Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!

Chương 141: Đôi co



Lâm Vĩ Phong và Khả Hân đi ra đến cổng Khả Hân vẫn chưa hoàn hồn lại, mọi chuyện ở nhà chú của cô cứ như vậy được Lâm Vĩ Phong giải quyết rồi sao? Khả Hân nhìn cánh tay đang ôm lấy vai mình của anh có chút không tự nhiên tránh né nó.

“Chú tôi sẽ phá sản thật sao?” - Khả Hân vẫn đắn đo hỏi lại, dù sao đó cũng là người thân cuối cùng của cô, cô không muốn mình là người chính tay đẩy họ vào vực thẳm.

“Cô nghĩ một công ty phá sản là chuyện đơn giản vậy sao? Chẳng qua là tiêu tán một nửa tài sản thôi.”

Một nửa tài sản? Khả Hân hít sâu một hơi, đối với người xem lợi ích còn quan trọng hơn tất cả như gia đình chú của cô thì một nửa tài sản này chẳng khác nào lấy mạng họ.

“Nếu anh vì tôi mà làm vậy thì không cần thiết đâu.”

Lâm Vĩ Phong nhướn mày thích thú nhìn cô hỏi:

“Cô rốt cuộc là lo lắng cho họ hay là lo lắng cho tôi?”

Khả Hân mím môi, cô thật sự là ngưỡng mộ bản tính lưu manh này của Lâm Vĩ Phong, dù là ở thời điểm nào cũng có thể đem câu chuyện nói thành ái muội như vậy. Khả Hân không phủ nhận cô có lo lắng cho Lâm Vĩ Phong, mặc dù cô không quá am hiểu về chuyện kinh doanh nhưng cô biết hành động vừa rồi của Lâm Vĩ Phong sẽ khiến anh tổn thất không nhỏ.

“Anh đang chơi trò gì vậy? Hôm qua bảo tôi cút đi, sáng nay lại đến đây muốn thay tôi đòi công bằng à?”
Advertisement


Lâm Vĩ Phong cau mày không vui, miệng lưỡi của cô gần đây chỉ dành để nói móc anh, tính khí cũng khó chiều hơn trước rất nhiều.

“Được rồi, tôi đưa cô về ký túc xá.” - Anh vươn tay muốn ôm lấy cô nhưng bị cô đẩy ra.

“Cảm ơn anh, tôi có thể tự về được.” - Cô nói xong thì xoay người đi thẳng ra đường.

“Cô có cần cố chấp vậy không?”

Khả Hân nghe thấy câu này của Lâm Vĩ Phong thì vô cùng tức giận, dừng bước quay lại tức giận hét lên:

“Tôi mới là người phải hỏi vì sao anh lại cố chấp như vậy? Anh có thể trước sau thống nhất được không? Tôi đã làm gì sai mà đáng bị anh đối xử như vậy, lúc anh không cần thì vứt đi như tờ giấy rách lúc anh cần thì lại muốn tôi ngã vào lòng anh.”

Khả Hân ở bên cạnh Lâm Vĩ Phong chưa lâu, cô cũng không hiểu được hết con người anh. Cô cảm nhận được ấm áp anh dành cho mình cũng trải qua nỗi đau vô cùng chân thật khi anh lạnh lùng với cô. Tình cảm lúc nóng lúc lạnh như vậy Khả Hân không chịu nổi.

“Tôi đã nói rồi, đợi một thời gian nữa.” - Lâm Vĩ Phong nói ra câu này chính anh có thể hiểu rõ mình có bao nhiêu bất lực.

Anh bảo Khả Hân đợi cũng là đang muốn chính mình đợi, anh không thể tham lam vừa muốn anh trai khỏe mạnh vừa Khả Hân ở bên mình. Lâm Vĩ Phong cũng không dám đánh liều, so với có tất cả anh càng sợ mình sẽ mất tất cả.

Khả Hân khẽ nhếch môi, cô không đợi được, đứa nhỏ trong bụng cô cũng không đợi được. Khả Hân không đáp lại chỉ khẽ lắc đầu rồi lại xoay lưng về phía anh.



Lâm Vĩ Phong đuổi theo cô lúc định bắt lấy tay cô thì cô một người xuất hiện ngăn cản. Phan Khánh Nguyên đứng chắn giữa anh và cô, ánh mắt anh ta nhìn về Lâm Vĩ Phong mang theo địch ý rất rõ.

Khả Hân nhìn thấy Phan Khánh Nguyên xuất hiện ở đây thì rất bất ngờ, sao lại có chuyện trùng hợp đến thế? Không đợi Khả Hân lên tiếng hỏi Phan Khánh Nguyên đã giải đáp thắc mắc của cô.

“Anh không gọi được cho em từ hôm qua đến giờ, anh gọi cho Kim Chi thì em ấy nói em về nhà chú nên anh mới sang đây đợi.”

Khả Hân nhìn Khánh Nguyên rồi lại nhìn Lâm Vĩ Phong, cảm giác bị hai người này kẹp ở giữa thật sự không dễ chịu chút nào.

“Khả Hân, bước qua đây.” - Lâm Vĩ Phong nghiêm giọng nói, bởi vì trước mặt là Phan Khánh Nguyên nên anh liền bày ra khí thế áp bức người khác.

Khả Hân siết chặt nắm tay, không biết nên làm thế nào, Khánh Nguyên để ý thấy sự giằng co của cô nhân cơ hội nắm lấy tay cô dịu dàng nói:

“Em đừng sợ, có anh ở đây, anh không để anh ta ức hiếp em đâu.”

Khóe môi Khả Hân khẽ giật giật, nếu là người khác nghe câu nói này hẳn sẽ xúc động vô cùng nhưng mà cô thì không cười nổi. Dù không dám nhìn nhưng cô có thể tưởng tượng ra sắc mặt của Lâm Vĩ Phong kém đến mức nào rồi.

Không đợi cô kịp suy nghĩ nên phản ứng ra sao Lâm Vĩ Phong đã lao qua đẩy mạnh Phan Khánh Nguyên ra, anh nắm rất chặt cổ tay cô, chỗ Khánh Nguyên vừa nắm qua khiến anh thấy rất khó chịu.

“Lâm Vĩ Phong, anh đừng ỷ vào gia thế mà ngang ngược, Khả Hân đang chuẩn bị thủ tục ly hôn với anh trai của anh. Cô ấy không cần đi theo anh, anh không có quyền gì với cô ấy cả.”

Khả Hân cảm thấy Khánh Nguyên dù trải qua bao nhiêu lần vẫn không rút được kinh nghiệm. Đối với Lâm Vĩ Phong nhất định không nên nói lý, càng không nên cứ châm dầu vào lửa.

“Cô cứ kiên quyết muốn ly hôn là do cậu ta xúi giục đúng không?” - Lâm Vĩ Phong kéo mạnh tay cô lên, nghiến răng hỏi.

“Ly hôn hoàn toàn là ý của tôi, không liên quan đến ai cả.”

“Cô đang bênh vực cậu ta?”

“...” - Khả Hân nghẹn họng, lúc Vĩ Phong tức giận thì trắng cũng có thể nhìn thành đen.

“Lâm Vĩ Phong, anh cưỡng ép một cô gái đi theo mình không thấy nhục nhã hay sao? Tại sao anh không hỏi Khả Hân bây giờ muốn theo ai, nếu cô ấy bằng lòng theo anh, tôi sẽ không nói thêm nửa lời.”

Lời đề nghị của Phan Khánh Nguyên được Vĩ Phong rất tán thành, anh gật gù nhìn Khả Hân, ánh mắt giống như muốn nói, nếu cô dám chọn đi theo cậu ta thì tôi sẽ đánh gãy chân cô. Khả Hân né tránh nhìn qua bên kia lại bắt gặp ánh mắt chờ mong của Khánh Nguyên.

Trong lòng Khả Hân thật sự là muốn mắng cho Phan Khánh Nguyên một trận, tại sao lại đưa ra cái chủ ý chết tiệt này! Cô không muốn chọn, cô không cần ai hết.

“Nói đi, cô muốn theo ai?”

“Em đừng sợ, em cứ nói ra suy nghĩ của mình.”



Khả Hân một hơi vùng vẫy khỏi Lâm Vĩ Phong, cô hít sâu một hơi, gằn giọng nói từng chữ:

“Hai người làm ơn dừng trò này lại đi, tôi không chọn ai hết, tôi cũng không muốn đi theo ai hết.”

“Không được!” - Hiếm khi cả Lâm Vĩ Phong và Phan Khánh Nguyên đều đồng thanh.

“Hai người nói là muốn nghe suy nghĩ của tôi mà, tại sao tôi nói ra rồi hai người lại không tôn trọng?”

“Đủ rồi, đi thôi.” - Lâm Vĩ Phong lắc đầu, từ khi Khả Hân chiếm một vị trí không nhỏ trong lòng anh thì càng ngày anh càng hành xử không giống với mình.

Nếu là bình thường thì anh chỉ cần cưỡng ép đưa cô đi là xong cần gì ở đây đôi co nhiều lời. Phan Khánh Nguyên cũng không để anh đưa cô đi dễ dàng, vội vàng tiến lên bắt lấy một tay cô kéo lại.

“Buông ra.”

“Anh mới là người phải buông ra đó.”

Khả Hân lúc màu chẳng khác nào sợi dây bị hai người kéo qua kéo lại, cô nhìn Vĩ Phong, nghiêm giọng hỏi:

“Bây giờ anh có buông hay không?”

“Cô bảo tôi buông? Đúng là hài hước.” - Lâm Vĩ Phong không nhịn được bật cười tay nắm cô càng chặt hơn.

“Không nghe cô ấy nói à? Cô ấy chọn tôi, anh mau buông ra đi.”

“Anh cũng buông ra đi.” - Phan Khánh Nguyên còn chưa lên mặt được với Vĩ Phong quá ba giây đã bị Khả Hân tạt cả một gáo nước lạnh.

Tiếng chuông điện thoại của Lâm Vĩ Phong đột nhiên vang lên, nó kêu liên tục mấy hồi nhưng anh vẫn không muốn nghe. Khả Hân nhịn được được lên tiếng:


“Anh nghe điện thoại đi, có thể là điện thoại của anh Vĩ Thành.”



Lâm Vĩ Phong vẫn không cử động, anh nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm lấy tay cô. Khả Hân hiểu ý anh là gì, cô thở dài một cái giựt tay mình ra khỏi tay Phan Khánh Nguyên. Lâm Vĩ Phong lúc này mới chịu buông tay cô ra, xoay người lấy điện thoại ra nghe.



“Chết tiệt!” - Anh tức giận mắng một tiếng, lúc nào cũng muốn anh làm quân tử nhưng anh vừa quay đi liền chơi trò ‘tiểu nhân’ với anh.



Lâm Vĩ Phong ngồi vào xe, liên tục gõ tay lên vô lăng suy nghĩ, cuối cùng anh xoay đầu xe chạy về hướng ngược chiều với bọn họ. Đợi anh đi giải quyết chuyện trong cuộc điện thoại vừa rồi mới đi tìm Khả Hân sau.



Lúc đầu anh vẫn còn hoài nghi quan hệ của Phan Khánh Nguyên và Khả Hân, nhưng biểu hiện của cô cho anh biết, cô không có tình cảm gì với anh ta cả. Chẳng qua chỉ là một kẻ đơn phương tình si, Lâm Vĩ Phong anh không tin là mình sẽ thua.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv