Anh cẩn thận từng chút một, sau chuyện lần này anh sẽ không bao giờ bỏ cô thêm một lần nào nữa.
Tay chân cô bị trầy xước nhẹ chỉ mỗi phần đầu là bị va mạnh. Bấy giờ Hà Anh khôi phục hoàn toàn ý thức, cô mới nhận ra tầm quan trọng của sự việc.
" Em có thấy rõ ai là người đã đâm vào em không?"
Hà Anh hướng đôi mắt ngây dại nhìn thẳng vào đôi mắt anh lặng im một hồi lâu.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, thật sự ngay lúc này đây cô không nhớ nổi lúc đó xảy ra chuyện gì nữa.Người lo cho cô lúc này đó chính là mẹ cô bà Thư. Khi bước chân vào phòng thấy con gái tỉnh lại , bà vội vàng oà lên vì cảm thấy may mắn.
" Tỉnh lại lại là tốt rồi!"
Bà Thư ân cần ôm lấy con gái, muốn giữ chặt cô không cho cô rời khỏi bản thân một phút giây nào nữa.
Tử Thiên kéo rèm cửa, ánh sáng chiếu rọi vào, Hà Anh nheo mắt lại. Hoá ra cô ngủ ở đây nguyên cả một đêm rồi.
Mọi người ai cũng lo lắng cho cô, vậy mà chính cô vẫn còn ung dung dưỡng thân.
Thật ra cô cũng biết ai làm người hại cô, chỉ là......
Vốn cuộc sống đang tươi đẹp, tại sao chúng ta lại gặp nhau?
Cùng là chị em ruột thịt, cùng cha cùng mẹ sinh ra, cùng sinh vào một thời điểm, ấy vậy mà lại lỡ lòng nào....
Cho dù là không biết nhưng ít nhất vẫn phải có một chút lương tâm chứ!
Thật ra chị ấy vẫn không biết gì hết, sự hận thù trong lòng chị ấy ngày càng lớn.
--------------
Rất nhanh sau đó Tử Thiên cũng tra ra được , ai là hung thủ động đến vợ yêu của anh.
Hạ Nhi nằm dài ở nhà, hôm nay cô ta không đi làm , vì vốn dĩ chờ đợi một kết quả bất ngờ nào đó mà cô ta mong muốn.
" Reng! Reng! Reng!...."
Hạ Nhi cầm điện thoại lên xem. Cuối cùng người chủ động lại chính là anh.
" Alo!" Hạ Nhi nhẹ nhàng trả lời.
" Hạ Nhi! Tôi có chuyện muốn nói với cô."
Nghe được giọng nói ấm áp này, cô ta như bị chuốc say đến mê muội.
" Được! Có chuyện gì anh mau nói đi."
" Vậy cô xuống nhà đi."
" Được!"
Hạ Nhi vui sướng, chắc chắn con nhỏ Hà Anh kia sẽ không bao giờ chen chân vào mối quan hệ này được nữa.
Dù lúc đó rất ghê tay, rất sợ, sợ gây ra án mạng, nhưng mà tất cả đều được xoa dịu cả.
Không biết đây có phải là suy nghĩ ngây thơ hay chỉ là để trấn an bản thân nữa.
Vừa mới mở cửa phòng thì nghe thấy tiếng ồn ào từ dưới lầu, không biết là ai đến nhà mình nữa.
Hạ Nhi vội ra hóng, cô ta sợ hãi khi thấy mấy anh mặc áo xanh đến nhà.
" Công.....công an!?"
Chẳng lẽ bọn họ đến đây để bắt cô?
" Anh lừa tôi?" Hạ Nhi tức giận liền buông lời mắng chửi Tử Thiên.
" Chuyện độc ác mà cô làm thật sự không thể tha thứ nổi, ngày hôm nay cô sẽ phải trả giá.!"
" Đồ thần kinh! Tôi đã làm cái quái gì cơ chứ!? Đừng có hòng!?"
Nói xong Hạ Nhi liền dập máy cứ thế mà đứng lấp ló ở lầu trên.
Ngoài miệng thì nói mạnh đến như thế nhưng sâu bên trong lòng cô ta sợ hãi đến mức nào.
Tiếng xì xào tranh luận mỗi lúc ngày một lớn. Hạ Nhi lúc này lo lắng mọi chuyện mà hôm trước cô ta làm sẽ bị lật tẩy ngay phút chốc.
" Tôi biết tất cả đều là do anh. Hoàng Tử Thiên ! Anh nhất định phải ép người đến đường cùng hay không?"
" Hạ Nhi nhà tôi nó là đứa con gái hiền lành, đến đánh người nó còn chẳng dám. Thế mà các anh lại kết luận con bé là người gây tai nạn?"
" Theo như phía người nhà nạn nhân , chúng tôi phải lập hồ sơ điều tra, yêu cầu cô Nguyễn Hạ Nhi lập tức theo chúng tôi về đồn để lấy lời khai. Mong hai người vui lòng phối hợp."
Hai vợ chồng ông Khánh , bà Thanh ra sức phủ nhận nhưng không ngờ Hoàng Tử Thiên đi từ ngoài vào dõng dạc lên tiếng.
" Hạ Nhi! Tôi biết cô đang ở trên phòng. Cô mau xuống đây! Nếu không, cô tự gánh hậu quả mà lỗi lầm của mình gây ra. Tôi chỉ nói một lần, sẽ không có lần thứ hai đâu. Cô tự liệu lấy."
" Tử Thiên à! Hình như có chuyển hiểu lầm ở đây đúng không?" Ông Khánh hạ giọng hỏi.
" Xin lỗi! Hình như hai người đang cố tình bao che cho con gái thì phải. Hạ Nhi!"
" Tôi xin cậu đấy, dù gì hai đứa cũng có mối quan hệ tốt, con bé hôm qua nó ở nhà suốt làm gì có chuyện nó đi làm thất đức đến thế." Bà Thanh vội vàng giải thích.
Ánh mắt anh vô hình chung đã xác nhận được vị trí của Hạ Nhi đang đứng, anh chỉ cần dùng một ánh mắt lướt qua khiến Hạ Nhi không rét mà run.
Toi rồi! Mình không muốn ngồi tù đâu. Chắc bây giờ cầu xin Tử Thiên tha thứ chắc chắn anh ấy sẽ bỏ qua mà thôi. Chắc vậy!
Hạ Nhi từ từ đi từ trên lầu xuống, khuôn mặt cô ta tái mét lại lạnh không còn một cắt máu.
" Hạ Nhi!" Bà Thanh lẩm bẩm trong miệng.
" Cô chính là Nguyễn Hạ Nhi?" Một công an viên hỏi .
" Phải! Là tôi!" Hạ Nhi vẫn không quên đưa mắt nhìn Tử Thiên.
Quen anh bao lâu, vậy mà một chút thương anh không hề có.
Cô ta không ngờ Hoàng Tử Thiên sẽ làm đến bước này.
Thật là vô tình bạc bẽo, uổng công bao năm bám càng anh ta. Hừm!!!