Ăn sáng xong, Tống Lễ đưa Lưu Minh Chân đi kiểm tra định kỳ. Cô mang thai sáu tháng, bụng nhô lên như ngọn núi nhỏ. Bọn họ đã biết bên trong là cặp sinh đôi. Lúc nghe được tin này, Tống Lễ như hóa đá, rất lâu sau mới lúng túng cười ngây ngô, muốn ôm Lưu Minh Chân, lại sợ va chạm lắc lư làm cô bị thương.
Lý Hào lái xem, hắn ngồi ghế sau ôm cô. Vì muốn cô nghỉ ngơi cho tốt, bọn họ đã chuyển ra ngoại ô từ lâu. Sau khi mang thai, Lưu Minh Chân lại thấu hiểu và nhất trí với ý kiến cho cô nghỉ việc của hắn. Tống Lễ thấy cô đồng ý, còn có vẻ ngoài dự liệu, sửng sốt một hồi.
Lưu Minh Chân cố tình làm vẻ mặt hung ác: “Bây giờ mẹ sang nhờ con, em dốc sức tra tấn anh!”
Tống Lễ cười ngốc sờ sờ cái bụng còn chưa to lên của cô, nói: “Không cần mẹ sang nhờ con, Bán Nguyệt, đã khi nào anh không đặt em lên vị trí đầu tiên chưa.”
Tất cả đều bình thường. Tống Lễ yên lòng. Đi qua khu trung tâm, Lưu Minh Chân nói: “Đưa anh đến công ty trước đi, về sớm một chút là được.”
Quả thực hôm nay có chuyện quan trọng cần xử lý, Lý Hào lái xe về, hắn cũng rất yên tâm, chi bằng làm xong sớm về sớm với cô. Vì thế đến công ty Tống Lễ trước. Hắn hôn cô, không quên dặn: “Về nhà nhớ gọi điện cho anh.”
Mọi thứ vốn vô cùng suôn sẻ, nhưng vài tiếng sau, cô Trần gọi điện thoại tới kể: “Cơm trưa đã nấu xong, Chân Chân nói không có hứng ăn, mới ăn có một chút, bảo là lát nữa ăn tiếp.”
Hắn nghe mà sốt ruột, hỏi: “Cô ấy không thoải mái ạ?”
Cô Trần hơi do dự, nhỏ giọng hỏi: “Có phải cậu khiến cô ấy buồn lòng không?”
“Không đâu, sao có thể?” Tống Lễ không hiểu, hắn nào dám làm trái cô một chút. Cho dù không có thai cũng vậy. Cô vừa xị mặt, lòng hắn đã khó chịu trước. Gây hấn với cô, chẳng phải chính là hành hạ bản thân sao.
“Tôi thấy cô ấy ngồi sưởi nắng trong sân, lát sau đi ra gọi cô ấy vào ăn cơm. Nhưng hình như cô ấy khóc, mắt vẫn đỏ đỏ.”
Hắn nôn nóng, cúp điện thoại, cầm chìa khóa xe bước đi. Bàn giao cho thư ký bảo phải về nhà, cũng không dám gọi điện thoại cho Lưu Minh Chân, gọi Lý Hào hỏi xem rốt cuộc trên đường về đã xảy ra chuyện gì?
Lý Hào cũng rất khó hiểu, trả lời: “Không có gì cả, trên đường về chỉ đi qua hàng sách, chị ba bảo em đi ra mua hộ một quyển truyện. Sau đó về thẳng nhà.”
“Truyện gì?” Hắn lo lắng hỏi.
“Một quyển tiểu thuyết tên là ‘Thiên sơn mộ tuyết’, tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn.” Giọng nói của Lý Hào đều đều.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì về nhà. Dọc đường rất bình thường. Tâm tình của chị ba khá tốt, còn nói đùa, bảo họ của anh ba nghe hay, dễ đặt tên, đặt cái gì cũng có nghĩa là ‘tặng’.[1] Có khi đặt là ‘Tống Ôn’ và ‘Tống Noãn’, ghép lại thành ‘tặng ấm áp’.”
Tống Lễ đã lên xe, nghe Lý Hào nói xong cũng không mò ra được nguyên do. Vừa lái xe vừa gọi điện cho cô Trần, báo rằng đang trên đường về, dặn bà phải khuyên Lưu Minh Chân ăn thêm một ít.
Khi vào nhà, cô Trần ra hiệu cho hắn, Lưu Minh Chân đã miễn cưỡng ăn thêm ít cơm, đang nghỉ ngơi trong phòng.
Tống Lễ rón rén đi vào phòng ngủ, thấy Lưu Minh Chân đang nằm nghiêng trên giường, cuộn mình. Hóa ra còn chưa ngủ, nghe thấy tiếng của hắn, cô mở to mắt hỏi: “Sao anh về sớm thế?”
Hắn quan sát cô, quả nhiên tâm trạng không vui vẻ như bình thường. Lưu Minh Chân đơn thuần là một người không tim không phổi, rất hiếm khi thương tâm giận dỗi lâu. Nếu hai người có gây gổ, cũng chỉ như bão táp, chốc đến chốc đi. Ngay cả tinh thần hỉ nộ vô thường của phụ nữ có thai cũng không xuất hiện rõ ràng. Dựa theo cách nói của cô: “Em chẳng đi làm, rời xa tất cả thế lực gian ác, hàng ngày còn có ông xã nhẫn nhục chịu khó yêu chiều, sao em có thể mất hứng chứ!”
Hắn trèo lên giường, nằm xuống cạnh cô, vuốt ve mái tóc, hỏi: “Sao đột nhiên lại nhạt miệng không muốn ăn?”
“Em khó chịu quá.” Cô cọ đầu vào ngực hắn, ủ rũ đáp.
Tống Lễ cả kinh, nhưng không biểu lộ ra ngoài, dịu dàng hỏi: “Làm sao thế? Kẻ nào không muốn sống khiến bà xã anh khó chịu?”
“Mạc cầm thú.”
“Ai?” Hắn nghe không rõ.
“Mạc Thiệu Khiêm.”
“Hắn làm sao?” Tống Lễ nhẩm đi nhẩm lại cái tên này trong đầu, chắc chắn hắn không biết, cũng chưa từng nghe nói đến người này.
“Cuộc đời của anh ta sẽ không hạnh phúc, ngay cả mẹ anh ta cũng nói thế. Anh ta, ôi…” Lưu Minh Chân thở dài: “Người như vậy, nói cho cùng còn khiến người ta thương cảm hơn cả Lôi Tranh Vũ.”[2]
Tống Lễ nghe xong càng bư đầu, ‘Lôi Tranh Vũ’ là ai?
Nghe Lưu Minh Chân nói tiếp: “Ác, quá ác, khiến cho người ta bị tra tấn đến mức ấy, chuẩn cmn là mẹ kế.” Càng nói về sau giọng càng nhỏ, nhìn vẻ mặt cô như sắp khóc.
Tống Lễ vội vàng nói: “Nếu là mẹ kế thì có thể hiểu, bà ta vốn không trông mong anh ta hạnh phúc mà. Nhưng em đừng quá xót thương cho anh ta, nói anh biết cách liên hệ với anh ta, bất kể khó khăn thế nào, anh nhất định cũng giúp một tay.”
Lưu Minh Chân ngẩng đầu, kỳ quái nhìn Tống Lễ, cong môi, đột nhiên cười ha hả. Tống Lễ nghe cô cười mà váng đầu, không biết có phải cô bị kích thích mạnh quá, tạm thời tinh thần không ổn định hay không. Chỉ vươn tay vỗ nhè nhẹ lưng cô, muốn an ủi bà xã đã cười đến run người của mình.
Cuối cùng, Lưu Minh Chân ngừng cười. Cô ôm cổ Tống Lễ, hôn hắn cái chụt, nói: “Anh không giúp được anh ta, không ai giúp được anh ta. Ai bảo anh ta dính phải bà mẹ kế như thế.”
Tống Lễ không nhịn được nữa: “Bán Nguyệt, em nói rõ cho anh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Anh còn chưa ăn được miếng cơm, nghe bảo em khóc, không thiết gì nữa, sợ tới mức chạy ù về đấy.”
Lưu Minh Chân nghe vậy, lập tức bảo: “Thế anh mau đi ăn cơm, đừng để đói bụng đau dạ dày.”
“Không ăn, bà xã con yêu khó chịu như thế, anh còn ăn uống nỗi gì!” Hắn cố tình nói quá.
“Thật ra em chỉ đọc một quyển sách, kết thúc không có hậu, khiến em khó chịu.” Lưu Minh Chân thành thật khai.
Thì ra là thế, hắn nhẹ lòng. Hỏi: “Là truyện của Phỉ Ngã Tư Tồn, ‘Thiên sơn mộ tuyết’ gì đó hả?
Cô gật đầu, khó hiểu: “Sao anh biết?”
Tống Lễ lườm cô một cái: “Vậy giờ còn khó chịu không?”
“Sao lại không khó chịu chứ, em đọc mà đau hết cả lòng. Em chờ quyển truyện này đã lâu, không ngờ chờ đến kết cục này.” Cô lầm bầm.
