Mấy ngày nay Ôn Thư Du vô cùng rảnh rỗi nên cô bắt đầu học nấu cơm với đầu bếp trong nhà, mong muốn tăng thêm chút kỹ năng nấu nướng để chuẩn bị cho Lương Yến Tân một “bữa tối tình yêu”.
Mọi chuyện đều tiến hành theo ý tưởng của cô, nhưng một chút sơ ý trong quá trình thực hiện khiến mu bàn tay cô bị rộp đỏ một vết.
Đầu bếp lẫn người làm giật mình, vội vàng đi tìm thuốc và bông băng xử lý vết thương.
“Phu nhân, để yên tâm hay là chúng ta cứ gọi bác sĩ đến xem đi?”.
“Chỉ bị bỏng chút thôi, mọi người đừng quá sốt sắng”. Ôn Thư Du bất đắc dĩ trấn an mọi người. Mu bàn tay cô hơi đau là thật, nhưng cũng không đến nỗi phải gọi bác sĩ hoặc đi bệnh viện, cô hoàn toàn có thể chịu được.
Thím Hứa gật đầu đã hiểu, điều chỉnh vị trí túi đá chườm trên tay cô: “Phu nhân, như vậy có bị ảnh hưởng đến vết thương không?”.
“Không sao”, Ôn Thư Du trả lời nhẹ nhàng.
Chườm đá xong, thím Hứa lấy thuốc mỡ trong hộp ra bôi vòng quanh vết thương giúp cô.
“Phu nhân, nếu đau nhớ phải nói cho tôi biết, tôi sẽ nhẹ tay một chút”.
“Mọi người căng thẳng quá rồi”. Ôn Thư Du không nhịn được bật cười, “Tôi không yếu ớt như mọi người nghĩ đâu”.
“Tiên sinh lo lắng cho phu nhân thế nào thiết nghĩ phu nhân cũng biết, mọi người đều nói thà rằng tiên sinh xảy ra chuyện gì còn hơn là để phu nhân bất cẩn”.
Nghe thấy lời của thím Hứa, Ôn Thư Du thấy xôn xao trong lòng, tiếp đó là cảm xúc ngọt ngào vô tận.
Vì đang đối diện với người làm trong nhà nên cô đã hết sức kiềm chế biểu cảm trên khuôn mặt, tránh để đối phương nhìn thấy vẻ mặt cười ngây ngô của mình.
Nhưng nó cũng đang nhắc nhở cô.
“Chuyện này đừng nói cho anh ấy biết”.
“Chuyện phu nhân học nấu cơm hay là chuyện bị bỏng?”.
“Cả hai… đừng nói chuyện gì cả”.
“Nhưng mà…”.
“Nghe tôi đi”. Ôn Thư Du nhướng mày liếc nhìn đồng hồ treo tường. Lương Yến Tân nói hôm nay anh sẽ về muộn một hai tiếng so với thường ngày, cho nên nếu bây giờ xử lý ổn thỏa thì anh sẽ không phát hiện sẽ điều gì.
Nghĩ vậy, cô cúi đầu xuống nhìn thoáng qua mu bàn tay của mình.
Vết màu đỏ kia vẫn chưa biến mất, thậm chí còn thấy rất rõ ràng. Nhưng dù sao một lúc nữa anh mới về, cho dù mu bàn tay vẫn chưa trở về trạng thái ban đầu thì cô có thể thay một chiếc áo ống tay xòe để che lại, như thế anh sẽ không dễ dàng phát hiện.
Thím Hứa cũng hết cách, chỉ có thể tiếp tục cẩn thận xoa thuốc lên vết thương.
Bỗng nhiên, có tiếng động truyền đến từ bên ngoài.
“Là ai được nhỉ?”. Ôn Thư Du sửng sốt, không phải là Lương Yến Tân đấy chứ? Hay là người khác đến?
Người giúp việc bên cạnh đứng dậy ngó ra ngoài cửa, “Phu nhân, là xe của tiên sinh”.
