Lúc Ngải Tịch tờ mờ tỉnh dậy là cô đã ở trên giường, lại quay trở về căn biệt thự Tuyệt Tình. Cơn đau nhức ê ẩm từ phần thân dưới truyền lên như hàng ngàn bánh xe lăn qua khiến Ngải Tịch vô thức rên một tiếng. Cô gắng gượng ngồi dậy, nhìn xuống thì trên người cô đã mặc chiếc váy phấn hồng xinh xắn tới đầu gối. Chắc chắn sau khi hành hạ cô trên xe Hắc Mộc Thần đã bế cô về rồi mặc váy cho cô.
Nhớ tới cảnh đó Ngải Tịch lại rợn người một cái, Hắc Mộc Thần hoàn toàn trở thành một con quỷ A Tu La thật sự, anh bất cứ lúc nào đều có thể đem thể xác cô ra mà giày vò mặc kệ Ngải Tịch đau đớn như thế nào.
Nghĩ như vậy cô cười lạnh một tiếng rồi đặt chân xuống giường định đứng dậy, nhưng đột nhiên Ngải Tịch ngã nhào một cái xuống sàn nhà.
" Aiya! ".
Cô lồm cồm ngồi dậy mới để ý đến thứ cản đường làm cô vấp ngã. Chợt, đôi mắt Ngải Tịch như vô hồn mà ngừng chớp đi hẳn, cứ nhìn chằm chằm vào vật ngay cổ chân cô.
Một sợi dây xích dài làm bằng sắt quấn quanh cổ chân của cô. Loại xích này thiết kế bằng vật liệu cao cấp chắc chắn theo chuẩn mực riêng nhằm đảm bảo có thể chịu lực tốt.
Lúc nãy khi bước xuống giường do phần thân dưới Ngải Tịch còn đau nên cô không để ý đến một chân của mình đã bị dây xích trói lại, khi ngã nhào ra mới để ý đến mà sững sờ.
Hắc Mộc Thần thật sự trói cô lại ư?
Vừa mới ngồi dậy thì cửa phòng đột nhiên mở ra, thân hình rắn chắc của người đàn ông giấu sau bộ com lê nghiêm chỉnh lập tức xuất hiện. Ngải Tịch ngẩng mặt lên vừa đối diện với đôi mắt lạnh lẽo của Hắc Mộc Thần thì hơi sững người lại một chút rồi nhanh chóng hét lên.
" Hắc Mộc Thần! Anh trói tôi? ".
Đôi mắt anh sâu thẳm quan sát bộ dạng thê thảm của Ngải Tịch thì nhếch môi lạnh lùng, Hắc Mộc Thần thong thả ngồi xuống ghế sofa đối diện chiếc giường rồi vắt chéo chân, hai tay đan lại đặt lên cặp đùi thon dài. Chăm chú nhìn cô rồi cất giọng lạnh lùng.
" Nếu em ngoan ngoãn ở lại đây mà không bỏ trốn thì em nghĩ tôi có tàn nhẫn mà trói em lại không, hửm? ".
Ngải Tịch hiện giờ dùng đôi mắt căm hận nhìn anh, nhả ra từng chữ phản bác.
" Anh có quyền gì giam tôi lại rồi trói tôi? Đây là đôi chân của tôi, nó phải nghe theo ý tôi chứ không phải nên nghe theo một con ác ma tàn ác như anh! ".
Sắc mặt Hắc Mộc đột nhiên lạnh xuống cực độ. Đôi môi mỏng cũng khép lại, anh từ từ đứng dậy tiến đến chỗ cô ngồi rồi nhìn Ngải Tịch từ trên xuống, cô vẫn cứng đầu trừng mắt lên nhìn anh không chút sợ hãi.
Hắc Mộc Thần cất giọng cảnh cáo: " Đây là đôi chân của em nên nó không có quyền nghe theo tôi đúng không? Được! Nếu như đã có thứ muốn dung túng cho em chạy đi thì tôi sẽ phế nó! ".
Vừa dứt lời anh liền quát lớn giọng: " Dì Vân đâu! ".
Dì Vân đứng đợi ngoài cửa lập tức đi vào, rụt rè nói: " Cậu..cậu chủ căn dặn gì ạ? ".
" Lấy một cây roi cho tôi! ".
Dì Vân hơi ngạc nhiên nhưng cũng không thể trái lệnh anh, rảo bước ra khỏi phòng.
