“Thôi nào, anh đừng bắt chước em như vậy, không vui đâu!” Cố Tiểu Khả cất gương và son vào trong túi, đôi mày thanh khẽ chau lại.
Đây vốn là câu nói mà cô hay nhõng nhẽo với anh mà, vậy mà anh lại nhại lại trêu tức cô sao? Ai mới là người vô lương tâm chứ, đôi lúc Trình Vương không khác gì một đứa trẻ, có khi nào đối với người khác và trong công việc anh cũng bày ra bộ mặt này không nhỉ.
Nghĩ đến đây cô đã tưởng tượng ra được bộ mặt làm nũng của anh đối với đối tác làm ăn gì đó như trên phim, Cố Tiểu Khả bật cười ra nước mắt.
“Em cười?” Anh nhướng mày.
“Được rồi, lần sau sẽ không quát anh, không quát anh.” Cô đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc anh, tiện xoa đầu anh như dỗ dành.
Đợi Cố Tiểu Khả quay đầu về vị trí cũ với bảng Menu trên tay, Trình Vương khẽ nhếch miệng, đôi mắt đen của anh nhìn cô có chút cưng chiều. Tật tốt khi trong mắt cô anh là một thiếu niên ngây thơ thích làm nũng...chứ không phải một tên xảo quyệt, mưu mô và dứt khoát.
Gà chiên được đem ra đặt trên bàn, đúng lúc anh lại có cuộc điện thoại từ cấp dưới. Trình Vương điềm nhiên ngồi luôn tại chỗ nghe điện thoại chứ không ra ngoài, Cố Tiểu Khả cũng không có ý định để ý đến cuộc trò chuyện của anh. Cơ bản về vấn đề kinh doanh này cô không hiểu lấy dù là một chút.
Nhưng đợi anh đã mười năm phút anh vẫn chưa nói chuyện xong, Cố Tiểu Khả phùng miệng nhìn anh.
Anh không nói gì với cô, tiếp tục bàn chuyện với đối phương, anh xoa đầu cô và ám chỉ cô cứ ăn trước.
Cố Tiểu Khả khẽ gật đầu, chi bằng cô ăn trước, gà phải ăn nóng mới ngon!
Nhìn đồng hồ nhỏ trên tay của mình Cố Tiểu Khả mới phát hiện ra anh đã nói chuyện ba mươi phút, khuôn mặt khi bàn chuyện của anh rất phức tạp, có lúc chau mày lại, cũng có lúc lại tỏ ra hài lòng. Cô ăn cũng trở nên không ngon. Trình Vương vốn bận bịu như vậy lại luôn chủ động hẹn cô đi ăn uống, cô biết anh quan tâm cô, xong cô lại thấy bản thân mình đang làm phiền anh.
Ý nghĩ đó chợt tan biến khi cô nhìn vào khuôn mặt của anh, một khuôn mặt chỉ toàn là sự trầm tĩnh nhưng đối với cô lại luôn ôn nhu, dần sự tức giận lại bị nhấn chìm, cô ặm cụi gỡ chiếc đùi gà ra, muốn đút cho anh ăn.
Gà gỡ xong, Cố Tiểu Khả chợt nảy ra ý định, cô hơi gật đầu đắc ý.
“A!” Cô cắm chiếc nĩa màu bạc vào miếng thịt giòn tan, đưa lên trước mặt anh, cô cười để lộ hàm răng trắng.
Không cưỡng lại được sự đáng yêu của tiểu bảo bối, anh hơi há miệng để cô đút thức ăn vào miệng cho mình.
“Ngon không?” Cô đưa tay lên che miệng nói nhỏ, cô không muốn đầu dây bên kia của anh nghe được tiếng nói của cô.
Anh đang bàn công việc, tiện không trả lời cô nên mới gật đầu một cái.
Mới nhai được hai miếng anh đã bị giọng nói của cô làm cho tức nghẹn.
“Tất nhiên là ngon rồi, em cũng đút như vậy cho bạn trai cũ của em đó!”
Không khí đột nhiên yên tĩnh.
Trình Vương ngưng cuộc nói chuyện lại, anh đứng hình như nhận ra điều gì đó từ lời nói của cô. Âm thanh ‘Trình tổng’ trong loa điện thoại cũng không làm anh phân tâm được sự chú ý của mình với khuôn mặt đang cười ngây ngô của Cố Tiểu Khả.
Cô vậy mà dám...nhắc ba từ ‘bạn trai cũ’ trước mặt anh sao? Dẫu biết là khi quen cô anh không quan trọng việc cô từng yêu ai, nhưng tại sao khi nghe Cố Tiểu Khả nói từng làm hành động thân mật vừa rồi với một tên con trai khác anh lại có chút bực tức.
Anh nâng hạ yết hầu, trực tiếp ngắt điện thoại, gương mặt lạnh lùng khiến Cố Tiểu Khả cũng phải hối hận vì lời nói vừa rồi của mình. Lẽ nào cô làm anh tức giận rồi?
Trình Vương dứt khoát lấy một miếng giấy ăn từ trong hộp ra, miếng gà mà cô đút cho anh cũng theo đó mà bị quăng vào sọt rác nhỏ bên dưới không thương tiếc.
“Anh làm gì vậy?” Cô hơi cắn răng.
Anh thở phào nhìn cô, sau khi đối diện với đôi mắt ngây thơ của cô cuối cùng anh cũng thể phẫn nộ. Đưa tay lên vuốt vuốt mi tâm, anh nói. “Ăn nhanh một chút, anh đưa em về nhà.”
Cô lặng nhìn đồ ăn trên bàn vừa gọi ra còn chưa động tới, rõ ràng không gọi đồ chưa, nhưng sao cô lại ngửi được mùi ‘giấm’ nặng thế này…
Cố Tiểu Khả đưa tay lên che miệng, cô hơi cúi đầu cười thầm mà run cả vai. Nào ngờ anh không biết, lại tưởng cô khóc!
“Anh xin lỗi…” Anh chạm vào bờ vai nhỏ nhắn của cô, hơi thở trở nên hỗn loạn.
Chợt Cố Tiểu Khả ngẩng đầu, cô bật cười sảng khoái. “Trình tổng, anh không phải đang ghen đấy chứ?”
Ghen?
Anh sững lại. Biết mình đã trúng kế của Cố Tiểu Khả liền hắng giọng như chưa có chuyện gì xảy ra, hóa ra cô không khóc!
“Chỉ là bạn trai cũ, anh không nhỏ nhen.” Anh nói bằng cất giọng cực kỳ u ám.
Cô không nhịn được cười, tuy làm anh tức giận nhưng cô lại thấy hạnh phúc, hạnh phúc vì Trình Vương vậy mà lại biết ghen tuông với người khác, cô cười ngọt. “Trình Vương, anh là mối tình đầu của em, làm gì có bạn trai cũ chứ.”