Hả? Sao anh lại chẳng những không về muộn mà còn về sớm hơn nữa vậy!
Cô đột nhiên đứng dậy, một mặt thúc giục thím Hứa giúp đỡ thu dọn thuốc trong hộp, về phần mình lại hốt hoảng chạy té lên lầu.
Nhưng cô chưa chạy được mấy bước thì cửa đã bị mở ra.
“Tiên sinh đã về”.
“Phu nhân đâu?”. Câu đầu tiên của người đàn ông chính là hỏi cô.
Người giúp việc không nói gì.
Ôn Thư Dư sững người tại chỗ, nghe vậy bỗng nhiên xoay người trưng vẻ mặt tươi cười, tỏ vẻ không có chuyện gì ra đón: “Anh đã về”.
Lương Yến Tân lại không nhìn cô mà dừng ánh mắt trên chiếc hộp thuốc trong tay thím Hứa.
“Sao lại thế này? Em bị thương chỗ nào?”. Anh quay đầu quan sát cô, bình tĩnh đi tới.
Cô biết không giấu nổi anh nữa, chỉ có thể thẳng thắn khai báo: “Chút sự cố nhỏ thôi, vừa rồi em đun nước không cẩn thận bị bỏng một chút”.
“Bỏng chỗ nào?”.
“Chút xíu trên mu bàn tay”.
“Đưa tay ra anh xem”.
Ôn Thư Du ngoan ngoãn đưa tay lên, mu bàn tay đỏ ửng một vệt xuất hiện trước tầm mắt của người đàn ông.
Lương Yến Tân rủ mắt, một lúc sau lại nhướng mắt nhìn cô. Sống lưng Ôn Thư Du chợt căng cứng, nghiêm chỉnh đứng im một chỗ vô cùng ngoan ngoãn.
“Thím Hứa”. Sắc mặt anh không hề thay đổi, quay người lại nói: “Lấy hộp thuốc đến đây”.
Nói xong, anh hất cằm về phía sô pha, nói với cô: “Qua đó ngồi đi”.
Ôn Thư Du ngoan ngoãn đến ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn anh: “Vừa rồi thím Hứa đã bôi thuốc giúp em rồi”.
“Mới bôi được một phần, có chỗ vẫn chưa bôi xong”. Thím Hứa vội vàng bổ sung tình hình thực tế. Nếu bây giờ bà không nói, sợ là lát nữa tiên sinh cũng sẽ nhìn thấy, khi đó chắc chắn sẽ trách mắng bà làm việc qua loa lấy lệ, không chăm sóc tử tế cho phu nhân.
“…”. Ôn Thư Du cười khan, “còn chút xíu nữa thôi”.
Lương Yến Tân đảo mắt qua bàn trà, chẳng nói chẳng rằng ngồi xổm xuống trước mặt cô, đưa tay mở hộp thuốc.
Ánh mắt cô cũng theo đó nhìn lên phía bàn trà, vừa thấy đã lập tức hối hận mình viện sai cớ.
Khăn trải bàn trắng muốt trên bàn trà vẫn sạch sẽ không dính chút nước nào, tấm thảm bên cạnh cũng vậy. Quan trọng hơn là cốc trà của cô vẫn chưa vơi đi ít nào.
“Đưa tay cho anh”.
Cô bình tĩnh lại, đưa bàn tay bị bỏng qua chỗ anh.
Động tác của Lương Yến Tân rất nhẹ, thậm chí còn nhẹ cả thím Hứa, nhưng đôi mày của anh lại nhíu ngày càng chặt.
Thấy vậy, Ôn Thư Du vội lên tiếng an ủi: “Thật ra nhìn đỏ thế thôi, nhưng em không đau nữa rồi”.
Dứt lời, anh nâng mắt nhìn cô, ánh mắt thấp thoáng vẻ lạnh lẽo.
“Thím Hứa”, rõ ràng là đang nói chuyện với người khác nhưng anh vẫn nhìn cô chăm chú: “Vì sao phu nhân lại bị bỏng?”.
