Ánh sáng rọi qua tấm rèm che cửa sổ, tiếng còi xe đô thị chỉ lọt vào một chút thôi không đáng nói, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, mọi người đã đi làm việc từ rất sớm. Trong căn phòng nguy nga này vẫn còn hai người đang nằm ẩn mình trong chăn còn chưa dậy.
Cuộc vận động đêm qua quả là đáng nhớ!
Cố Tiểu Khả thường phải dậy sớm đi học vào mỗi buổi sáng, nhưng hôm qua vì có chút rượu trong người khiến cô không nhớ giờ giấc gì nữa, bản thân trong mơ cũng tự nhủ rằng không cần phải đi học, cô đã sắp tốt nghiệp rồi, chỉ việc ngủ thôi. Nhưng đến giờ trưa thì lại không được lười biếng, bụng của cô hình như có phản ứng rồi, nên ăn mỳ hộp hay gọi đồ ăn chín đến nhà đây? Ngày đầu tiên được nghỉ học sau kỳ thi cuối cô không muốn chăm chỉ đâu.
“Hưm…” Đang định vươn tay lên một cái, cả người vừa nhúc nhích đã thấy nặng nề, Cố Tiểu Khả hơi nhíu mày, cô lười biếng mở mắt. Đôi mắt vẫn còn lờ mờ ngái ngủ, vẫn chưa phân định được điều gì.
Đèn chùm, điều hòa, tường vàng, tranh sơn dầu, bàn làm việc, sofa,...
Cố Tiểu Khả mở to mắt, đây đâu phải phòng của cô?
Thấy bụng mình còn nặng, Cố Tiểu Khả khẽ run, cô chầm chậm đổi hướng nhìn xuống bên dưới thân thể. Là một cánh tay!
C...cánh tay này của ai? Cố Tiểu Khả sợ hãi, cô nuốt nước bọt, nhìn lên trên một chút, cô phát hiện ra mình không mặc gì cả, đơn giản là được tấm chăn đắp lên quá ngực.
Chuyện gì đã xảy ra, rốt cuộc đã có chuyện gì…
Cô hít một hơi lấy can đảm, hơi nhích đầu ngẩng mặt lên xem người nằm cạnh mình là ai, bắt gặp cái cổ đầu dấu hôn đỏ tím cùng xương quai hàm quen thuộc, Cố Tiểu Khả theo phản xạ giật nảy mình. Trình Vương!
Lồng ngực cô đập thình thịch, đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi cơ thể cô. Đêm hôm qua...hai người đã…
Từ từ nhớ lại lần cuối cùng cô gặp Trình Vương trên sân thượng, cùng nhau ăn uống, lúc đó… Cố Tiểu Khả nóng mặt, tự giận chính mình, cô đã chủ động làm những điều xấu hổ trước mặt Trình Vương, sau đó hai người cùng nhau về phòng.
Làm sao đây, trong mắt anh cô liệu còn một chút giá trị nào không? Cô đã trở thành con người gì thế này, sao cô lại hành động lỗ mãng như vậy, đáng trách! Đáng trách!
Thấy trong tay mình có sự cọ quậy, Trình Vương từ từ mở mắt, anh nhìn xuống dưới phát hiện ra cái đầu nhỏ của Cố Tiểu Khả đang rung rung, có lẽ cô dậy rồi nhưng không gọi anh.
Khóe miệng anh nâng cao mang theo sự hưng phấn. Ngủ dậy cùng người mình yêu hóa ra có cảm giác này, lâng lâng, vui sướng, hào hứng… Anh trở người ôm chặt lấy cô hơn, lại cảm thấy sự run rẩy của cô khiến anh sững sờ.
Không ai nhắc nhở, Trình Vương dùng một tay giữ đầu cô từ bên dưới, tay còn lại rời khỏi eo cô, đưa lên nâng mặt Cố Tiểu Khả về phía mình. Anh phát hiện ra cô đang khóc…
“Tiểu Khả, em sao vậy?” Anh bối rối hơi nhổm người dậy lau nước mắt cho cô.
Cố Tiểu Khả hổ thẹn không dám nhìn anh, cô nhìn xuống, môi cắn chặt lấy nhau không buông. Anh dậy rồi...cô biết phải làm sao đây, cô còn đang nghĩ rằng hay làm theo giống như những bộ phim tình cảm trên phim, biết mình sai liền nhân lúc anh chưa tỉnh dậy mà rời đi, giữ cho mình chút sĩ diện cuối cùng, nhưng không kịp rồi, hoặc là cô không có cái can đảm ấy.
Trình Vương không biết mình sai ở chỗ nào mà khiến cô khóc, mà là càng lúc khóc một nhiều hơn. Anh nặng lòng, tâm trạng khó chịu, đôi mày chau lại. Anh rất ghét nhìn thấy cô khóc, nước mắt của cô không nên rơi dễ dàng như vậy, nó là vô giá.
Anh ôm chặt lấy cô, hôn nhẹ lên mái tóc của cô. “Đừng khóc nữa.”
Lời nói của anh vậy mà khiến cô khóc thành tiếng, cô như đứa trẻ, vùi mình vào ngực anh. “Em xin lỗi.”
Lời xin lỗi khó hiểu của cô khiến anh mở to đôi mắt. Anh vẫn không hiểu ẩn ý của lời xin lỗi này là gì. Có lẽ nào lại hối hận vì những chuyện đã xảy ra?
Sắc mặt anh liền lạnh đi, nhưng tay vẫn ôm chặt lấy cô. Có lẽ anh đã sai.
“Vương, có phải hôm qua...em đã khiến anh rất bất ngờ không, là em không tốt, em lại xấu xa như vậy, em...em không cố ý làm những hành động điên rồ đó.” Cô vừa khóc vừa nói, bộ dạng rất thảm thương.
Anh chợt hiểu ra, bá khí cũng vì vậy mà tan biến. Cố Tiểu Khả hóa ra vẫn ngây thơ và trong sáng, đối với anh cô chưa bao giờ thay đổi. Cô là khóc vì đêm hôm qua cho rằng mình dụ dỗ anh sao?
Bản thân có ý trêu ghẹo cô, anh liền trả lời. “Em hôm qua rất hư hỏng.”
Cố Tiểu Khả run lên, cô sững lại, đúng là cô rất hư hỏng, cô làm vậy chính là tự hạ giá trị bản thân. Cô càng không biết tại sao mình lại làm vậy, chỉ vì rượu ư?
“Em xin lỗi, em sẽ đi ngay đây.” Cô ủ rũ muốn ngồi dậy, hai tay vẫn giữ lấy chăn trước ngực.
Anh bật cười ôn nhu kéo cô vào lòng mình, giữ má cô, hôn cô một cái vào chóp mũi. “Tại sao em luôn xin lỗi vậy?”
“Em…”
“Ngốc. Em không có lỗi, đừng trách mình.” Anh cất giọng âu yếm đầy yêu thương.
Cô cảm động nhìn anh, mắt vẫn còn hơi đỏ, tóc vẫn còn hơi rối vì vừa ngủ dậy. “Em như vậy, anh có còn yêu em không?” Đây là câu hỏi cô không muốn nói nhất. Cô đối với anh cái gì cũng là thật lòng, cũng cho anh thứ duy nhất cô giữ gìn suốt hai mươi mấy năm, tuy là vì cô say, nhưng từ lúc yêu anh cô cũng chưa có ý định bắt đầu với người đàn ông khác.
Trình Vương vuốt nhẹ khuôn mặt bầu bĩnh của cô, khi cô khóc không còn thấy hai chiếc răng khểnh tinh nghịch mà duyên dáng, nhìn cô chỉ có sự lo lắng và buồn bã. Anh hiểu cô hơn ai hết, anh biết rằng trong đầu cô bây giờ sẽ có suy nghĩ sau khi chiếm hữu được cô, anh có thể bỏ cô bất cứ lúc nào.
Anh chạm tay vào môi cô, nghiêm túc nói. “Chỉ có thể yêu em hơn.”