Năm thứ ba sau khi kết hôn, Ôn Thư Du mang thai.
Nhận được kết quả kiểm tra của bệnh viện, cô kiên nhẫn chờ đợi ai đó tan làm, sau đó nói “chuyện quan trọng đã chuẩn bị từ trước” cho anh.
Cũng nhờ cơ hội này mà cô mới được nhìn thấy dáng vẻ như chàng thanh niên mới lớn của anh… mặc dù rõ ràng anh đã cố tỏ ra bình tĩnh và chững chạc.
Đối với Lương Yến Tân mà nói, đứa bé này là sự tồn tại rất diệu kỳ.
Trước đây anh không thích trẻ con, thái độ của anh đối với đứa con trong tương lai của hai người phần lớn là “kết tinh của tình yêu”. Nhưng khoảnh khắc khi biết cô mang thai, cảm giác phức tạp, căng tràn phập phồng trong lòng anh.
Khó tin, hồi hộp, mềm mại, mãn nguyện, lo lắng… và đủ thứ cảm xúc khác.
Anh khó mà tưởng tượng được bụng cô vẫn phẳng lì không có gì khác biệt, vậy mà trong đó đã có con của hai người.
Sau khi anh biết tin, bố mẹ hai bên cũng biết. Tin tức này quả thật giống như cơn lốc quét qua khiến một đám người không kịp trở mình.
Mọi người vừa vui mừng vừa lo lắng, ăn ý kết hợp với “chú già” được lên chức bố coi Ôn Thư Du trở thành “sinh vật cần được bảo vệ đặc biệt”. Cũng may, cuối cùng mọi người đều nghe theo lời dặn dò của bác sĩ và chuyên gia dinh dưỡng mà không làm quá mọi chuyện.
Trong thời gian mang thai, Ôn Thư Du ăn được ngủ được, hoàn toàn không phải trải qua giai đoạn khó chịu hay tâm tình không tốt vì ốm nghén.
Một đêm nào đó khi tỉnh dậy, cô đưa mắt nhìn anh mới phát hiện anh đã gầy đi trông thấy, nhìn từng đường nét rắn rỏi trên khuôn mặt càng thấy anh đã gầy đi mấy phần, dưới mắt có quầng thâm mờ nhạt, trên cằm còn lún phún mấy cọng râu chưa kịp cạo.
Cô chỉ bất cẩn giật mình rất khẽ, nhưng anh đã lập tức tỉnh dậy.
“Lại khó chịu ở đâu à?”. Lương Yến Tân vừa nói vừa ngồi dậy, mặt mày lo lắng nhưng vô cùng kiên nhẫn.
Ôn Thư Du lắc đầu, nhẹ nhàng kéo anh nằm xuống bên mình, sau đó cô nhắm mắt nép mình trong ngực anh.
Người đàn ông hôn lên thái dương của cô, bàn tay dịu dàng vỗ về sau lưng cô.
Ôn Thư Du lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
…
Về giới tính của em bé, hai người từng thuận miệng nói qua mấy lần, cuối cùng cả hai đều nhất trí thuận theo tự nhiên, trai gái đều được.
Ôn Thư Du biết trong lòng anh vẫn thích con gái. Hơn nữa, dù người thân hai bên không nhắc đến trước mặt cô, nhưng bằng sự hiểu biết của cô đối với họ, cô có thể đoán được mọi mọi người rất hy vọng em bé sẽ là một “công chúa nhỏ”.
Bố mẹ cô và mẹ của Lương Yến Tân đã nuôi con trai đủ lắm rồi, còn hai người anh trai của cô là kiểu “yêu ai yêu cả đường đi” vì thế rất muốn thấy một “em gái” là phiên bản thu nhỏ của em gái mình.
Tình huống như vậy khiến cô khóc dở mếu dở.
“Được rồi, mọi người cứ kiên nhẫn, mấy tháng sau sẽ có đáp án”, cô nói với mọi người.
Nhưng giới tính của em bé lại vô cùng liên quan đến hai vấn đề. Thứ nhất là chuẩn bị đồ dùng cho bé, điều này không đáng kể, nhưng điều thứ hai quan trọng hơn nhiều.
Vì để đặt tên cho em bé mà bao người đã phải nghĩ nát óc nhiều ngày.
Cuối cùng, kết quả là Lương Yến Tân đã giành thắng lợi áp đảo. Ôn Thư Du vừa buồn cười vừa cảm động khi thấy giây trước anh rõ ràng đã tỏ vẻ đắc ý nhưng ngay giây sau đã giả vờ trở về dáng vẻ bình tĩnh như thường.
Cô nhìn lại sáu chữ trên trang giấy.
Lương Chi Ngữ. Lương Chi Ngộ.
Cả tên cho bé trai và bé gái đều đồng âm với tên của cô, chữ “Chi” đằng trước với hàm nghĩa gắn kết hai người ở bên nhau.
Có lẽ sự thông minh nhạy bén đã khiến Ôn Thư Du vừa nhìn hai cái tên này đã hiểu ra ngụ ý sau nó. Sự thật chứng minh Lương Yến Tân cũng nghĩ như vậy.
“Con gái thì dùng tên trước, con trai dùng tên sau”.
“Hai cái đều hay”, Ôn Thư Du mãn nguyện cười nói.
Biệt thự sớm đã chuẩn bị phòng ngủ và phòng chơi cho em bé, tất cả đồ dùng đã sẵn sàng. Bệnh viện cũng đã sắp xếp ổn thỏa bác sĩ cho cô.
Có thể nói mọi thứ đã hoàn tất.
Một buổi sáng, Ôn Thư Du chuyển dạ trong bệnh viện.
Mặc dù mọi việc đã chuẩn bị ổn thỏa từ trước đâu vào đấy nhưng mọi người vẫn không khỏi căng thẳng. Lúc này chẳng ai còn bận tâm “đáp án” giới tính của em bé là gì mà đều đứng chờ ngoài phòng sinh.
“Được rồi, thả lỏng đi”. Ôn Lãng Dật vỗ bả vai Lương Yến Tân trấn an.
Sắc mặt đối phương cứng đờ như bức tượng thạch cao, anh nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt của phòng sinh không hề chớp mắt.
“Cậu đừng run nữa rồi hãy nói tôi”. Một lúc sau, anh thản nhiên thẳng thừng vạch trần Ôn Lãng Dật.
Từng giây trôi qua dài như một năm.
Đến khi cánh cửa phòng sinh cuối cùng cũng mở ra, sắc mặt Lương Yến Tân lập tức linh động, cứ như một pho tượng bỗng chốc trở thành người sống.
Anh vội vàng đi vào bên trong.
“Lương thiếu, từ từ đã, vẫn chưa thể vào trong”.
Bác sĩ và y tá ngăn anh lại, đồng thời cũng ngăn toàn bộ những người đang định cất bước theo sau đứng bên ngoài: “Xin mọi người đừng lo lắng, chúng tôi ra trước báo tin vui thôi. Mẹ tròn con vuông, là một bé trai, sức khỏe cả hai đều rất tốt”.
Lương Yến Tân vốn không đặt tâm tư ở giới tính của đứa bé, anh chỉ nghe thấy hai câu “mẹ tròn con vuông” và “sức khỏe đều tốt”. Nhưng người đàn ông vẫn nhíu mày, trầm giọng hỏi bác sĩ: “Khi nào mới có thể vào trong?”.
Bác sĩ trả lời xong rồi quay lại phòng sinh. Qua một lúc lâu, anh bỗng dưng ngẩn người, vô thức lĩnh hội được tin tức bác sĩ mới nói.
Là một bé trai.
Vì thế, bạn nhỏ Lương Chi Ngộ cứ vậy mà đến thế giới này.
…
Sau khi cục cưng chào đời, mọi người mới phát hiện vẫn chưa đặt nhũ danh cho bé.
“Gọi là Khôn Khôn* đi”, Ôn Thư Du vui vẻ nói, “hợp với nhũ danh của con”.
* Nhũ danh của nữ chính là Miên Miên 眠眠 nghĩa là ngủ, của em bé là 困困 tức là buồn ngủ, nhưng âm Hán Việt là “Khốn”, để dễ nghe hơn mình sẽ đổi thành “Khôn”.
Một người là Miên Miên, một người là Khôn Khôn, nghe là biết mẹ con rồi.
“Tên này rất hay! Trẻ con mà, ngủ nhiều mới tốt, tên này còn rất đáng yêu nữa”. Vẻ mặt Dư Âm Dung ngập tràn vui sướng.
Sau khi sinh Khôn Khôn, Ôn Thư Du ở nhà tĩnh dưỡng. Mỗi ngày ngoài việc cho em bé ăn sữa mẹ thì mọi việc đều bị Lương Yến Tân và người giúp việc tranh nhau làm hết, vì thế thời gian trôi qua cũng rất thoải mái. Duy nhất chỉ có chút gánh nặng ngọt ngào chính là bé con rất dính cô.
Nếu không phải lúc cô cho bé bú mẹ thì thím Hứa sẽ ôm bé cho uống sữa bột, nhưng cô phát hiện nhất định Khôn Khôn sẽ vươn bàn tay nhỏ xíu mềm mại ra làm động tác nắm lấy, cho đến khi mẹ nắm tay bé mới chịu buông.
Như vậy thằng bé mới chịu ngoan ngoãn, hài lòng, yên tâm uống sữa.
Mặc dù Khôn Khôn đã rất ngoan so với những em bé cùng tuổi khác nhưng mỗi lần buồn ngủ mà không có mẹ bên cạnh, bé nhất định sẽ khóc.
Tiếng khóc không lớn, đa số thời điểm đều là rưng rức đáng thương, Ôn Thư Du liền mềm lòng không thể chống cự. Hơn nữa, tình mẫu tử khiến cô đều đặt con ngủ bên cạnh mình, bất kể đêm hay ngày.
Hai mẹ con đều rất hài lòng với trạng thái hiện tại, chỉ duy nhất một người có ý kiến chính là bố của đứa bé.
Lương Yến Tân đã sắp không nhớ nổi đã bao nhiêu ngày mình không được ôm vợ ngủ mất rồi.
Bố mẹ ôm nhau ngủ mà để con nằm riêng bên cạnh cũng không được, mà họ cũng không yên lòng, thế nên đêm nào giữa hai người cũng có một bé con thơm đầy mùi sữa.
Còn cô lại tựa như không nhìn thấy sự tồn tại của anh. Đêm nào cũng chỉ biết cúi đầu dịu dàng nói chuyện với con, nếu không thì cũng là trêu chọc bé một lúc.
Ánh đèn nhẹ nhàng hắt xuống giường, người phụ nữ trẻ tuổi lúc này đã làm mẹ. Mái tóc đen rủ xuống bên vai bị ngón tay trắng nõn của cô vén ra sau vành tai.
Khóe môi cô hơi cong lên, nét mặt dịu dàng, giọng nói nhỏ nhẹ.
Lương Yến Tân cứ yên lặng nhìn cô như vậy.
Trong mắt anh, cô vẫn là cô gái nhỏ không nên phiền não vì bất cứ chuyện gì, vậy mà chớp mắt đã trở thành mẹ của con anh.
Sự vất vả và tiều tụy sau khi sinh con vẫn còn hiện rõ trên đôi mắt cô, điều này khiến anh cảm thấy bản thân mình dù có đối xử với cô tốt bao nhiêu cũng không thể nào bù lại.
Cô cho anh một gia đình và mọi thứ trong ngôi nhà ấy.
Một người vợ anh yêu và cũng yêu anh, một đứa con của hai người.
Ở độ tuổi này, anh đột nhiên cảm thấy cuộc đời mình đã quá viên mãn.
Anh biết cô chỉ muốn sinh một đứa con, mà anh cũng không muốn cô trải qua sự đau đớn lẫn phiêu lưu như vậy một lần nữa… Xác thực là anh đã làm điều gì đó, nhưng trước mắt chưa cần nói đến.
Bỗng nhiên, người trước mắt ngẩng đầu nhìn anh. Bốn mắt nhìn nhau, Ôn Thư Du mỉm cười hỏi:
“Sao thế, sao lại nhìn em như vậy”.
Vẻ mặt cô bừng sáng như những tia nắng chan hòa buổi sớm.
Trái tim Lương Yến Tân chợt mềm mại, vươn tay xoa mặt cô: “Không có gì, ngủ đi em”.
“Vâng”. Cô đặt tay lên mu bàn tay anh, hơi nghiêng đầu dụi vào lòng bàn tay anh rồi nở nụ cười.
Bỗng nhiên, bé con nằm bên cạnh bật cười khanh khách. Ôn Thư Du lập tức bị thu hút, buông tay cúi đầu hôn lên mặt bé: “Khôn Khôn cười gì thế?”.
Bàn tay đang âu yếm mình đột nhiên chạy mất, Lương Yến Tân ngẩn người, chậm rãi kéo tay cô lại về phía mình.
Anh nhíu mày nhìn bé con chiếm dụng vị trí giữa hai người, kết quả bé còn không nhìn anh mà đi ôm mẹ bé vừa mềm lại vừa thơm.
…
Ngủ thẳng đến nửa đêm, nhóc con kia tỉnh dậy đòi ăn sữa.
Lương Yến Tân sực tỉnh, một tay ôm con, nhẹ chân nhẹ tay đứng dậy.
Khôn Khôn sớm đã có thói quen nửa đêm bị bố ôm cho bú sữa bình, vì thế bé mở to mắt không lên tiếng mà bắt đầu mút ngón tay.
“Coi như con thông minh, không đánh thức mẹ con”. Lương Yến Tân cụp mắt, nhỏ giọng nói.
Anh ôm con trai đến phòng khách nhỏ pha sữa bột. Động tác thuần thục đâu vào đấy, trước khi cho con ăn còn không quên kiểm tra nhiệt độ sữa, cảm thấy thích hợp mới cho bé bú.
Ánh mắt Khôn Khôn ra vẻ rất mong đợi, nước miếng đã muốn chảy ra khỏi khóe miệng.
Anh nhíu mày, nhẹ nhàng kéo ngón tay trong miệng Khôn Khôn ra, sau đó mới đẩy núm vú cao su qua đó.
Khôn Khôn ngậm lấy, một tay đặt lên bình sữa, vẻ mặt uống sữa say sưa nhưng vẫn không quên nhìn bố.
“Nhìn gì mà nhìn?”. Lương Yến Tân thản nhiên hỏi.
Hai bố con im lặng bốn mắt nhìn nhau một lúc, chỉ có âm thanh hút sữa đều đặn không ngừng vang lên.
Anh cúi đầu cẩn thận quan sát nhóc con trong lòng mình, nhìn từ tóc đến cằm, đôi mày vẫn nhíu chặt không buông.
Vậy mà nói nhóc con này giống anh như đúc? Lúc bé anh cũng thế này hả? Vừa nghĩ là biết không thể nào.
Tóm lại là giống ai đây? Chẳng thừa hưởng nét đẹp nào của anh và Miên Miên cả. Nếu là con gái thì khỏi nói, cô bé chắc chắn sẽ thừa hưởng sắc đẹp của mẹ.
Lương Yến Tân ngồi trên sô pha đợi bình sữa cạn thấy đáy, anh tựa đầu ra sau nhắm mắt dưỡng thần.
Vừa mới nghỉ ngơi được một lúc, đột nhiên một bàn tay bụp một cái lên ngực anh.
Anh giật nảy mình, lập tức mở mắt ra.
Cục bột nhỏ đang say sưa ăn sữa lại rụt tay về, tỏ vẻ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Ngoan ngoãn uống đi”. Lương Yến Tân tiếp tục nhắm mắt lại.
Không quá vài giây sau, một bàn tay nữa lại vỗ lên ngực anh.
Cứ tuần hoàn qua lại như vậy.
Thật ra cái vỗ lên ngực ấy chẳng có mấy sức lực, càng không đến mức gây ra trở ngại gì cho anh, nhưng Khôn Khôn nhất định phải bụp lên người bố cho đến khi bố mở trừng mắt mới thôi.
Tóm lại, con trai không chịu cho anh ngủ, nhất định bắt bố phải mở to mắt nhìn mình uống sữa mới được.
“Cũng chỉ mẹ con mới thấy con ngoan ngoãn thôi”. Lương Yến Tân mỉm cười nhưng nội tâm trái ngược. Anh nhìn nhóc con trong ngực mình, cỗ tức nghẹn đã dâng đến tận cổ họng.
Chỉ cần đặt đứa nhóc này bên cạnh mẹ là nó sẽ vô cùng ngoan ngoãn. Bất kể mẹ đang đọc sách hay đang ngủ, bé sẽ không khóc không mè nheo mà chọn thời điểm thích hợp để làm nũng.
Nhưng đối với người làm bố như anh, thằng nhóc này trước giờ đều cố tình gây sức ép cho anh.
Mới nhỏ như vậy mà trước sau đã hai bộ mặt khác nhau. Anh híp mắt lại, hậm hực nhìn nhóc con cuối cùng đã uống cạn sạch bình sữa.
Nhưng ngay lúc này, anh vẫn chưa hề biết gì về bản lĩnh tranh giành tình cảm của bạn nhỏ Lương Chi Ngộ.