“Chuyện này…”.
“Nói thật”.
“Vì phu nhân học nấu ăn”. Thím Hứa không thể giấu giếm nữa, ánh mắt vô cùng hối lỗi.
Sắc mặt Lương Yến Tân hơi đanh lại, quay đầu nhìn về phía sau, giọng điệu không vui vẻ gì: “Sao mấy người không ngăn cản cô ấy? Đang yên đang lành sao lại bị bỏng?”.
“Do em kiên quyết muốn học mà, bọn họ cũng không cản được em”. Ôn Thư Du bất đắc dĩ, quay lại nói với hai người giúp việc trong phòng: “Thím Hứa, Tiểu Hàm, hai người đi làm việc khác đi”.
“Vâng, phu nhân”. Hai người như bắt được phao cứu sinh, vội vàng quay người rời đi.
Người đàn ông trước mắt quay lại nhìn cô.
Nhận thấy anh đang tức giận, cô cũng biết những lúc thế này phải dùng chiêu lạt mềm buộc chặt với Lương Yến Tân, vì thế cô lặng lẽ cào vào lòng bàn tay anh, thủ thỉ nói: “Anh đừng trách họ, vết thương nhỏ không cần lo lắng quá, cho dù không bôi thuốc cũng sẽ nhanh khỏi thôi”.
Bờ môi anh mím chặt, quai hàm căng cứng có vẻ vẫn chưa nguôi giận: “Không chăm sóc tốt cho em là do họ lơ là trách nhiệm”.
“Không thể nói như vậy được, em còn muốn nói em vì anh nên mới bị thương này”. Ôn Thư Du dịu giọng nói: “Dù sao em học nấu ăn cũng vì muốn nấu cho anh ăn mà”.
Nghe vậy, ánh mắt anh khẽ lay động.
“Cho nên đáng lẽ Lương tiên sinh phải trách mình trước thì đúng hơn?”. Cô trừng mắt nhìn anh.
Khóe môi Lương Yến Tân lặng lẽ cong lên nhưng anh đã kịp che giấu trước khi bị cô phát hiện.
Bị cô phê bình như vậy, anh muốn giận tiếp nữa cũng không thể.
“Em học cách bẻ lái từ ai thế”. Anh cố tình xụ mặt như trước, đối lập hoàn toàn với vẻ mặt cười hì hì thích thú của cô.
“Còn có thể là ai, đương nhiên là anh rồi”. Ôn Thư Du cúi người ôm anh, hôn chớp nhoáng lên khóe môi anh, “Anh đừng giận nữa, thêm nữa khuôn mặt hung dữ đáng sợ lắm”.
Anh nâng tay xoa sau gáy cô: “Được rồi, làm nũng cũng vô dụng, ngồi thẳng lên nào”.
Ai không biết còn tưởng anh vẫn còn tức giận, nhưng cô nghe ra được giọng điệu của anh đúng chỉ là “hổ giấy” mà thôi, còn nói gì mà “làm nũng cũng vô dụng”, lừa ai thế.
“Em cứ không đứng dậy đấy”.
“Không đứng dậy đúng không?”.
Cô tiếp tục nhào lên người anh, “Không đứng”.
Người đàn ông nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, tư thế ra vẻ muốn xử lý cô ngay lập tức.
Anh đứng dậy dứt khoát, tiện thể cũng bế cô dậy, xuống tay tét một cái không nặng không nhẹ lên mông cô.
Sau đó, anh ôm cô trở lại ngồi trên sô pha.
Lương Yến Tân ngồi trên sô pha, cả người cô bị anh ôm trong lòng. Anh giữ chặt bàn tay bị bỏng của cô, giữ nó không bị chạm vào nữa.
“Không đứng dậy thì anh phải làm sao?”. Anh mở hộp thuốc mỡ ra lần nữa, thản nhiên nói: “Vậy thì anh ôm cả em cùng đứng dậy”.
Ôn Thư Du cắn môi cười khúc khích.
Cô thừa biết cho dù sắc mặt và giọng điệu của anh không tốt đến mấy thì đó cũng chỉ vì muốn phô trương thanh thế mà thôi, đến cuối anh vẫn sẽ chịu nhường cô.
“Đã làm anh lo lắng”. Cô lại hôn lên cằm anh, “lần sau sẽ không thế nữa”.
Lương Yến Tân không phản ứng, mày rủ mi chau tiếp tục bôi thuốc cho cô, cho đến khi bôi xong hoàn toàn mới quay đầu hôn xuống cằm cô.
Với cô mà nói, dùng một nụ hôn để dỗ dành anh cũng không phải chuyện gì to tát.
Nụ hôn vừa kết thúc, anh lại cúi đầu nhìn bàn tay cô: “Còn đau nữa không?”.
“Đã không đau nữa rồi”.
“Sau này đừng làm nữa”.
“Anh đang vì chuyện nhỏ mà bỏ chuyện lớn đấy”.
“Anh không muốn em vào bếp, đợi người khác nấu là được rồi. Nếu không có anh hoặc đầu bếp thì em cũng không được tự tay làm”.
“Thế đâu có được, em muốn tự làm cho anh ăn mà”.
Ôn Thư Du quyết tâm kiên trì, cuối cùng Lương Yến Tân cũng nhượng bộ.
Nhìn thấy dáng vẻ vui mừng khi thỏa nguyện của cô, anh bỗng nhiên nói: “Mấy hôm nay em rảnh rỗi lắm à?”.
“Đúng vậy, hai hôm nay em đều ở nhà chơi không”.
“Nếu thế thì…”, anh cong môi nói: “Vừa hay, em đến công ty giúp anh đi”.
…
Ngày hôm sau, Ôn Thư Du cùng đến Lương thị với Lương Yến Tân.
“Không phải mình sẽ đỗ xe dưới tầng hầm rồi đi thang máy lên à?”. Cô khó hiểu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe dừng trước cửa lớn Lương thị.
“Giống nhau cả mà?”. Lương Yến Tân nhíu mày, xuống xe sang bên mở cửa xe cho cô. Bình thường cũng như vậy, nếu có anh đi cùng, việc mở cửa xe không cần đến tài xế.
Cô không hề nghĩ nhiều, xách theo bánh ngọt đã chuẩn bị đầy đủ xuống xe, để mặc anh tự nhiên nắm một bàn tay cô khoác lên khuỷu tay mình.
Hai người sóng đôi đi vào cửa lớn tòa nhà Lương thị.
Lễ tân thấy vậy giật mình sửng sốt, vội vàng tươi cười chào hỏi: “Lương tổng, phu nhân, buổi sáng tốt lành”.
Ôn Thư Du lịch sự cười với cô ấy, sau đó đi cùng Lương Yến Tân vào thang máy chuyên dụng.
Nhưng cô không hề để ý thấy ngay khi bọn họ vừa quay người rời đi, ánh mắt của tất cả nhân viên ở tầng một đều chuyển từ kinh ngạc sang tò mò, sau đó là sự bùng nổ kịch kiệt.
[Đây là chính thức đến công ty thị sát đúng không?]
[Công khai khoe ân ái nè trời.]
[Không ngờ Lương tổng sẽ đưa vợ đến công ty.]
[Cậu không hiểu rồi, với tác phong của Lương tổng xưa nay, chưa biết là do phu nhân chủ động đến thị sát hay là anh ấy đưa người đến để khoe đâu.]
Mọi người đều dùng ánh mắt để bàn tán, nhiều lắm cũng chỉ là vài tiếng thì thầm to nhỏ.
Thang máy chuyên dụng và thang máy dành cho nhân viên ở hai hướng ngược nhau, ở giữa còn cách một khoảng nhưng Ôn Thư Du vẫn cảm thấy không khí phía sau có phần kỳ lạ.
Hình như im lặng quá mức thì phải?
Do dự một lúc, sau khi đi vào thang máy, cô ngẩng đầu quan sát bên ngoài. Kết quả là thấy một đám người bày ra ánh mắt cực kỳ hâm mộ và tán thưởng, đương nhiên cô cũng không bỏ sót vẻ mặt tò mò của bọn họ.
Nhận thấy đã bị cô phát hiện, mọi người nhanh chóng làm bộ không có việc gì xảy ra.
Thang máy dừng lại ở tầng cao nhất, trợ lý tổng Dương An chào đón: “Lương tổng, phu nhân”.
Chào hỏi xong, anh ta bận bịu đưa tài liệu trong tay đến: “Đây là tài liệu cần anh xem xét và ký duyệt, còn có kế hoạch làm việc hôm nay. Ban nãy tôi vốn đợi anh ở tầng hầm, không ngờ hôm nay anh lại vào bằng cửa chính…”.
Dương An giải thích nhanh chóng lưu loát, bất chợt bị một ánh mắt lạnh lùng ập đến.
Anh ta cứng ngắc nhìn người đàn ông trước mặt vẫn chẳng hề thay đổi sắc mặt, biết điều ngậm miệng không tiếp tục ngốc nghếch làm phiền đến ông chủ nhà mình nữa.
Trợ lý lặng lẽ quan sát văn phòng, nhận được tài liệu đã ký tên xong bèn lầm lũi thoát ra ngoài.
Ôn Thư Du cầm hộp giấy đựng đầy bánh ngọt bên trong đi ra ngoài.
“Em đi đâu?”. Lương Yến Tân tiện tay đặt bút máy sang một bên, nhướng mày hỏi cô.
“Em đi tặng quà mà”.
Tặng quà? Anh chau mày nhìn chằm chằm thứ trong tay cô, “Thứ đó không phải cho anh à?”.
“Anh cũng đâu thích ăn đồ ngọt, nếu anh muốn ăn về nhà em làm cho anh, cần gì phải đưa đến công ty, ăn luôn ở nhà là được”. Cô tỏ vẻ không hiểu, tiếp theo xoay người đẩy cửa đi ra ngoài.
Sắc mặt Lương Yến Tân không được tốt lắm. Còn nói gì mà học nấu ăn là vì muốn nấu cho anh ăn, kết quả thì sao? Thành quả làm bánh lần đầu tiên đã đem đi tặng cho người dưng.
Anh nhìn theo bóng dáng cô, một lúc sau cũng cất bước đi theo.
“Đây là chút tâm ý của tôi muốn mời mọi người nếm thử, nhưng khả năng vẫn chưa đâu vào đâu, mong mọi người đừng chê nhé”. Ôn Thư Du mỉm cười lộ ra tám chiếc răng trắng muốt, đôi mi cong hơi rủ xuống yêu kiều, “Các bạn vất vả rồi”.
Nói là vậy nhưng cô không thể nào lấy thứ “chưa đâu vào đâu” đến để tặng nhân viên trong công ty.
Mấy người nhận được quà vô cùng kinh ngạc, vội vàng cảm ơn rồi nhận lấy món quà.
“Đúng rồi, trợ lý Dương, tôi còn đặt trà chiều cho nhân viên dưới lầu, chiều anh nhớ cử người đi lấy nhé”.
“Vâng, phu nhân”.
“Tôi không làm phiền mọi người làm việc nữa”.
Nói xong, Ôn Thư Du quay người rời đi, nhưng vừa quay người lại đã thấy người đàn ông dựa trên khung cửa. Có vẻ anh đã đứng ở đó rất lâu, ánh mắt nhìn cô chan chứa ý cười, dịu dàng nồng đậm.
Ôn Thư Du ngây ngẩn, bỗng chốc lại cảm thấy ngượng ngùng. Dù sao thì trước đây cô cũng chưa từng “thể hiện” dáng vẻ này trước mặt anh, lần này chỉ là vì muốn để lại chút ấn tượng với nhân viên trong công ty của anh mà thôi.
Tiếng cười trộm đầy thiện ý của mấy thư ký và trợ ký phía sau truyền đến.
Ôn Thư Du mím môi cố gắng tỏ ra bình thường bước về phía người cao lớn bên cửa: “Sao anh cũng đến đây?”.
“Anh còn chưa được nếm thử đồ ăn em làm, vậy mà em lại hào phóng với bọn họ như vậy?”. Anh giả vờ cau mày, hờ hững nói.
Da mặt cô nóng lên, kéo cánh tay anh đi ra ngoài. Anh thật là, ngang nhiên nói trong đó, sau lưng còn mấy người đang vểnh tai tròn mắt lên xem kìa.
Mấy thư ký và trợ lý dường như không sợ bọn họ nghe thấy mà cả đám cùng dắt díu nhau ra hành lang, Ôn Thư Du nghe thấy vài tiếng thì thầm sôi nổi, hứng trí gần phía cửa.
“Ôi dịu dàng quá đi, chẳng hề kiêu căng làm giá tí nào, hơn nữa còn tận tay làm bánh”.
“Để tôi chụp ảnh khoe lên diễn đàn của công ty”.
“Lương thị nhiều người như thế mà mỗi người đều có một phần trà chiều, thế là bao nhiêu tiền rồi, vung tay hào phóng thật đấy”.
“Tóm lại hai người đúng là tuyệt phối, đứng im một chỗ nhìn cũng thấy cảnh đẹp ý vui. Hơn nữa, mọi người có phát hiện ánh mắt của Lương tổng lúc nãy không…”.
Ôn Thư Du cảm thấy mình không dám nghe nữa, những lời này thật sự có thể khiến người ta đỏ mặt.
Cô quay đầu nhìn sang người bên cạnh theo bản năng, kết quả lại thấy Lương Yến Tân cong môi cười, dáng vẻ ung dung cực kỳ vui sướng. Thậm chí cô còn cảm thấy giây tiếp anh còn vung tiền tăng lương cho mọi người không chừng.
Chắp nối những chi tiết trước sau, cuối cùng cô cũng phát hiện điều không thích hợp.
“Bọn họ cố ý ạ?’.
“Hử?”.
“Cố ý nói lời hay nịnh em vui, cũng nịnh anh vui?”.
“Chẳng lẽ đó không phải sự thật à?”. Anh thản nhiên nói.
Ôn Thư Du quả thật không biết nên nói gì: “Anh cố ý đúng không?”.
“Ở đâu ra nhiều câu hỏi thế”. Lương Yến Tân đưa tay ra sau đóng cửa văn phòng lại, kéo cô dựa vào ván cửa, hai tay đặt bên hông cô, cười khẽ: “Vợ anh thật biết cách lấy lòng người”.
“Vẫn kém Lương tiên sinh đây, hao tâm tổn ý khoe ân ái vì muốn người ta khen”.
“Khen không tốt à?”. Anh đưa tay chạm nhẹ lên những viên trên đôi hoa tai của cô: “Anh cứ thích nghe người khác khen vợ mình đấy, càng hâm mộ, càng ghen tị với anh càng tốt”.
“Ở đâu ra nhiều người hâm mộ anh như vậy thế”. Ôn Thư Du không nhịn nổi cười: “Hơn nữa, không biết là ai hay ghen bừa đấy, anh nói vậy không thấy trước sau rất mâu thuẫn à”.
“Cứ để người ta hâm mộ, ghen tị trước đã; sau đó anh lại ghen…”, anh nói dõng dạc, ngữ điệu còn vô cùng hùng hồn có lý, “… mâu thuẫn chỗ nào”.
“… Dù sao em cũng không nói lại anh”. Cô đưa tay đẩy anh ra nhưng lại bị anh ôm vào lòng.
“Anh còn phải bận việc mà, em đến làm việc cùng anh chứ không phải đến quấy rầy anh đâu”.
“Em xuất hiện trước mặt anh chính là quấy rầy anh rồi”.
“Thế em đi nhé”.
“Em dám hả?”.
“Anh phiền quá”, cô vừa cười vừa lên án, “rõ ràng anh không chịu cho em đi nhưng lại nói em quấy rầy anh”.
Hai người ôm nhau sờ soạng một lúc lâu, đến khi suýt nữa lau súng cướp cò thì Ôn Thư Du mới dứt khoát đẩy anh ra, sau đó chạy lẹ vào phòng nghỉ.
Lương Yến Tân ngồi xuống bàn làm việc, anh không đóng cửa, để như vậy vừa hay nhìn lên đã có thể thấy cô.
Một buổi sáng yên bình cứ lặng yên trôi qua như vậy.
Ngồi trên sô pha đọc sách một lúc, đến khi mỏi mắt, Ôn Thư Du gấp sách lại nghỉ ngơi. Những hình ảnh mà ban nãy cô không thể thấy khi chuyên tâm đọc sách giờ đây đều hiện rõ ràng trước mắt cô.
Tiếng lật giấy, tiếng bút máy ma sát với mặt giấy cùng tiếng đặt bút trở lại bàn, và cả giọng nói thỉnh thoảng sẽ vang lên của người đàn ông.
Mặc dù đó chỉ là những âm tiết đơn giản như “Ừ”, “Sau đó thì sao” hay “Đã biết”.
Cô không kìm được quay đầu nhìn qua đó.
Người đàn ông đang cúi đầu xem tài liệu, đường nét khuôn mặt nổi bật sắc nét, ngón tay thon dài cầm chiếc bút máy màu đen tuyền. Một lát sau chiếc bút đã bị anh tùy ý thả lại trên bàn.
Anh nhíu mày càng chặt, ngón tay cong lên nới lỏng cà vạt.
Dường như anh đã gặp phải chuyện không hài lòng.
Cuối cùng Ôn Thư Du cũng hiểu được câu nói đàn ông khi làm việc có một sự thu hút rất mãnh liệt. Bị nhan sắc mê hoặc, cô không kìm lòng được, lặng lẽ lấy di động ra chụp lại.
Sau khi chụp liên tiếp mấy tấm, cô dừng lại, nhanh chóng cúi đầu định thưởng thức thành quả nhưng bất thình lình lại nghe thấy một câu: “Đẹp không?”.
“Đẹp chứ”. Cô thốt lên đáp, nói xong mới ý thức được mình bị hớ.
Cô ngẩng đầu lên, Lương Yến Tân gần như đã cởi bỏ cà vạt, dáng vẻ lười biếng tựa lưng vào ghế, gần như khác biệt hoàn toàn với dáng vẻ chỉnh tề mới đến sáng nay.
Cô tỏ vẻ mặt vô tội, nói: “Anh không nghiêm túc làm việc đấy hả? Sao còn để ý đến em đang làm gì, như thế tập trung sao được”.
Anh nhìn cô chăm chú, ý cười chan chứa. Đột nhiên, anh đưa tay ấn nút trên máy nội bộ.
Ôn Thư Du sửng sốt, trong lòng bỗng thấy thấp thỏm.
“Vừa rồi anh chưa cúp điện thoại”, ngữ điệu của anh từ tốn, không nhanh không chậm.
“Vậy mà anh còn nói chuyện với em, sao anh không nhắc em!”. Ôn Thư Du xấu hổ giận lẫy.
“Là Dương An, có gì to tát đâu mà nhắc”. Lương Yến Tân cố ý trêu cô, “Nhưng mà, rất có thể bây giờ cả công ty đều biết bà Lương giỏi việc nước, đảm việc nhà đấy”.
Dương An chắc chắn không dám nói việc này ra ngoài, anh chỉ muốn đùa cô một chút mà thôi.
“Gì mà giỏi việc nước đảm việc nhà, biết đâu họ lại nói em là bà vợ ghê gớm thì có”. Ôn Thư Du trừng mắt lườm anh.
Chưa nói đến những người giao thiệp trong giới, hiện giờ tất cả mọi người trong công ty cũng nghĩ như vậy… Cô nghĩ mãi vẫn không hiểu, người như Lương Yến Tân sao lại thích người khác nói mình bị vợ quản nghiêm kia chứ?
Còn cả chuyện “vung tiền” nữa. Nếu không phải anh đã kết hôn và không ngừng mở rộng quy mô Lương thị thì chắc chắn sẽ có người nói anh là kẻ ăn chơi trác táng số một.
Đến trưa, hai người đi ăn xong lại quay về phòng nghỉ. Khi cô đang ngủ say, đệm giường bên cạnh đột nhiên lún xuống.
Dù chưa tỉnh táo hẳn nhưng Ôn Thư Du vẫn vươn tay đến ôm anh theo thói quen, “Em buồn ngủ…”.
Người đàn ông ghé sát bên tai cô, thì thầm: “Ngủ một mình có gì vui? Anh ngủ cùng em”.
“Chỉ ngủ thôi đấy”. Cô từ từ nhắm hai mắt lại, mơ màng nói.
Lương Yến Tân hôn lên đôi mắt cô, nở nụ cười kín đáo thâm sâu: “Ừ, chỉ ngủ thôi”.
Nhưng anh lại không nói “ngủ” rốt cuộc có bao nhiêu hàm nghĩa.
Sau khi bị người đàn ông ôm vào phòng tắm và hoàn thành đầy đủ “quy trình”, Ôn Thư Du mới nhận ra bản thân mình quá khờ dại. Tin lời Lương Yến Tân vào những lúc thế này thì cá vàng dưới hồ cũng có thể bò lên đường mà đi.
“Anh điên rồi”. Cô xấu hổ ngồi trên bồn rửa mặt, hai tay ngoe nguẩy đẩy anh ra nhưng bàn tay lại vừa nóng, vừa mềm chẳng có chút sức lực nào: “Nhỡ bị người khác đoán được gì thì sao?”.
Mặc dù địa điểm là ở phòng tắm, phòng nghỉ không lưu lại dấu vết gì nhưng đóng cửa lâu như vậy cũng rất khả nghi.
Lương Yến Tân cười thỏa mãn, vẻ mặt lưu manh, quần áo xộc xệch: “Trừ khi anh lúc nào cũng mở cửa, nếu không bọn họ sẽ không suy đoán trên trời dưới biển đâu”.
Cô không muốn mở mắt đối diện với anh, miễn phải nhớ đến những hình ảnh khiến người khác đỏ mặt vừa rồi… rõ ràng bàn tay kia khi cầm bút máy vô cùng đứng đắn, vậy mà chớp mắt đã làm ra loại chuyện chẳng hề đứng đắn chút nào.
Bỗng nhiên, ánh mắt cô dừng lại trên chiếc hộp đã mở bên cạnh. Chiếc hộp mới mở, chưa dùng hết, nhưng đây không phải là trọng điểm.
“Sao anh còn đặt thứ này trong phòng nghỉ?”.
Lương Yến Tân nhìn theo tầm mắt của cô, cười khẽ: “Lo trước không thừa”.
“Gì mà lo trước không thừa, rõ ràng là anh bày mưu tính kế”.
“Ừm”. Anh cúi đầu hôn cô, “Từ này của em càng chính xác”.
Ôn Thư Du nghẹn lời, cô chỉ còn cách đầu hàng trước vẻ mặt không biết xấu hổ của anh.
Lần sau cô có ngốc mới theo anh đến công ty. Cô giận dỗi oán thầm, anh có nói ngọt thế nào thì cuối cùng vẫn “mưu lợi” cho bản thân mà thôi.
Cứ như vậy, cô cùng Lương Yến Tân trải qua một ngày vô cùng phong phú ở công ty.
Lúc tan làm, anh muốn dùng chiêu cũ mà đưa cô rời khỏi công ty bằng cửa chính tầng một, nhưng lần này Ôn Thư Du với đôi chân mềm nhũn đã kiên quyết cự tuyệt. Cuối cùng, hai người quyết định rời đi từ bãi đỗ xe dưới tầng hầm.