tây Triết và Phương Thuần đang trên đường đưa cô về nhà, đã tới đích đến.
Hôm nay là lần rất hiếm Phương Thuần chủ động mở lời, “Về sau anh bận thì đừng đến…”
Mặc dù những lời này không quá dễ nghe, nhưng Giang Tây Triết vẫn nghe được sự quan tâm mạnh mẽ bên trong, “Anh không bận, hơn nữa… Có thứ còn quan trọng hơn công việc.”
Giang Tây Triết đã biểu đạt tấm lòng của mình rất rõ ràng, nhưng cũng nằm trong giới hạn, không thể rõ ràng hơn nữa, vì anh sợ sẽ dọa tiểu bạch thỏ này chạy mất.
Anh muốn nhìn rõ biểu cảm của cô, đem mỗi cái biến hóa nho nhỏ của cô phân tích một chút, nhưng đành chịu, Phương Thuần giấu một nửa gương mặt mình trong khăn quàng cổ rồi.
“Thuần Nhi,” Giang Tây Triết vặn thân thể của cô quay lại đây, làm cô nhìn anh, dùng ngữ khí hơi chút bá đạo mệnh lệnh nói, “Cho anh phương thức liên hệ của em đi.”
Ánh mắt đen láy của Phương Thuần dưới ánh đèn và ánh trăng càng thêm lấp lánh, cô có chút không biết làm sao nhìn Giang Tây Triết.
Thật ra lúc biết tên cô, Giang Tây Triết cũng đã biết số điện thoại của cô rồi, nhưng mà anh nghĩ lần này lấy được phương thức liên lạc, ý nghĩa sẽ rất khác.
Giang Tây Triết móc điện thoại của mình ra ấn vài cái, đưa điện thoại cho cô.
Phương Thuần chậm rãi lấy điện thoại từ trên tay anh, nhìn tên liên hệ mà người kia mới thiết lập hai chữ “Thuần Nhi”, đầu ngón tay cô nóng lên nhập một dãy số vào, rồi kiểm tra lại một lần nữa, sau đó mới đặt lên tay anh.
Giang Tây Triết cầm lại điện thoại, không do dự lập tức gọi lại, “Số của anh.”
“Vâng…” Phương Thuần gật đầu.
“Được rồi, em nhanh đi lên nhà nghỉ ngơi đi, hôm nay em mệt quá rồi.” Giọng Giang Tây Triết dịu dàng như vừa tắm ở suối nước nóng.
“Dạ, đi đường cẩn thận.”
Mấy ngày nay mỗi tối Giang Tây Triết đều sẽ nghe bốn chữ này, nhưng mỗi lần nghe được đều cảm thấy êm tai như lần đầu.
Phương Thuần ngồi ở trên giường nhìn cuộc gọi nhỡ trong điện thoại, rối rắm suy nghĩ nên lưu tên gì…
Giang Tây Triết?
Giang tiên sinh?
Tây Triết?
Ý tưởng này toát ra làm cô sợ đến mức nhanh chóng lắc đầu, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn lưu ba chữ “Giang Tây Triết”, sau đó thay áo ngủ đi vào phòng tắm.
Mà bên này Giang Tây Triết vừa lái xe vừa báo cáo tình hình chiến đấu cho Ngôn Bỉnh Sơ.
“Vậy cũng chậm quá đi, không giống cậu.” Ngôn Bỉnh Sơ nói đùa, những lời anh muốn nói vốn dĩ không dừng lại ở đây, nhưng Lý Nhĩ Lạc bên cạnh, có mấy câu nói anh giữ trong lòng.
“Nhấn mạnh với cậu bao nhiêu lần rồi, lần này anh đây nghiêm túc, phải thả dây dài mới câu cá lớn được.” Giang Tây Triết tăng tốc vượt qua chiếc xe phía trước.
“Đừng làm cho cá chạy.” Ngôn Bỉnh Sơ nói xa xăm.
“Sơ Sơ, cậu không tin sức hấp dẫn của tớ đến vậy hả? Dù sao đi nữa năm đó tớ cũng là giấc mơ của thiếu nam thiếu nữ trong trường mà!”
Nghe anh chàng nói như vậy, Ngôn Bỉnh Sơ vui vẻ, “Lái xe đàng hoàng, tớ đi ngủ đây.”
“Đạo trưởng, hiện giờ còn chưa tới 11 giờ nữa…”
Ngôn Bỉnh Sơ lại cùng anh chàng nói câu được câu không, dặn dò anh ta chuyên tâm lái xe, mới cúp máy.
“Các anh đang lừa bán thiếu nữ sa ngã sao?” Lý Nhĩ Lạc từ trong chăn chui ra, gối đầu lên cánh tay Ngôn Bỉnh Sơ.
Ngôn Bỉnh Sơ nhớ lại câu nói anh trả lời khi nói chuyện điện thoại với Giang Tây Triết, đúng là hơi giống, “Trên giường này không phải cũng có một người giống vậy sao.”
Lý Nhĩ Lạc nghĩ thầm, cái này đâu giống đâu, rõ ràng là bản thân làm bộ đáng thương cầu thu dưỡng mà, “Tôi là tự nguyện tiến vào ổ sói.”
Ổ sói? Cái ví dụ này thật sự không phù hợp với hành vi thường ngày của anh.
“Được rồi, nhanh đi ngủ đi.” Ngôn Bỉnh Sơ nói.
“Giờ này cũng quá sớm rồi.” Lý Nhĩ Lạc cảm thấy hơi chút không thú vị, tiết tấu sinh hoạt như vậy quả thực là khắc họa sinh hoạt của mình sau 60 tuổi.
Vừa nãy Giang Tây Triết nói còn sớm, hiện giờ cô cũng nói còn sớm, đã hơn 11 giờ rồi, giờ này chẳng lẽ còn rất sớm sao?
Ngôn Bỉnh Sơ bắt đầu hoài nghi bản thân, “Vậy cô muốn làm gì?”
Giang Tây Triết về đến nhà, đang chuẩn bị rón ra rón rén thần không biết quỷ không hay lén lút lên lầu, kết quả ——
“Đứng lại!”
Chỉ thấy phòng khách vừa nãy còn đen như mực, hiện tại đã bật toàn bộ đèn lên, đèn đuốc sáng trưng bắt anh tại trận.
Ba mẹ Giang Tây Triết mặc áo ngủ nằm trên sô pha, trên người đắp cái thảm, hiển nhiên là có chuẩn bị trước, ôm cây đợi thỏ!
“Ba mẹ, tại sao ba mẹ vẫn chưa đi ngủ thế?” Giang Tây Triết yếu ớt hỏi.
“Mấy ngày nay con đi sớm về trễ để làm chuyện gì? Cả ngày không thấy bóng người!” Mẹ Giang Tây Triết ngồi trên sô pha thẩm vấn con trai mình.
“Con đây không phải là bận việc trong tiệm sao?” Giang Tây Triết vô cùng nịnh hót đi qua ngồi giúp vị đại nhân xoa bóp chân.
“Đi đi, ngồi bên cạnh đi!” Ba Giang không chút khách sáo đuổi con trai mình đi chỗ khác.
“Ôi chao, ba, bây giờ người còn ghen với con trai mình nữa sao!” Giang Tây Triết cảm thấy bản thân có chút đáng thương.
“Đừng lắm mồm, rốt cuộc con đã làm chuyện gì, con nói đi năm nay con đã ba mươi mấy rồi, có thể đừng càn quấy bên ngoài nữa được không!” Nhìn Giang Tây Triết là biết tính cách của ba Giang và mẹ Giang ngay, đều tương đối cởi mở.
“Ba mẹ, hiện giờ con thật sự không phải hồ đồ, con đang nỗ lực để hai người bế cháu trai đó!” Giang Tây Triết nói.
Mẹ Giang ném một cái gối qua, “Còn nói không lêu lỏng bên ngoài!”
“Mẹ ơi, mẹ ruột của con, người phải tin tưởng con trai ruột của mình, lần này là con nghiêm túc đó!” Giang Tây Triết cố gắng thanh minh cho bản thân, “Đối phương là một cô gái tốt, con muốn từ từ theo đuổi.”
“Thật à?” Cũng không thể trách ba mẹ anh không tin, chủ yếu là do tiền án của anh quá nhiều.