Gương mặt Ngải Tịch trở nên tái mét nhìn anh. Cô biết Hắc Mộc Thần nói một là một, hai là hai. Tuyệt đối sẽ không nương tay. Nhưng..anh muốn đánh gãy chân cô thật sao?
Cô vô thức nuốt nước bọt một cái rồi rụt chân lại, biểu hiện của cô như vậy khiến Hắc Mộc Thần nhếch môi, nếu như vậy thì anh cho cô thêm một cơ hội nữa.
" Nếu em cầu xin tôi thì tôi sẽ không đánh em! ".
Thời gian trưởng thành đã khiến con người ta không còn sợ hãi như lúc bé nữa, tuy một giọt mồ hôi đã rịn lại trên vầng trán thanh tú của Ngải Tịch nhưng tính khí quật cường của cô không chịu thua, cứng rắn nói.
" Có chết tôi cũng không cầu xin anh! ".
Sự cứng đầu không xin hàng của cô đang kích thích ngọn lửa giận dữ trong người Hắc Mộc Thần. Anh đã cho cô một cơ hội nhưng tại Ngải Tịch không cần. Được lắm! Được lắm!
Hắc Mộc Thần siết chặt mu bàn tay lại rồi lạnh lùng nói, từng câu từng chữ nặng nề rơi xuống đầu Ngải Tịch.
" Được! Nếu em đã cứng đầu như vậy thì tôi sẽ thành toàn cho em! Tôi đánh gãy chân em để xem em còn dám chạy nữa không? ".
Vừa dứt lời dì Vân liền đem cây roi dài vào đưa cho anh, Hắc Mộc Thần nhận lấy rồi cất giọng lạnh lùng nhưng đôi mắt chứa một ngọn lửa vẫn nhìn chằm chằm vào Ngải Tịch.
" Ra ngoài đi! Không có việc của dì nữa! ".
Dì Vân cũng nghe được câu nói Hắc Mộc Thần sẽ đánh gãy chân Ngải Tịch nên có chút thương xót cho cô, bèn đứng yên đó rồi nhỏ giọng nói.
" Cậu..cậu..chủ..Đừng đánh cô chủ..tội..tội..cô ấy ".
" Ra ngoài! ". Giọng nói Hắc Mộc Thần mất kiên nhẫn mà quát lớn lên.
Dì Vân giật mình rồi hơi lưu luyến nhìn gương mặt tái nhợt của Ngải Tịch, nắm chặt bàn tay rồi ra khỏi phòng.
Sắc mặt Ngải Tịch vẫn không đổi mà ngừng chớp mắt nhìn Hắc Mộc Thần trưng trưng. Anh càng căm ghét bộ dạng đó của cô mà giơ thẳng tay đang cầm roi lên quất mạnh xuống đôi chân thon gọn trắng nõn của cô.
" Á! ". Cùng lúc đó Ngải Tịch đau đớn mà thét lên. Vết thương từ roi vừa quật xuống chân cô lập tức chảy máu.
Roi tiếp theo từ tay Hắc Mộc Thần lại dùng sức mạnh hơn nữa mà tiếp tục rơi xuống đôi chân cô, đến roi thứ ba, roi thứ tư...
Ngải Tịch cắn chặt răng chịu đựng cơn đau đớn từ những vết roi anh hạ xuống mà chỉ rên tha thiết chứ không mở miệng cầu xin một chữ, cả thân người cô lăn qua lăn lại vì cây roi cứ liên tục liên tục đánh xuống chân cô. Ngải Tịch lúc này thật sự không biết nên miêu tả sự đau đớn do đòn roi với những cụm từ như "không thể chịu đựng", "khôn xiết", hoặc "như bị xe tải đâm" thế nào nữa. Cô chỉ cảm thấy đôi chân mình quằn quại đau vô cùng.
Bên cạnh nỗi đau thể xác Ngải Tịch không kiềm chế được mà bật khóc.
" A! "
Hắc Mộc Thần càng đánh như càng hưng phấn lên, đôi mắt anh hằng lên đỏ rực rồi không thương tiếc hạ từng roi bằng sức lực mạnh nhất của người đàn ông.
Tính khí rắn rỏi của Ngải Tịch lại bày ra vào lúc dầu sôi lửa bỏng này mà không hề cầu xin một tiếng.
Ở bên ngoài dì Vân cảm thấy rợn người theo từng tiếng la hét thảm thương của Ngải Tịch. Dì thật sự không biết đã có chuyện gì xảy ra giữa anh và cô, khi dì mới tới đây làm liền thấy Hắc Mộc Thần và Ngải Tịch vô cùng hạnh phúc mà ân ái bên nhau mỗi ngày, vậy mà hôm nay cảnh tượng khiến dì kinh ngạc lại nhất lại là từng cây roi quật mạnh xuống đôi chân Ngải Tịch, mà thủ phạm lại chính là người chiều chuộng chăm sóc cô chu đáo nhất!
Những dấu đánh do roi để lại liền hiện ra trên đôi chân thon gọn trắng nõn của Ngải Tịch, những vết máu dài chảy ra rồi nỗi lằn bỏng rát.
Trên da thịt của cô nổi rõ nhưng lằn roi sưng lên, dần thâm tím đi còn thậm chí đã rách da chảy máu.
Ngải Tịch yếu ớt sức lực dần ngất đi. Nước mắt cô ướt đẫm gương mặt, mồ hôi tuôn trào từ vầng trán và cơ thể đi xuống. Lúc ấy cơn giận dữ của Hắc Mộc Thần mới nguôi lại đôi chút, anh dừng động tác lại rồi quăng cây roi đi, bước ra khỏi phòng, mặc kệ Ngải Tịch thoi thóp nằm đó, đôi chân cô bị anh đánh đến nổi cả hai bên đều chỉ có vết roi dài sọc bắt chéo ngang, máu rỉ ra không ngừng.
Do dừng lại kịp thời nên đôi chân cô vẫn chưa đến mức gãy, cho thấy Hắc Mộc Thần đã cố nhân nhượng với Ngải Tịch như thế nào rồi.
Vừa bước ra khỏi phòng anh dừng bước lại rồi quát: " Cấm bôi thuốc cho Ngải Tịch! Nếu không dì không cần tới đây nữa! ".
Nói rồi Hắc Mộc Thần không để ý đến dì Vân đang run rẩy cầm cập, sống lưng bắt đầu lạnh toát mà rảo bước về phía thư phòng rồi khóa chặt cửa lại, tựa người lên sofa nhắm lại đôi mắt đang chứa những sự giận dữ do một ngọn lửa mãnh liệt vừa mới phun trào, có lẽ đều đã dần tan đi khi anh đã phát tiết hết lên người Ngải Tịch..
Dì Vân lập tức đi vào xem cô, cả thân thể Ngải Tịch rịn đầy mồ hôi, đôi chân thì rỉ máu không ngừng. Dì Vân đau xót mà dìu cô lên giường rồi đắp chăn lại chăn cho cô.
Ngải Tịch ư hự đau đơn một tiếng, cô bị đánh đến nổi mà không còn sức lực phản kháng vùng vẫy nữa, chỉ bất lực mà nằm đó rên thê thảm.
Tối.
Trong thư phòng, Hắc Mộc Thần dựa người vào sofa tuy nhắm mắt lại nhưng anh không hề chợp mắt mà ngủ. Trong đầu anh cứ nghĩ đến thái độ cứng đầu của Ngải Tịch và lúc anh tàn nhẫn đánh chân cô. Mấy cây roi cuối cùng Hắc Mộc Thần đã hạ bớt sức lực lại nếu không thật sự đã phế đi đôi chân Ngải Tịch rồi. Anh cứ nghĩ cô sẽ sợ hãi mà cầu xin anh tha thứ, nhưng nào ngờ, Hắc Mộc Thần thật sự tính sai rồi. Anh thầm thở dài một hơi.
" Tính khí quật cường đó của em nhất định sẽ hại chết em! ".
Khẽ mở đôi mắt lạnh lẽo ra rồi đứng dậy, mở cửa thư phòng ra rồi bước về phía phòng Ngải Tịch.
Anh vừa vào đã thấy một thân hình yếu ớt của người phụ nữ nằm trên giường, gương mặt tái nhợt hẳn đi. Vầng trán rịn đầy mồ hôi khiến mấy lọn tóc áp chặt vào, tấm chăn mỏng che đi tới ngực Ngải Tịch, Hắc Mộc Thần tiến tới giở tung tấm chăn ra nhìn xuống, bên dưới đôi chân cô vết thương chảy máu mà ướt đẫm ga giường, anh cau mày khó chịu. Đưa mắt nhìn lên bầu trời qua cửa sổ thì mới để ý rằng đã sập tối, nghĩa là cô đã mê man từ buổi trưa đến tận bây giờ. Hèn gì máu cứ chảy mãi không ngừng. Hắc Mộc Thần cao giọng: " Dì Vân! ".
Dì Vân đang lục đục dưới bếp nấu ăn vừa nghe tiếng anh thì đã đi lên lập tức mà thở hổn hển. Anh nhìn qua dì Vân rồi chỉ tay vào Ngải Tịch, lạnh giọng nói.
" Sao vết thương lại lan ra như vậy? ".
Dì Vân sợ sệt nắm chặt hai tay rồi nói: " Do cô chủ không..không được thoa thuốc lên vết thương..nên mới thành ra như vậy ".
Sắc mặt Hắc Mộc Thần càng lạnh xuống, luồn sát khí u ám bắt đầu bao trùm xung quanh, anh nhíu mày lại.
" Cái gì? Tại sao lại không thoa thuốc cho cô ấy? ".
Dì Vân hơi khó hiểu mà ngẩng đầu lên nhìn anh: " Là do buổi trưa cậu chủ nói rằng không..không được thoa! Nếu không tôi sẽ phải nghỉ việc ".
Chết tiệt!
Hắc Mộc Thần thầm mắng mình, lúc trưa vì quá tức giận nên anh đã tàn nhẫn mà nói như vậy, bây giờ lại quên mất! Mẹ kiếp!
Anh lấy từ trong túi quần com lê điện thoại ra rồi bấm một dãy số quen thuộc đứng ở đầu tiên bên mục quay số nhanh. Không hiểu sao
từ ngày Hắc Mộc Thần giam lỏng Ngải Tịch lại là liên tục phải gọi vào số này.
Đầu dây bên kia vừa nhận máy ngay lập tức mà chưa kịp nói gì thì giọng nói lạnh băng của Hắc Mộc Thần đã vang lên trước.
" Tôi không cần biết ông có cưỡi cơn đẩu vân đến đây hay không nhưng trong vòng năm phút phải có mặt ngay tại đây! Nếu không báo với người nhà ông ngày mai đến nhận xác ông đi! ".
Nói rồi anh không đợi ông ta trả lời anh liền cúp máy.
Ông bác sĩ toát mồ hôi hột lập tức phi như bay gọi xe đến biệt thự Tuyệt Tình không dám chậm trễ. Vừa ngồi trên xe ông ta vừa lau mồ hôi đã túa ra không ngừng. Quả thật kiếp trước ông ta đã mắc nợ Hắc Mộc Thần thì phải, nếu không sao ông ta lại phải khổ sở như vậy? Cách một hôm lại bị gọi đến không buông tha cho ông ta.
Ông bác sĩ ra lệnh cho tài xế lái thật nhanh, tài xê lắc đầu bất lực: " Không được! Nếu như vi phạm tốc độ sẽ phải vào đồn cảnh sát rồi bị trừ điểm đấy! ".
Ông bác sĩ nghiêm mặt nhìn tài xế: " Cậu cứ việc lái nhanh hết tốc độ đi, có việc gì tôi sẽ chịu trách nhiệm, nếu không ngày mai sẽ có tin tức một ông bác sĩ già chết vì bệnh tim đấy! ".
Anh tài xế nhíu mày kì lạ, bác sĩ mà lại bệnh tim chết ngay lập tức? Hơn nữa còn biết được giờ giấc lìa đời của mình hay sao?
Anh ta cũng nghe theo rồi phi hết tốc độ. Ai ngờ quả thật thốt ra lời xui xẻo nào lại bị cảnh sát chặn lại. Mấy vị cảnh sát đến gõ cửa xe phía sau, gương mặt tái nhợt của ông bác sĩ lập tức hiện lên, ông giơ tay xem đồng hồ, chỉ còn hai phút, ông ta khẩn mặt nhìn mấy vị cảnh sát đang nghiêm ngặt rồi tha thiết nói: " Xin lỗi, xin lỗi. Đợi tôi đi điểm danh với Diêm Vương xong sẽ quay lại chịu phạt nhé! ".
