Lời này của anh không chỉ xoa dịu và chỉ điểm cho Thiệu Huy mà còn khiến cho Lâm Vĩ Thành phải ngẫm nghĩ. Anh nhìn qua Bạch Mai vẫn đang nghiêm túc thu dọn lại từng miếng bông gạc. Liệu anh cũng có thể có cơ hội sửa sai chú?
Sau lần nói hai người nói hết lòng mình hôm đó, Bạch Mai không hề quay lại biệt thự thêm lần nào. Cũng có vài lần anh chủ động gọi điện cho cô, viện lý do gì đó để mời cô đến nhưng cô vẫn giữ thái độ lạnh nhạt như cũ.
“Giờ cũng trễ lắm rồi, cô ở lại đây sáng may hãy về.” - Khả Hân nói Bạch Mai.
Advertisement
Bạch Mai nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.
Dương Trạch quan sát ánh mắt của Lâm Vĩ Thành nãy giờ cũng biết mình phải tiếp tục vai diễn kia.
“Vậy tôi cũng ở lại, để sáng mai đưa Bạch Mai về.”
Lâm Vĩ Thành hơi xiết tay lại, anh rất muốn nói Dương Trạch cứ về đi, ngày
mai anh tự đưa Bạch Mai về. Nhưng những lời đó không thốt ra khỏi miệng được, Dương Trạch cũng là một người em thân thiết, anh đâu thể không cho Dương Trạch ngủ lại.
Trên lầu bất chợt vang lên tiếng khóc của Khả Vĩ, con bé hẳn là đã dậy rồi, Khả Hân và Lâm Vĩ Phong tức tốc chạy lên lầu. Quản gia Thuận ở bên này cũng vội cho người đi thu xếp phòng nghỉ, phòng của Bạch Mai trước nay vẫn luôn để đó, trong nhà còn một phòng khách nữa, nhưng có đến ba người Dương Trạch, Hoàng Thiệu Huy và Anna.
Quản gia Thuận đi đến nói nhỏ với Vĩ Thành tình hình hiện tại, nhà bọn họ tuy to nhưng chỉ có hai phòng khách, những phòng ở lầu ba hầu như đều khóa kín sau khi cha mẹ Vĩ Thành qua đời.
“Bạch Mai, Anna ở cùng phòng với em được không?”
“Tất nhiên là được rồi, em còn đang định nói để cô ấy ở cùng em.” - Bạch Mai vừa nói dứt lời thì Anna cũng đi từ trên lầu xuống.
Anna gật đầu cười với Bạch Mai có vẻ như không hề phản đối chuyện đó, Bạch Mai nhiệt tình đứng dậy đưa Anna đến xem phòng.
“Vậy còn một phòng khách là của hai đứa.” - Lâm Vĩ Thành nói.
“Anh Vĩ Thành, đêm nay em ngủ ở phòng anh được không? Em có chuyện
muốn nói.”
Dương Trạch vừa dứt câu cả Vĩ Thành và Thiệu Huy đều nhìn anh chằm chằm.
“Để một người đang bị thương như tôi ngủ một mình là quá đáng lắm đó.” - Thiệu Huy tràn đầy cô đơn nói.
David và Henry vừa được bằng bó xong, cánh tay của David có chút nghiêm trọng, vào phòng phẫu thuật mất mấy tiếng.
“Có thuốc không?” - David lên tiếng hỏi.
Henry lắc đầu nhưng lại quay sang nói thuộc họ tìm thuốc đến, cậu đưa cho David, tự mình châm lửa. David rít một hơi dài, cười nói:
“Mấy cái gây tế dỏm đó cũng không bằng một hơi thuốc.”
Henry gật đầu không nói, cậu biết lúc này tâm trạng của David đang cực kỳ tệ.
“Cha nuôi đã có chỉ thị chưa?”
“Ngài ấy không liên lạc gì với chúng ta, tôi cũng không dám chủ động liên lạc trước.”
Henry và David đều hiểu Andrew biết rõ tất cả, có chuyện gì xảy ra ở nơi này mà qua được mắt ông
“Lúc đầu tôi thật sự không muốn cùng anh đi cùng một con đường nhưng đến nước thì tôi không có can đảm đến trước mặt ngài ấy nhận tôi đâu. Bây giờ anh tính sao, tôi chờ anh ra lệnh" - Henry có chút bất lực nói.
David rít một hơi cuối cùng, điếu thuốc cháy đến đầu lọc:
“Đuổi theo bọn họ.”
“Anh muốn bay sang đó một lần nữa?”
David nhún vai đáp:
“Không còn cách nào khác, trước mắt cứ như vậy tránh cha nuôi một thời gian cho ông ấy nguôi giận. Hơn nữa người của mình thì phải đưa về chứ.”
Henry cũng không phản đối ý tưởng này, cậu chỉ hỏi lại một câu:
“Nếu bọn họ chỉ đưa Khả Hân và Anju đi, anh có đuổi theo không?”
David không trả lời, ném điếu thuốc đi.