“Thật ạ! Thật hơn cả vàng thật luôn!” Giang Tây Triết giơ ngón tay lên xin thề.
“Vậy thì mẹ tin con một lần!” Trên mặt mẹ Giang âm u đã qua, “Con phải nắm chắc thời cơ, đến lúc đó là mẹ có thể khoe khoang trước mặt Diệp Lan…”
Phương Thuần tắm rửa xong đi ra ngoài, nhìn thấy màn hình điện thoại sáng lên, một lời mời kết bạn trên Wechat xuất hiện trước mắt cô.
- Tây Triết.
Không ghi đầy đủ ba chữ, mà cô lưu tên ghi chú của anh chỉ có hai chữ, nhấn đồng ý, Phương Thuần cũng không hiểu được là do mình lười hay là do mình có tiểu tâm tư gì khác.
“Ngủ ngon, nghỉ ngơi sớm chút.”
Phương Thuần nhìn thấy trên màn hình lập tức xuất hiện một tin nhắn, bản thân mới vừa nhấn xác nhận, cứ như là bên kia anh đã chờ sẵn.
Trong lòng cô bắt đầu nóng lên, nếu cứ như thế mãi, nhiệt độ cơ thể bình thường của cô thế nào cũng sẽ tăng một hai độ thôi.
Bên kia Giang Tây Triết đúng thật là đang chờ, bộ dạng si tình như vậy chính anh cũng không quen lắm.
Phương Thuần nhìn màn hình điện thoại, nhìn sắp được năm phút đồng hồ, chậm rãi đánh hai chữ ——
“Ngủ ngon.”
…
Sáng sớm Lý Nhĩ Lạc tỉnh dậy, vẫn giống thường ngày, trên giường đã không còn ai. Nhưng mà nói là sáng sớm, thật ra đã 10 giờ rồi.
Cô đứng lên đi rửa mặt xong, thấy trong phòng bếp vẫn còn cháo ấm.
Trong lòng cảm thán, sống cùng với anh thật đúng là dưỡng sinh, mỗi ngày đều nấu cháo không giống lần trước, chẳng qua nhìn vừa nhìn là thấy rất ngon, cô rất thích ăn cháo.
Hôm nay là cháo củ từ [2], có thể là do bỏ đường phèn vào, không phải rất ngọt nhưng hương vị vô cùng ngon, cô không nhịn được mà ăn hai chén nhỏ, sau đó chà nồi rửa chén, thu dọn phòng ăn sạch sẽ, rồi lại làm tổ trên ghế sô pha.
Đây là tuyến sinh hoạt lúc 3 giờ gần đây của cô.
Cô mở TV, từ mèo và chuột đến tình cảm sâu sắc mưa lất phất, ngay lúc Lý Nhĩ Lạc đang xem Tom đuổi theo Jerry vô cùng vui vẻ.
Chuông cửa vang lên.
Sự bất ngờ đi qua trong nháy mắt, cô có một tia hồi hộp.
Là mẹ của anh ta sao?
Mẹ anh biết cô đang ở đây, nếu thật là mẹ anh, cô phải nói gì đây.
Thời gian ngắn ngủi, Lý Nhĩ Lạc cũng không thể nghĩ ra lời giải thích nào tốt, cô mang dép lê đi đến huyền quan, nhìn ra bên ngoài từ mắt mèo, một người đàn ông xách theo cái gì đó.
Không phải mẹ anh ta, Lý Nhĩ Lạc thở một hơi nhẹ nhõm.
Là nhân viên giao hàng sao?
Mấy hôm trước anh nói giữa trưa không cần nấu cơm, thật ra thì anh đã đặt cơm cho cô.
Tuy rằng anh không nói tại sao, nhưng Lý Nhĩ Lạc đoán rằng, chắc là anh sợ cô trong kỳ sinh lý khó chịu, người đàn ông như vậy Lý Nhĩ Lạc có chút không chống đỡ được.
Lý Nhĩ Lạc hơi không xác định mở cửa, mà người đàn ông ngoài cửa sau khi nhìn thấy cô, kinh ngạc đến tròn mắt, miệng mở ra một nửa, ánh mắt nhìn biển số nhà vài lần rồi trở lại trên người cô, một lúc lâu mới mở miệng nói một câu ——