Bảy giờ đồng hồ nữa lại trôi qua, Lâm Vĩ Thành tỉnh dậy sau một cơn ác mộng dài. Anh nhìn quanh bốn phía, mùi thuốc khử trùng những thiết bị vô cùng quen thuộc. Lâm Vĩ Thành không hiểu, không phải chết rồi thì sẽ có thể buông bỏ hết những đau đớn dày vò này hay sao?
“Anh, anh tỉnh lại rồi phải không? Là em đây, Vĩ Phong đây…”
Bên tai truyền đến một giọng nói không thể nào quen thuộc hơn, chính là giọng nói của Lâm Vĩ Phong. Nhưng Lâm Vĩ Thành lại nhớ trong lúc anh gần như bước vào cửa địa ngục, anh đã nghe thấy giọng của Lý Tuyết Dung.
Lâm Vĩ Phong điều chỉnh giường bệnh của Lâm Vĩ Thành giúp anh ta ngồi dậy dễ dàng hơn cũng giúp Vĩ Phong nhìn rõ người anh trai khó khăn lắm mới giành lại được từ tay của thần chết.
“Vĩ Phong… có phải anh nghe lầm không… anh dường như nghe thấy âm thanh của Tuyết Dung…” - Hơi thở của Lâm Vĩ Thành vô cùng mong manh nhưng anh ta vẫn gắng gượng hỏi chuyện về Lý Tuyết Dung.
“Anh không có nằm mơ, đúng là giọng nói của Lý Tuyết Dung, cô ta không chết. Nếu anh muốn gặp cô ta thì phải mau chóng khỏe lại.” - Lâm Vĩ Phong lúc này dù không muốn thừa nhận thì anh cũng thật sự đã tin rằng chính Lý Tuyết Dung là người gọi được Lâm Vĩ Thành tỉnh dậy.
Advertisement
“Cô ấy… cô ấy… khụ khụ… còn sống?” - Lâm Vĩ Thành đột nhiên trở nên rất kích động, cả người cố ngồi dậy muốn xuống giường - “Cô ấy ở đâu? Cô ấy đang ở đâu?”
Bác sĩ Kiên ở một bên vội vàng điều chỉnh lại các thiết bị khuyên can Lâm Vĩ Thành:
“Đại thiếu gia đừng cử động, bây giờ cậu còn rất yếu, từ từ thả lòng một chút.”
Lâm Vĩ Phong biết hiện tại coi như đã nhìn rõ, muốn Lâm Vĩ Thành an tâm dưỡng bệnh thật sự chỉ có thể nhờ vào Lý Tuyết Dung.
“Quản gia Thuận, đi gọi Lý Tuyết Dung qua đây.”
“Không, không, đừng để cô ấy thấy anh như thế này… đừng làm cô ấy sợ. Kéo màng lên đi, kéo nhanh đi.” - Tận sâu trong lòng Lâm Vĩ Thành vô cùng tự ti, anh không muốn để người mình yêu thấy được bộ dạng anh tệ hại như bây giờ.
“Anh không cần lo, cô ta không sợ đâu.” - Lâm Vĩ Phong vỗ vỗ bàn tay an ủi anh.
Trong lòng của Lâm Vĩ Phong chính là đang nghĩ, nếu cô ta dám tỏ ra khinh miệt bộ dạng hiện tại của Lâm Vĩ Thành thì anh sẽ biến cô ta thành bộ dạng y như vậy.
Chưa đầy 10 phút sau, quản gia Thuận đã đưa Lý Tuyết Dung đến, cô ta nở một nụ cười nhẹ nhàng, giọng nói êm ái như rót mật vào tai:
“Vĩ Thành, Dung Dung đến thăm anh đây.”
Lâm Vĩ Thành ngây dại, anh không ngờ mình còn có cơ hội được nhìn thấy Lý Tuyết Dung bằng xương bằng thịt sống sờ sờ trước mặt anh. Lý Tuyết Dung nhìn thấy rất rõ những vết thương bị lửa thiêu của Lâm Vĩ Thành, trong lòng chán ghét vô cùng nhưng cô ta hiểu, lúc này chỉ có cố gắng dỗ dành Lâm Vĩ Thành thì cô ta mới có thể được ở bên Lâm Vĩ Phong.
Lý Tuyết Dung quỳ gối xuống đất ở ngay kế bên giường bệnh Lâm Vĩ Thành, lời chưa nói mà nước mắt đã chảy ra trước:
“Anh Vĩ Thành, anh không cần trốn em. Ở trong lòng em anh mãi mãi là người đàn ông phong độ nhất. Lúc trước là em không biết trân trọng anh, anh chỉ cần cho em một cơ hội nữa, em sẽ ở bên anh, chăm sóc anh, yêu anh…”
“Đừng... em đừng khóc, anh không trách em.” - Lâm Vĩ Thành vừa mới nghe mấy câu thấy vài giọt nước mắt thì đã xiêu lòng hoàn toàn, anh ta thậm chí quên mất chuyện bản thân trở nên thảm bại như giờ là do Lý Tuyết Dung ban cho.
Người duy nhất ở đây không vì mấy giọt nước mắt động lòng người đó của Lý Tuyết Dung mà bị cô ta mê hoặc chỉ có Lâm Vĩ Phong. Anh bước đến kéo cô ta đứng dậy, không muốn nhìn cô ta diễn trò tình thâm với anh trai mình nữa.
“Anh Vĩ Thành vừa tỉnh lại, còn yếu, không chịu nào xúc động. Quản gia, đưa cô ta về nghỉ ngơi đi.”
Lâm Vĩ Phong có thể nhìn ra, anh trai của mình dù cho đã tự mình trải nghiệm chuyện bị Lý Tuyết Dung hãm hại thì vẫn không định quay đầu. Ai một khi đã yêu đến mức độ này đều mụ mị hết đầu óc.
“Anh Vĩ Thành, mai em sẽ đến thăm anh, anh phải cố khỏe lên đó, không phải vì anh mà còn là vì em nữa. Nếu anh không ở bên cạnh em thì em không biết đi đâu tìm được người đàn ông tốt vậy nữa.”
Câu của Lý Tuyết Dung chính là ‘nếu anh chết thì tôi không biết đi đâu tìm cho mình một kim bài miễn tử chất lượng như thế’. Lâm Vĩ Thành nhìn cô ta hết ngọt ngào lại nức nở, phải nói diễn viên hạng A còn không diễn đạt đến như thế có chút cảm thông cho chuyện anh trai bị rơi vào bẫy.
Lý Tuyết Dung vừa bước ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt liền thay đổi tháy độ, tỏ ra vô cùng ghê tởm. Cô ta chạy vội vào WC rửa tay, dùng nước tẩy rửa hết những chỗ Lâm Vĩ Thành đã chạm qua, cả quần áo cô ta cũng chà sát mất lần.
“Nếu không phải vì để Vĩ Phong hầu hạ mình còn lâu mình mới để tên Lâm Vĩ Thành đó chạm vào.” - Lý Tuyết Dung nghiến răng nghiến lợi nói, chỉ cần nghĩ tới bộ dạng của Lâm Vĩ Thành, cô ta đã thấy buồn nôn.
Lâm Vĩ Thành vẫn tưởng rằng mình đang mơ, anh cố đưa tay lên mặt sờ một chút, làn da sần sùi dính lấy nhau không rõ là hình dạng gì. Anh lại nhìn da bàn tay của mình, vô cùng mỏng manh và xấu xí.
“Vĩ Phong lấy gương cho anh… anh muốn nhìn chính mình bây giờ.”
Lâm Vĩ Phong thở dài đi đến nâng Lâm Vĩ Thành dậy nhưng anh không lấy gương qua:
“Anh đừng bận tâm về chuyện đó, chỉ cần anh khỏe lên, chúng ta ra nước ngoài cấy da mọi chuyện sẽ được giải quyết. Anh muốn bảo vệ Lý Tuyết Dung thì càng phải nhanh chóng hồi phục.”
“Em đừng làm khó dễ cô ấy nữa, cô ấy vô tội.” - Lâm Vĩ Thành lại nói đỡ cho Lý Tuyết Dung.
Lâm Vĩ Phong nhìn thấy rất rõ vết cắt ở cổ tay trái của Lâm Vĩ Thành, vết cắt đó ở trên nền trắng của tấm chăn khiến người khác thấy vô cùng chói mắt:
“Dù cho em có cắt một trăm lần vết thương như vậy trên người cô ta em cũng thấy không đủ.”
“Không… không được làm như vậy…” - Lâm Vĩ Thành vội bắt lấy cánh tay Lâm Vĩ Phong, giống như sợ anh sẽ lập tức đi làm chuyện vừa nói.
“Em nói rồi, chỉ cần anh khỏe lại, anh muốn em buông tha Lý Tuyết Dung, em sẽ nghe theo. Em cũng không muốn cùng chị dâu của mình so đo.”
Lâm Vĩ Phong muốn dùng hai chữ ‘chị dâu’ này để cho Lâm Vĩ Thành một giấc mơ đẹp, cho anh động lực phấn đấu. Đúng với những gì Lâm Vĩ Phong mong đợi, anh trai của anh thật đã suy nghĩ lại, viễn cảnh gia đình hạnh phúc hòa thuận đó, ai cũng mong muốn
Lâm Vĩ Phong đã nhờ Dương Trạch điều tra về Lý Tuyết Dung khi ở bên Mỹ, cô ta thật sự có một người đứng sau chống lưng. Lâm Vĩ Phong không phải vạn năng, anh không thể một tay che trời có thể đối phó được hết tất cả những người muốn gây hại cho mình. Vậy nên trước khi Lâm Vĩ Thành hoàn toàn khỏe lại, anh sẽ không giết Lý Tuyết Dung.
Ba ngày sau, hô hấp của Lâm Vĩ Thành rốt cuộc ổn định lại, có thể chủ động hít thở không cần đến máy móc, năm ngày sau Lâm Vĩ Thành đã có thể ngồi dậy nói chuyện, các thiết bị trên người cũng dần được tháo xuống. Hơn một tuần sau, Lâm Vĩ Thành đã ăn được cháo do dì Ba nấu, cơ thể có thể hấp thu được chất dinh dưỡng một cách bình thường.
Tất cả những chuyện này đều được quy công về cho Lý Tuyết Dung, dù sao cũng là công sức cô ta mỗi ngày đến diễn kịch khích lệ cho Lâm Vĩ Thành. Lý Tuyết Dung vẫn có chút đáng thương, người kia muốn cả hai anh em nhà họ Lâm đều phải chết, cô ta hãm hại Vĩ Thành, chọn bảo vệ cho Vĩ Phong cũng chính là chọn đối đầu với người đó, dù cho Lâm Vĩ Phong tha cho cô, người đó cũng không tha.
Mấy ngày nay Lý Tuyết ngoan ngoãn ở lại trong bệnh viện cũng là vì Lâm Vĩ Phong cũng ở lại đây, ngày ngày đều có thể nhìn thấy anh nhưng hôm nay Lâm Vĩ Phong lại không có ở bệnh viện. Lý Tuyết Dung tất nhiên không biết, anh đã đi tìm vợ của mình.