Tống Lễ tức giận mà không thể phát tác. Nghĩ rằng: Trên đời có tác giả đáng chết thế sao! Lẽ ra nên giống như đóng băng[3] các diễn viên, ngôi sao ca nhạc, đóng băng cô ta luôn!
Quay đầu bảo cô: “Đừng nghĩ nữa, không tốt cho con, nào, ra ăn cơm cùng anh.”
Vì thế lại dỗ cô ăn được ít cơm, sau đó đưa cô về giường ngủ. Chính hắn thì tìm quyển sách chết tiệt kia, ngồi đọc. Đọc được một nửa, hắn cũng chưa định hình rõ ràng. Lưu Minh Chân đã tỉnh. Trời đẹp, hắn gấp truyện lại, đỡ cô ra vườn tản bộ, sau đó thấy mấy cây đậu đã chín, rủ cô cùng ngắt đậu, buổi tối nấu cơm.
Hình như tâm trạng cô vui vẻ hơn. Buổi tối trời vẫn ấm, hắn đề nghị ăn cơm ngoài sân, bảo cô thắp đèn đuổi muỗi.
Nhưng bỗng nhiên thấy gương mặt cô xuất hiện biểu tình ‘bi thương’, hắn giật cả mình, hỏi han: “Sao thế? Sao thế? Không thích ăn bên ngoài? Vậy mình vào trong phòng. Ngồi trên sô pha, anh xúc cho em, được không?”
Không ngờ Lưu Minh Chân lại nói: “Truyện viết, trong mười hai ngày hạnh phúc nhất của Mạc Thiếu Khiêm và Đồng Tuyết, Mạc Thiếu Khiêm đưa cô ấy đến bờ biển nghỉ dưỡng, anh ta đạp xe đưa cô ấy đi mua hải sản, tự tay nấu cho cô ấy ăn, bọn họ dùng bữa tối trong sân, anh ta bảo cô ấy thắp nhang muỗi.” Cô càng nói càng nhỏ giọng, lộ ra vẻ đau thương.
Tống Lễ thầm mắng trong lòng, mắng tác giả xong, mắng đến Mạc Thiệu Khiêm, sau đó mắng vợ và mẹ anh ta. Nhưng ngoài mặt chỉ có thể kìm chế, nhỏ giọng an ủi: “Bán Nguyệt, đó chỉ là tiểu thuyết, không có thật. Trong cuộc sống toàn là chàng có tình thiếp có ý, giống như hai chúng ta, đúng không? Em em lao tâm khổ trí thừa rồi.”
Trong lòng lại nghĩ, hóa ra phụ nữ có thai quả nhiên hỉ nộ vô thường, không phải Bán Nguyệt không như vậy, chỉ là chưa đến lúc thôi.
Cuối cùng hai người yên lặng ăn cơm trong nhà. Sau đó Tống Lễ xem DVD với cô, cố ý chọn bộ phim hài Wild Hogs của Mỹ, nói về bốn kẻ đua môtô nghiệp dư mạo hiểm phiêu lưu khắp nước Mỹ. Hai người cười từ đầu chí cuối, không ngờ kết phim thấy một nhân viên nghiên cứu lập trình máy tính và bà chủ quán bar đến được với nhau, Lưu Minh Chân lại nghĩ tới Mạc cầm thú vĩnh viễn không hạnh phúc của của cô, nói: “Anh xem, ai cũng dễ dàng có được hạnh phúc với người mình yêu như thế, anh ta nhiều tiền như vậy, sao lại không thể hạnh phúc chứ.”
Tống Lễ âm thầm rên rỉ, hết đường xoay sở. Lưu Minh Chân điểm gì cũng tốt, nhưng trời sinh tính bướng bỉnh, bất cứ chuyện gì, chỉ cần đã xác định, chắc chắn sẽ kiên trì đến cùng. Trong tình huống thông thường, thật ra lại là chuyện tốt. Trước đây hắn cũng bị tính cách đó của cô hấp dẫn. Nhưng hiện tại, hắn chỉ sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tinh thần và sức khỏe của cô và thai nhi.
Vì thế hắn đành đỡ cô, giúp cô thư thái tắm rửa, hy vọng ít nhất đêm nay cô ngủ ngon một giấc.
Đợi cô ngủ say, hắn bật đèn bàn, đọc hết quyển truyện kia. Đọc xong, khép truyện lại, trong lòng cũng mắng: Ác, quả là ác.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Hắn cầm truyện, vào thư phòng mở máy tính, gõ từng chữ một. Thỉnh thoảng còn quay lại phòng, ngó xem Lưu Minh Chân ngủ thế nào.
Đến bốn giờ sáng, rốt cuộc coi như không tệ lắm, hắn đã đến cực hạn. Dùng hồ dán sách, xong xuôi, hắn nhẹ nhàng leo lên giường.
Hắn ngủ khoảng bốn tiếng, sau đó dậy ăn sáng với cô. Nhìn cô ăn đủ bữa, rốt cuộc bớt lo một chút. Ăn xong, Lưu Minh Chân bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó. Tống Lễ ngăn cô lại, hỏi: “Lộn xộn cái gì, vừa ăn xong, em ngồi nghỉ đã.”
“Truyện của em đâu?” Cô hỏi.
“Truyện nào?” Hắn biết tỏng còn giả vờ hỏi.
“Quyển ‘Thiên sơn mộ tuyết’ ấy.”
“Đọc xong ăn không ngon miệng, còn cố đọc!” Miệng hắn nói thế, nhưng vẫn đưa truyện cho cô.
Cô cầm lấy, bảo: “Đúng là không cam lòng, nhưng đoạn ngọt ngào kia vẫn đáng để đọc lại.”
“Về sau không được mua truyện của cô ta nữa!” Hắn ngồi cạnh, ôm cô.
Lưu Minh Chân phát hiện quyển sách là lạ, cô lật trang cuối cùng lên, muốn đọc lại đoạn Mạc Thiệu Khiêm nhắn tin cho Đồng Tuyết bảo anh ta yêu cô. Nhưng đó lại không phải trang cuối cùng nữa! Lật sang, là một tờ giấy được đánh máy, cẩn thận dán vào truyện. Chỉ có nửa trang:
Đồng Tuyết đi ra khỏi lớp học, nhìn thấy một bóng người cao lớn dưới thân cây, còn dắt theo con chó Samoyed. Cô mím môi bước đến, nói: “Cô giáo Tương vẫn còn trong phòng học trả lời câu hỏi.”
Người kia cúi đầu, bình tĩnh đáp: “Tôi biết. Tôi không tìm cô ấy.”
Ánh mắt Đồng Tuyết hiện lên vẻ hốt hoảng: “Vậy, tôi đi trước đây.”
“Vậy đi thôi.” Hắn dắt chó, tự nhiên cầm lấy tay cô, giống như hai người luôn thân mật như thế.
Đồng Tuyết bị hắn nắm chặt tay, quay người nhìn hắn hỏi: “Mạc Thiệu Khiêm, anh định làm gì?”
Dường như anh không hiểu câu hỏi của cô, không nhanh không chậm trả lời: “Chương trình trao đổi học sinh một năm của em đã hết, tôi tới đón em về nhà.”
Cô tức giận đỏ bừng mặt: “Anh dựa vào đâu chứ?”
“Dựa vào việc tôi yêu em, em cũng yêu tôi.” Anh nói ngắn gọn, khẽ nở nụ cười.
Cô cũng bật cười. Anh bước lên, ôm cô, cô kiễng chân, hai người hôn nhau. Con chó tên là ‘Đáng Ghét’ kia, không biết thời thế sủa ỏm tỏi.
Lưu Minh Chân đọc kỹ từng chữ một, khó tin ngẩng đầu nhìn Tống Lễ, hỏi: “Đừng bảo em đây là anh viết nhé.”
Hắn ngáp một cái, gần như cả đêm không ngủ, chỉ vì mấy câu này, viết rồi sửa, sửa rồi viết.
“Anh đâu có thất học, chẳng lẽ không thể viết hoàn chỉnh được một cái kết thúc à?” Hắn dựa đầu lên vai cô.
“Thật ư?” Giọng cô run run.
Hắn sợ hãi vội vàng ngẩng đầu, nói: “Còn thật hơn ngọc trai. Anh mất ngủ cả đêm, viết nó vì muốn em vui vẻ, em đừng có mà khóc.” Hắn thấy mắt cô lại đỏ.
Lưu Minh Chân quăng sách, ôm chầm lấy Tống Lễ: “Em yêu anh, Tống Lễ. Em rất hạnh phúc vì có thể gặp được anh, làm vợ anh, sinh con cho anh.”
[1] “Tống” có nghĩa là tặng/đưa.
[2] Nhân vật nam trong truyện “Hải thượng phồn hoa”, tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn.
[3] Đóng băng: Nguyên văn là ‘phong sát’, từ lóng dùng trong giới giải trí, ý nói cấm lộ diện trên truyền thông, cắt đứt liên hệ giữa nghệ sĩ và giới giải trí, khiến cho nghệ sĩ mất đi tiếng nói và vị thế, từ đó ép nghệ sĩ rời khỏi ngành giải trí.