Em Chỉ Thích Mặt Của Anh

Chương 42



Ăn uống no nê cộng thêm ngủ suốt một ngày, cuối cùng Thịnh Văn Ngôn đã hồi phục sức khỏe. Mặc dù cơ thể khỏe mạnh, nhưng tinh thần vẫn héo queo.

Bởi vì từ đầu đến cuối, cô vẫn không thấy Thẩm Tại đến đây. Ngay cả Chu Linh Vận cũng đến xem cô, thế mà anh không có chút quan tâm nào đến cô…

Bận đến vậy à? Hay là… bận đi với Chu Tư Mạc, không còn tâm trí nhớ đến cô.

Thịnh Văn Ngôn bực bội nên cũng không tìm Thẩm Tại. Cho đến khi còn mọt ngày nữa là đi về, cô đi xuống lầu mới thấy anh ở dưới sảnh.

Anh đứng trước một nhóm quản lý khu nghỉ dưỡng, đám người kia đang nói gì đó, ánh mắt anh lạnh lùng, nhưng vẫn nghiêm túc lắng nghe.

Thịnh Văn Ngôn không đi qua, hai tay khoanh trước ngực, tựa vào bàn tiếp tân.

“Này, Thịnh Văn Ngôn.”

Đúng lúc này, Chu Linh Vận cũng đi đến, Thịnh Văn Ngôn nhìn cô ta, lên tiếng chào.

“Lần này trở về, nhớ trông coi Thẩm Tại kỹ một xíu.” Chu Linh Vận bất thình lình nói câu này.

Thịnh Văn Ngôn ồ một tiếng, nói cho có lệ: “Trông thế nào, cô chỉ tôi thử xem.”

Chu Linh Vận đánh cô: “Đương nhiên là không để anh ấy ở chung với chị tôi. Tôi nói này, cô đừng để cậu nhóc Thẩm Thụ Diệc sáp lại gần, như vậy là không nên đâu.”

Thịnh Văn Ngôn: “…”

“Có gì với Thẩm Tại rồi nhỉ? Dù Thẩm Thụ Diệc thích cô, cô cũng không được quen cậu ta, thế còn đạo lý gì nữa.”

“Có gì cơ..” Thịnh Văn Ngôn cười quái dị, lầm bầm: “Có xíu cũng đỡ.”

“Cái gì?”

“Không có gì, tôi nói tôi sẽ cố hết sức.” Thịnh Văn Ngôn nói đến đây thì hơi nổi nóng: “Tôi bị bệnh mà anh ấy cũng chưa từng đến thăm tôi.Căn bản là an ấy không quan tâm đến tôi, tâm trí đều bị chị cô hút đi mất rồi.”

“Có quan tâm cô mà.” Chu Linh Vận nói: “Nếu anh Thẩm Tại không nhờ tôi chăm sóc cô thì tôi chẳng thèm đến đâu. Cô tưởng tôi rảnh đến nỗi mỗi bữa đều đưa đồ ăn nước uống cho cô?”

Thịnh Văn Ngôn sửng sốt: “Thật à?”

“Chứ gì nữa, anh ấy dặn tôi đấy.”

“Vì sao anh ấy không tới?”

Câu này cũng hỏi Chu Linh Vận, cô ta suy nghĩ rồi nói: “Có lẽ không vui vì thấy Thẩm Thụ Diệc gần cô như vậy.”

Cô cau mày: “Tôi thân với Thẩm Thụ Diệc hồi nào? Tôi còn không biết lí do cậu ta chạy đến đây nữa kìa.”

Chu Linh Vận: “Cô cũng vậy thôi, dù sao… cô tự coi mà làm đi, chỉ cần cô đừng để chị tôi ở chung với anh ấy thì mấy chuyện khác, tôi cũng mặc kệ. À, tôi không giành Thẩm Tại với cô nữa.”

Thịnh Văn Ngôn liếc cô ta: “Cô nói cứ như cô giành được chắc.”

“…”

Chuyến bay khởi hành lúc hai giờ chiều, bây giờ bọn họ nên lên đường đến sân  bay.

Chu Linh Vận sắp xếp xe đậu tại cửa sau của khách sạn, tài xế xuống xe mở cửa cho Thẩm Tại. Nhân viên khu nghỉ dưỡng nhanh chóng đứng ngoài cửa, nhìn Thẩm Tại ngồi vào xe. Lúc ngồi ổn định, anh vẫn chưa đóng cửa xe, anh xoay đầu nhìn ra ngoài, hiển nhiên là đang đợi người.

Chu Linh Vận thấy vậy thì đẩy Thịnh Văn Ngôn tới: “Cô mau lên xe đi.”

Mặt mày cô ủ rũ, không tình nguyện mà đi qua mọi người, ngồi xuống cạnh Thẩm Tại. 

Cửa xe đóng lại, hai người không ai nói gì.

“Sếp Thẩm, chúng ta đi được chưa?” Tài xế ngồi trước quay đầu lại hỏi.

Thẩm Tại gật đầu: “Ừ.”

Xe chậm rãi rời khỏi khu suối nước nóng. Dọc theo đường đi, cảnh vật bên ngoài tràn ngập màu xanh, cây cối cao thẳng, hoa cỏ hai bên tỏa hương thơm ngát. Phong cảnh ở đây rất đẹp, khiến tâm trạng người nhìn vui vẻ.

Nhưng Thịnh Văn Ngôn chưa từng thưởng thức qua. Lúc đến, chỉ lo dán mắt lên người Thẩm Tại, không nhìn phong cảnh bên ngoài. Lúc về, mặt mày ngơ ngác, cảnh vật phồn hoa đều không lọt vào mắt.

Thật ra cô muốn nói chuyện với anh, nhưng lại không xuống nước được.

Người như Thẩm Tại trải đời, nhiều kinh nghiệm, nhẫn nhịn giỏi hơn cô nhiều. Cô không nói chuyện, anh càng tự do tự tại, không chủ động bắt chuyện với cô.

Vì thế cơn giận của Thịnh Văn Ngôn càng tích tụ thêm, cuối cùng trực tiếp xoay người, nghiêng qua bên kia xe ngủ.

Nhiệt độ trong xe có hơi thấp, khóe mắt Thẩm Tại thấy người nọ dần đần im lặng, chân mày nhẹ nhíu lại.

“Chỉnh điều hòa lên cao một chút.” Giojng anh vang lên trong khoang xe yên tĩnh.

Tài xế thoáng nhìn qua kính chiếu hậu: “Vâng.”

Nói xong, Thẩm Tại quay đầu lấy tấm chăn ở phía sau, đắp lên người Thịnh Văn Ngôn.

Lúc Thịnh Văn Ngôn mơ màng ngủ thì cảm nhận có thứ gì đó đặt lên người, cô lập tức mở mắt, giây phút quay đầu lại, cánh tay Thẩm Tại còn chưa kịp thu lại.

“…”

“…”

Thịnh Văn Ngôn quan sát anh, đột nhiên đẩy chăn qua một bên: “Tôi không đắp.”

Cơn giận tự dưng bộc phát, chắc là do tích lũy quá lâu.

Thẩm Tại cụp mắt, nhìn cái chăn trên chân mình, nói: “Cô muốn bị sốt nữa à?”

“Tôi đâu có dễ bệnh.” Thịnh Văn Ngôn nói: “Với lại, dù tôi có bị sốt thì cũng không ảnh hưởng gì đến anh.”

Thẩm Tại cười lạnh, khó có được bị lời nói của cô kích thích. Anh cất giọng, cách nói chuyện không giống với tác phong xưa nay: “Không ảnh hưởng đến tôi, vậy ảnh hưởng tới ai? Thẩm Thụ Diệc à?”

Thịnh Văn Ngôn: “… Cũng không ảnh hưởng đến cậu ta.”

“Vì một cuộc điện thoại mà nó ngàn dặm xa xôi chạy đến đây, bỏ xó một đống công việc của công ty. Bố nó còn đến tìm tôi đây, cô nói xem có ảnh hưởng không?”

Thịnh Văn Ngôn nào biết nhiều chuyện như vậy, cô cũng thắc mắc, sao cô đang nói chuyện với Dương Thánh mà cậu ta lại xuất hiện.

“Tôi không có gọi cho cậu ta, cũng không mượn cậu ta đến thăm tôi! Cậu ta đến hay không, tôi chẳng để tâm đâu.” Thịnh Văn Ngôn bùng cơn giận, lúc nói ra thì lại thành tủi thành: “Tôi đang bị bệnh, nhưng thứ anh để ý bây giờ là tôi có ảnh hưởng đến cháu trai anh không à? Đáng lẽ anh nên quan tâm xem tôi đã khỏe hơn chưa?!”

“…”

Tâm trí Thẩm Tại bị dáng vẻ giương nanh múa vuốt của cô kéo lại, anh đang cãi nhau với cô vì cái gì chứ? 

Cãi nhau vì mối quan hệ giữa cô và cháu trai mình?

Thẩm Tại nhăn mày, tự cảm thấy mình thật hoang đường, giọng điệu anh mềm xuống, cảm xúc cũng dịu đi: “Tôi đắp chăn cho cô là muốn đừng bị sốt lại, mà cô xem cô bày ra thái độ gì đi?”

“Nhưng anh không đến thăm tôi…” Thịnh Văn Ngôn nhìn chằm chằm mặt anh, đau khổ đến tột cùng: “Anh không tin tôi bị bệnh thì thôi đi, dù sao trước kia tôi cũng hay lừa gạt anh, chuyện “Cậu bé chăn cừu” tôi hiểu. Nhưng sau khi biết sự thật, anh cũng chẳng đến thăm tôi.”

Thẩm Tại đờ ra: “Tôi xin lỗi vì không tin cô bị bệnh.”

“…”

Thẩm Tại: “Nếu tôi dẫn cô đi khám bác sĩ sớm một chút thì có lẽ cô sẽ khỏe hơn rồi.”

Thịnh Văn Ngôn: “Trọng điểm không phải cái này…”

“Tôi có rất nhiều việc phải làm, khá là bận rộn.” Thẩm Tại nhìn thẳng vào cô, đôi mắt long lanh ánh nước phát ra ánh sáng lạnh lẽo: “Không phải bên cạnh cô cũng luôn có người túc trực sao?

——

Trên máy bay, đầu óc cô hỗn loạn, cảm giác như mình bị bao vây trong một vòng luẩn quẩn đầy sự đè nén, không thoát ra được.

Trước kia, cô nghĩ theo đuổi ai đó không tính là khó, bởi vì chỉ cần cô thỉnh thoảng xuất hiện, thỉnh thoảng thả thính, trêu chọc người ta thì cảm thấy rất vui vẻ. Đến nỗi người kia có thích cô hay không, cô cũng để tính sau. 

Nhưng khi là Thẩm Tại, mọi thứ hoàn toàn khác biệt. Bỗng dưng cô cảm thấy chuyện theo đuổi là vô cùng khó, cô không còn là người chủ động trong cuộc đuổi bắt này nữa, cô trở thành bị động. 

Lúc anh tức giận sẽ làm cô hoảng loạn, đau khổ khi bị anh ngó lơ, cũng sẽ vì anh không thích mình mà đứng ngồi khong yên.

Cô không kiểm soát cảm xúc.

Sau khi cô về đến nhà, Lâu Ngưng và Dương Thánh vội vàng đến thăm cô.

Đây là lần đầu tiên bọn họ đến nhà Thẩm Tại. Lâu Ngưng thích thú với cách trang trí của ngôi nhà, một hai bắt Thịnh Văn Ngôn hỏi Thẩm Tại xem kiến trúc sư là ai, nhưng cả người cô đều héo queo, nơi nào thèm bận tâm đến bạn mình.

Lâu Ngưng trêu chọc cả buổi cũng không thấy cười. Hai người quyết định thật nhanh, cùng với Dương Thánh, mỗi người một bên lôi người từ trong nhà đến quán bar.

“Cho nên mày nghi ngờ Thẩm Thụ Diệc thích mày?” Uống được nửa chập, Dương Thánh hỏi. 

Thịnh Văn Ngôn nắm ly rượu: “Tao thấy vậy, đúng không?”

Dương Thánh: “Fuck, nó có máu M à? Lúc mày thích nó thì nó không cần, mày không thích nữa thì lại vội vàng bò đến…”

Trăm ngàn lần cô cũng không nghĩ ra, nhưng hôm đó thấy Thẩm Thụ Diệc xuất hiện, cô cảm nhận được ý tứ của cậu ta.

Lâu Ngưng: “Vậy mày định làm thế nào?”

“Làm cái gì cơ?”

“Thẩm Thụ Diệc đó, mày có muốn…”

“Mày điên hả, tao không có thích cậu ta, bây giờ tao đang nghiêm túc theo đuổi Thẩm Tại…” Nói đến đây, Thịnh Văn Ngôn lại khó chịu: “Mặc dù anh ấy không phản ứng gì.”

Dương Thánh thở dài một hơi: “Tao nói này, thà mày theo đuổi Thẩm Thụ Diệc, ít nhất chuyện còn đơn giản. Nhìn một phát là biết Thẩm Tại và mày không cùng một thế giới.”

Thịnh Văn Ngôn đánh bốp bốp lên trán cậu ta: “Trước kia mày cũng nói y chang như vậy với Thẩm Thụ Diệc!”

“Ây da, tao nói thật mà.” Dương Thánh nói: “Văn Ngôn, mày không cảm thấy à, chuyện mày thích Thẩm Tại nó kỳ lạ lắm, chú ấy đâu phải là hình mẫu của mày.”

“Cho nên?”

Dương Thánh nhìn cô, cân nhắc nói: “Văn Ngôn, mày có nghĩ đến là mày đang tham luyến tình cảm của một người bố không?”

“…”

Dương Thánh và Lâu Ngưng nhìn nhau, hai người cũng rất bình tĩnh, hiển nhiên đã lén lút bàn bạc qua, suy nghĩ đã lâu, giờ mới nói cho Thịnh Văn Ngôn nghe.

Hai người biết hoàn cảnh gia đình của Thịnh Văn Ngôn, nhìn cô làm mình làm mẩy, muốn mình là duy nhất, nhưng thật ra là thiếu thốn tình thương.

Chỉ cần tìm được sự bù đắp từ người nào đó, cô sẽ cảm thấy ỷ lại, sau đó mê man đắm chìm vào đó.

Rốt cuộc đó có phải là tình yêu hay không? Điều này rất khó nói.

——

Thịnh Văn Ngôn tự biết, ở mức độ nào đó, Thẩm Tại đối với cô giống như là một người thủ lĩnh.

Anh dẫn cô đi về phía trước, bảo vệ cô, quan tâm cô, để cô tìm được mong muốn đích thực của mình.

Chỉ là cô đã yêu một người như vậy. Từ nhỏ đến giờ, chưa có ai quan tâm cô như Thẩm Tại. 

Mỗi ngày cô đều muốn nhìn thấy anh, mặc dù cô đang giận anh.

“Văn Ngôn, sếp Thẩm gọi cô kìa.” Trần Siêu đi ra khỏi phòng làm việc, thông báo cho cô biết.

Sau khi từ khu nghỉ dưỡng suối nước nóng về, Thịnh Văn Ngôn và Thẩm Tại đã chiến tranh lạnh hai ngày. Đây là lần đầu tiên anh gọi cô vào, trong lúc nhất thời, cô cảm thấy hơi khẩn trương.

Cô đứng dậy đi tới cửa văn phòng, gõ cửa.

“Vào đi.”

Thịnh Văn Ngôn đẩy cửa đi vào: “Sếp Thẩm… Có chuyện gì không?”

Thẩm Tại nhìn một đống chữ chằng chịt nhau trong ipad, ngón tay khẽ động đậy, không ngẩng đầu: “Tổ công tác Điện ảnh và Truyền hình Lợi Nguyên Đã Được thành lập, cô gia nhập nhóm đi, bước đầu hãy khảo sát sơ bộ dự án.”

Thịnh Văn Ngôn: “Điện ảnh và Truyền hình Lợi Nguyên?”

“Công ty của Chu Tư Mạc, IZ định đầu tư góp cổ phần.”

Thịnh Văn Ngôn: “…”

Thấy không cô phản ứng, Thẩm Tại ngước mắt nhìn lên: “Sao?”

Thịnh Văn Ngôn: “Không sao, trước giờ tôi đều đi theo sếp, chưa từng đơn độc vào tổ, hiện tại vì cái gì…”

Thẩm Tại trầm mặc, nói: “Thịnh Văn Ngôn, cô vĩnh viễn không thể đi theo tôi mãi.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv