Editor: Tiểu Hy.
Beta: Seen Me.
Lúc Tô Nhiên tìm được Bạch Nhứ, anh nhìn thấy cô đang ngồi trong tiệm trà sữa vừa uống nước trái cây vừa chơi di động. Cô cúi đầu, mái tóc dài rơi xuống che khuất nửa bên mặt, cũng che khuất tầm mắt của cô. Cho nên cô không nhìn thấy anh đi vào, cho đến lúc anh ngồi xuống đối diện, cô mới ngẩng đầu lên.
Nhìn đến người ngồi ở đối diện mình chính là Tô Nhiên, Bạch Nhứ sửng sốt một hồi, đôi mắt to nhìn chằm chằm anh thật lâu, cuối cùng mới nhẹ giọng hỏi một câu: “Cậu tìm tôi sao?”
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, Tô Nhiên không khỏi cười một cái, gật đầu, “Ân, chân cậu hiện tại thế nào?”
“Cậu như thế nào biết chân tôi bị thương?” Bạch Nhứ phản xạ có điều kiện hỏi.
“Tôi đi tìm Lâm Vi Nhiễm, cô ấy nói cho tôi.” Dừng một chút, lại nói một câu: “Như thế nào lại không nói cho tôi.”
Nghe được câu sau của anh, Bạch Nhứ lại sửng sốt, đây là ảo giác của cô sao, cô như thế nào lại cảm thấy anh là đang quan tâm cô đây.
“Không có việc gì, cậu xem tôi hiện tại không phải đều rất tốt hay sao.” Bạch Nhứ cố ý lung lay hai chân một chút, thế nhưng lại không cẩn thận đá trúng cái bàn, nhịn không được nhíu mày.
Tô Nhiên nhăn mày, “Có đau hay không?”
Bạch Nhứ chịu đựng đau đớn, đối với anh cười nói: “Không đau.”
Tô Nhiên mày nhăn càng sâu, rõ ràng là rất đau, còn muốn ở trước mặt anh cậy mạnh, thật không hiểu nên nói như thế nào với cô.
“Cậu mới ra viện, không được đi lung tung, trong khoảng thời gian này tôi sẽ không đi thư viện cùng sân bóng. Còn có…… Ngày mai tan học tôi chờ cậu cùng nhau đi ăn cơm.”
“Ân?” Bạch Nhứ có điểm phản ứng không kịp, cô không có nghe lầm chứ, anh thế mà chờ cô cùng nhau ăn cơm? Đây là thật phải không? Chẳng lẽ đây chính là trong họa gặp phúc?
“Làm sao vậy? Cậu ngày mai có việc?” Thấy cô sửng sốt hồi lâu cũng chưa đáp lời, Tô Nhiên lại hỏi một câu.
“Không có việc gì.” Bạch Nhứ trả lời phi thường khẳng định, nhưng trong lòng lại đang nghĩ nên nói như thế nào với Lục Diệc Thần về việc cô muốn cùng Tô Nhiên ăn cơm, ngày mai không cần chúc mừng cô xuất viện.
“Ngày mai gặp.” Tô Nhiên vừa lòng nói.
“Được.” Bạch Nhứ gật đầu trả lời.
Buổi tối, Bạch Nhứ đem tất cả quần áo trong tủ ra thử một lần, nhưng vẫn không có tìm được cái nào vừa ý, cuối cùng đành phải xin Lâm Vi Nhiễm giúp đỡ.
Lâm Vi Nhiễm nhìn thoáng qua đống quần áo chồng chất như núi trên giường, lại nhìn Bạch Nhứ, bất đắc dĩ mà lắc đầu, thật hết thuốc chữa.
“Lấy bộ này đi.” Lâm Vi Nhiễm đi đến mép giường tùy ý từ giữa đống quần áo lấy một bộ đưa cho Bạch Nhứ.
Bạch Nhứ nhận lấy quần áo, phóng tới một bên, ngồi xuống, nhìn Lâm Vi Nhiễm nhỏ giọng nói, “Cậu có phải là đang trách tớ vì cùng Tô Nhiên ăn cơm mà bỏ kế hoạch chúc mừng của Lục Diệc Thần hay không.”
“Lục Diệc Thần không trách cậu, tớ lấy cớ gì mà trách cậu.” Lâm Vi Nhiễm chịu không nổi nhất chính là cái bộ dạng làm sai của cô, đặc biệt là lúc bị cô nhìn bằng ánh mắt không biết làm sao, mỗi lần nhìn nàng như vậy, nàng liền hết cách.
“Vậy tại sao cậu lại không giúp tớ chọn quần áo?” Bạch Nhứ hỏi.
“Tớ không giúp cậu bởi vì tớ cảm thấy cậu cứ như ngày thường là được, bởi vì nếu cậu ta thích cậu, dù cậu không trang điểm, cậu ta cũng sẽ thích. Nếu cậu ta không thích cậu, dù cậu trang điểm xinh đẹp đến đâu, cậu ta vẫn sẽ không thích.” Lâm Vi Nhiễm bất đắc dĩ mà nói.
Kỳ thật Bạch Nhứ lớn lên cũng không khó coi, khuôn mặt nho nhỏ, đôi mắt to, khi cười mi mắt cong cong, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền nhợt nhạt, đúng là một người đẹp điềm đạm.
Bạch Nhứ ngẫm nghĩ, cảm thấy nàng nói cũng đúng liền đem quần áo cất đi.
Lâm Vi Nhiễm nhìn nàng, thở dài một hơi, đúng là mối tình đầu a.