Nói rồi ông ta hướng về tài xế bảo anh ta mau lái đi, anh tài xế liền lập tức đạp mạnh chân ga chạy vụt đi.
Mấy vị cảnh sát nhất thời ngơ ngác chớp chớp mắt nhìn nhau mà quên chặn lại? Diêm Vương? Cái quái gì vậy? Ban ngày ban mặt bọn họ lại gặp hồn ma chết dữ đấy à?
Bốn phút năm mươi lăm giây ông bác sĩ đã thở hổn hển mà lập tức có mặt ngay tại phòng của Ngải Tịch.
Ông ta thầm nhủ trong lòng, nếu sau này khi cái thân già cả này chết không vì bệnh tim thật sự thì cũng vì ánh mắt sắc bén của Hắc Mộc Thần nhìn cũng đủ mà xé xác ông ta ngay lập tức. Ông ta đứng nhìn Ngải Tịch chằng chịt vết thương trên đôi chân thì không khỏi sững sờ. Cảm nhận được sát khi từ bên cạnh Hắc Mộc Thần liền toát mồ hôi lập tức không chần chừ nữa mà đến xem xét chân cô.
Giọng nói lạnh băng của anh vang lên giữa bầu không khí u ám lúc này: " Tìm loại thuốc tốt nhất để bôi cho cô ấy! ".
Ông bác sĩ vâng một tiếng rồi gật đầu nhanh chóng bôi thuốc cho Ngải Tịch. Ông ta nhìn lên trên cổ tay thì khẽ nhíu mày khó hiểu, vết thương ở cổ tay cô chưa kịp lành bây giờ lại đến ở chân? Quái lạ!
Cứ cách một ngày ông ta lại phải đến đây chữa bệnh, hoặc là băng bó vết thương, mà bệnh nhân luôn luôn là cô gái này. Lần đó ông ta gặp cô ở đây khi Hắc Mộc Thần bị bệnh thì nghĩ rằng cô có vị trí quan trọng nhất đôi với anh, vậy thì tại sao cứ cách mỗi ngày lại có thêm một vết thương mới như vậy chứ?
Không thể nghĩ nhiều thêm nữa vì ánh mắt tràn đầy sát khí của Hắc Mộc Thần cứ dán chặt vào người ông ta vì Ngải Tịch chịu cơn đau rát mà khẽ ư hự một tiếng khiến ông bác sĩ vô thức nuốt nước bọt một cái. Cả quá trình bôi thuốc cho cô mà trái tim ông ta như ngừng đập hẳn. Cái kiểu này mà cứ lặp đi lặp lại thì chắc chắn rằng ông bác sĩ sẽ phải đi gặp Diêm Vương uống trà mất thôi!
Khi đã bôi thuốc cho Ngải Tịch xong thì ông liền thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy cúi đầu trước Hắc Mộc Thần. Anh khẽ liếc nhìn ông ta một cái rồi không nói năng gì tiến đến chỗ Ngải Tịch nằm rồi ngồi xuống cạnh cô.
Ông bác sĩ vừa định rời đi thì Hắc Mộc Thần lên tiếng ngăn cản: " Sau này không cần đến đây nữa! ".
Ông bác sĩ hơi khó hiểu mà thắc mắc nhìn anh: " Vâng? ".
Hắc Mộc Thần không thèm nhìn ông ta mà chỉ nói lạnh lùng: " Tôi không thích nói lại lần thứ hai! ".
Ông bác sĩ vỡ lẽ ra rồi vui mừng trong lòng gật đầu rời đi. Cuối cùng thì ông cũng chẳng phải sợ hãi mình biết trước được sẽ chết ngày nào nữa rồi cũng sẽ chẳng đi gặp Diêm Vương để trò chuyện nữa. Ông ta hớn hở rồi ra khỏi căn biệt thự, vừa ra khỏi cổng liền lập tức gặp cảnh sát đợi ông ta dùng nụ cười tự tin nhìn chằm chằm.
Ông bác sĩ thở dài một hơi rồi đi theo cảnh sát chịu phạt.
Trên phòng, Hắc Mộc Thần lặng lẽ nắm chặt lấy bàn tay của Ngải Tịch. Mồ hôi trên vầng trán thanh tú của cô rịn mãi, mê mang mà nói: " Đau..đau..".
Hắc Mộc Thần đau lòng vuốt ve tóc cô, anh thực sự hơi hối hận vì hành động đánh cô rồi!