Em Có Thể Giúp Anh Chữa Lành Vết Thương Được Không?

Chương 125: Con đã lớn



Thời gian trôi qua nhanh quá. Cuối cùng cũng sắp tới thôi noi của Khánh An(Dê) rồi.

Cuối tuần này cả nhà sẽ có một bữa tiệc thôi nôi hoàng tráng.

Chủ tịch đặt 100 bàn để mời khách, gia đình bạn bè tụ họp.

Vì đây là cháu ngoại đích tôn của ông mà.. Khách của ông toàn là ông to bà lớn. Bạn bè của ông bà xui gia. Bạn bè của hai vợ chồng con trai....

Bạn bè của Nam và Dương cũng về nước hết rồi.

Con trai nuôi của Thịnh tên Ánh Nhật cũng hơn một tuổi rồi.

Con trai của Tùng tên Hồng Đăng "Saru"

Vừa nhìn thấy con bé Khánh An trong bộ đầm công chúa màu hồng. Cả hai đã chạy tới nắm tay em rồi.

Em là cành vàng lá ngọc của Daddy Đình Nam mà. Đâu dể gì mà nắm tay, em hất tay hai anh ra.

Từ đi vào tới chỗ ba mẹ. Cả hai ông vẫn quyết muốn làm thông gia với Đình Nam... Dù là người lớn ai cũng mong mối quan hệ của bạn bè sau này sẽ khắng khíp hơn. Nhưng chuyện tương lai vẫn là do con trẻ quyết định.

Nai cũng ngày một lớn, càng lớn càng giống Otis. Ai cũng bảo chắc thằng bé đầu thai vào đây. Càng nhìn Nai cả nhà càng thương, càng buồn.

Hôm nay ngày giỗ của Otis. Bợ chồng Đình Nam đưa hai đứa con tới mộ thăm viếng. Nhổ cỏ, đốt nhang, cắm chi cậu bình hoa..

Hoàng Dương quỳ xuống trước mộ anh trai khóc.

"Anh hai, anh ở nơi đoa thế nào có tốt không? Em và ba mẹ nhớ anh lắm. Hôm nay em cũng dắt Dê và Nai tới thăm anh nè. Nai càng lớn càng giống anh. À mà anh ơi em đã xây dựng bệnh viện nhân ái theo di ngiyện của anh rồi đó. Anh vui không?"

Cậu cố gắng chỉ hai đứa con để chúng quỳ xuống, trước mộ cậu của chúng.

Hoàng Dương dắt hai con ra xe trước để Đình Nam ở lại nói chuyện riêng.

" Otis.. Otis... Anh nhớ em, nhớ chàng trai ngốc. Nhớ kẻ ngốc chỉ biết nghĩ cho anh. Mà không nghĩ cho mình một chút. Nếu em ích kỷ hơn một chút thì có lẽ đã không như bây giờ... Cũng ba- năm rồi, anh con nhớ rất rõ giấc mơ đó. Em bảo em chỉ cần một đám cưới với anh. Anh cũng đã cho em một đám cưới rồi, chỉ tiếc rằng anh chỉ có thể cho ở trong mơ mà thôi. Anh biết lần đó, anh sống sót quay về là do em giúo anh.. Nếu có kiếp sau thì hãy sống thật hạnh phúc. Đừng có vì ai mà hy sinh nữa nhé.... Anh thương em, vợ chồng anh đều thương em.... Tạm biệt em.. Khi nào rản anh lại tới. "

Anh lau hết đi nước mắt rồi ra xe trở về cùng gia đình nhỏ.

Thời gian qua vì vợ và con mà anh bỏ bê sự nghiệp quá rồi. Giờ con cũng đã lớn. Cả hai giao con ở nhà ông bà giữ.

Anh vào lại công ty thực hiện ước mơ. Đi show, học thanh nhạc, học nhảy ra MV.

Cậu bào công ty giữ vị trí chủ tịch, quản lý tất cả. Anh từ sau lần đó, không bao giờ bỏ cậu ở nhà đi chơi nữa. Ngược lại cậu nhiều khi đi họp, đi nhậu vơi đối tác bỏ anh ở nhà đi tới khuya mới về. Nhưng vợ chồng vẫm hạnh phúc, vì anh hiểu cậu vì công việc. Cậu hiểu anh vì là ca sĩ đi show đêm về khuya, nhiều lúc đi diễn xa là bình thường.

Hôn nhân là vậy đấy cưới nhau vì yêu nhau, sông với nhau vì yêu nhau, tha thứ vì yêu nhau, cảm thông vì yêu nhau,tin tưởng cũng vì yêu nhau. Hôn nhân có hạn phúc hay không? Là do bản thân mình lựa chọn. Chị cách tin tưởng nhau, tha thứ cho nhau.

Muốn có hôn nhân hạnh phúc là phải dành thời gian cho nhau. Lâu lâu cùng nhau ăn tối, đi xem phim hâm nóng tình cảm.

Hay là những cử chỉ âu yếm dành cho nhau. Như ôm, nắm tay, hôn. Lâu lâu cũng phải dành cho nhai những đêm ngọt ngào. Bên nhau trao nhau tất cả mọi thứ.

Hãy cùng nhau lên kế hoạch tương lai, cùng nhau chăm sóc con cái.

Hai con của họ dần lớn lên. Vào tiểu học Khánh An, Hồng Đăng, Ánh Nhật, Đình Phong cùng học chung trường.

Khánh An đi học lúc nào cũng có hai vệ sĩ. Người cầm sách, người lái xe chở đi học....

... "Hồng Đăng trà sữa của mình đâu?" Khánh An hỏi

Anh ta vội vàng lôi ra từ ba lo "Của cậu đây"

"Ánh Nhật bánh tráng của mình đâu?"

"Đây của cậu hết đấy"

"Chị hai ơi! Em mỏi chân quá" Đình Phonh hỏi

"Ánh Nhật...." Khánh An ra lệnh

"Hiểu rồi"

Cậu ngồi xuống trước mặt Đình Phong

"Lên đây anh cõng" Ánh Nhật đáp

..

Cuối tuần này ba mẹ của hai chị em họ trốn họ đi du lịch riêng.

"Cuối cùng cũng tới Vũng Tàu rồi, thích quá" Hoàng Dương nói

"Chúng ta bỏ con ở nhà vậy ổn không vợ?"

"Chúng nó lớn rồi, ở nhà có ônv bà mà lo gì"

Cả hai vợ chiìng đi dạo biển, nắm tay nhau như hồi mới yêu. Vừa đi vừa trao nhau những nụ hôn.

Vừa về tới khách sạn, vừa tới cửa. Cả hai đã không chịu nổi mà quấn lấy nhau hôn rồi. Những ngày ở nhà có con cái nên không được thoải mái.Anh yêu em" "Em yêu anh"

Hai người mây mưa, vờn nhau mãi mê. Từ cửa phòng, tới giường nằm xuống. Hôn rồi hít hà mùi cơ thể quen thuộc của nhau. Mãi mê trao nhau những gì ngọt nhào nhất của tình yêu. Trận yêu giữa đêm khuya khiến cả hai càng yêu nhau nhiều hơn.

Cả hai nắm tay nhau cùng hứa. Trọn đời, trọn kiếp yêu nhau. Kiếp sau... Cũng sẽ tìm nhau yêu nhau....

...

Chẳng mấy chốc hai đứa trẻ cũng lớn rồi. Giờ đã bào trung học rồi. Khánh An vân xlaf một hoa khôi của trường. Học giỏi xinh đẹp, ngoan ngoàn, cá tính, lại giỏi võ. Cả trường vừa được chịn làm hoa khôi vừa là chị đại. Nam sinh mê mệt, nữ ainh không dám hó hé. Kế bên kúc nào cũng có hai vệ sĩ. Hai chàng trai đó yêu mến cô bé từ nhỏ tới giờ. Nhưng tới giờ họ cũng chưa biết người cô thích là ai.

"Ánh Nhật, Hồng Đăng hai cậu đi mua đồ ăn sáng, nước cho chị em mình đi"

"ok"

"Đợi xíu"

"Sao chị hai ác bới hai anh thế?"

"Họ tự nguyện mà"

Ai bảo người ta là cành vàng lá ngọc mà.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv