Editor: Quỳnh/ Beta: Phi Phi
Vô Giới nằm ở Vân Thành, mà hôm trước mọi người lại nhắc tới anh thường xuyên ở bên đó…
Mặc dù biết đợi đến lúc trại hè thì khả năng gặp anh cũng rất thấp, nhưng Ôn Thư Du vẫn không nhịn được háo hức hẳn lên, thoáng chốc mong đợi đối với trại hè của cô đã tăng thêm gấp bội.
Có chuyện để mong ngóng, thời gian lập tức trôi qua rất nhanh.
Chớp mắt đã hết học kỳ, tiết trời trở nên nóng bức báo hiệu kỳ nghỉ hè cũng bắt đầu.
Ôn Thư Du hẹn cùng Tống Gia Ninh đi mua sắm nhu yếu phẩm dùng cho trại hè.
“Hình như gần đủ rồi?”. Tống Gia Ninh cẩn thận đối chiếu danh sách, sau mỗi một hàng đều đánh một dấu tích: “Vậy chúng ta đi dạo thêm một chút, sau đó tìm cửa hàng ăn chút gì đó nhé?”.
“Được”.
Lúc nói chuyện, hai người đi ngang qua một tòa nhà ba tầng có kiến trúc độc đáo, cửa kính bị người bên trong đẩy ra, kéo theo làn hương thoang thoảng.
Là mùi nến thơm trong cửa hàng, chất gỗ điều, trầm ổn mát lạnh.
Trong lúc ngẩn người, Ôn Thư Du chợt nghĩ đến người kia.
“À, Miên Miên”. Tống Gia Ninh đột nhiên dừng bước, chỉ vào cánh cửa thủy tinh kia: “Có muốn đi xem không?”.
…
Đợi đến khi mua đồ xong thì hai cô gái đã dạo chán chê, Ôn Thư Du chia tay Tống Gia Ninh, bảo tài xế đưa mình về nhà.
Tay xách nách mang, lúc xuống xe đi vào trong, bước chân nhẹ nhàng của cô đã có chút gấp gáp.
“Con đã về rồi!”.
“Nóng chảy mỡ rồi phải không?”. Triệu Đường Như đau lòng đưa tay lau mồ hôi bên thái dương cho con gái, tóc mai còn vương chút ẩm ướt, hiển nhiên lúc đi dạo đã bị nhiệt độ ngày hè nướng chín.
“Vẫn ổn, phần lớn đều ở trong phòng ạ”. Ôn Thư Du nhận nước trong tay thím Trương uống vài ngụm.
“Vui hả? Có đủ tiền tiêu vặt không?”.
“Đương nhiên là đủ”.
Triệu Đường Như gật đầu, liếc mắt nhìn đống đồ tài xế đặt ở cửa ra vào, cười nói: “Xem ra thu hoạch không nhỏ ha”.
Ôn Thư Du siết chặt dây túi mua sắm trên tay, cười khúc khích gật đầu: “Con còn mua quà cho mẹ”.
“Ngoan”. Triệu Đường Như cười tít mắt: “Mau đi lên tắm rửa thay quần áo, chờ tối bố và anh con về còn cùng nhau mở quà nữa”.
Thấy vậy, thím Trương đang chờ sẵn một bên vội vàng hỏi: “Cô chủ, mấy thứ này cần đặt ở đâu?”.
Ôn Thư Du chọn ra mấy cái túi, còn lại đều để nguyên tại chỗ: “Thím mang giúp cháu mấy thứ linh tinh này lên phòng để đồ, những thứ khác cháu tự mang lên là được rồi ạ”.
“Được”.
Hai tay cô xách theo đủ loại túi giấy, nhanh chóng lên tầng ba.
Đóng cửa lại, đặt túi giấy lên thảm, Ôn Thư Du khom lưng rút ra một chiếc túi màu đen trong số đó.
Túi giấy không lớn, bề mặt bóng loáng màu đen in một dòng tiếng Anh không quá nổi bật.
Cô lấy ra một hộp vuông bên trong.
Ôn Thư Du nhìn chằm chằm cái hộp trong tay, một lát sau mím môi cười khẽ, đôi mắt sáng lấp lánh.
Đây quả thực là thu hoạch ngoài ý muốn của ngày hôm nay.
Động tác trên tay cô rất vội vàng, háo hức bóc từng lớp ngoài của chiếc hộp, cuối cùng lộ ra chai nước hoa nằm bên trong.
Ôn Thư Du cẩn thận cầm nó lên, đang muốn thử xịt lên cổ tay thì động tác bỗng nhiên dừng lại. Tiếp theo, cô xoay người lấy ra một chiếc khăn tay mới tinh chưa từng dùng đến trong ngăn kéo.
Cô xõa khăn tay ra, đưa chai nước hoa cách xa khăn tay một chút rồi ấn vòi xịt.
Mùi hương mát lạnh lập tức tràn vào không khí.
Cảm giác mãnh liệt hơi ngoài ý muốn một chút, cô dường như mơ hồ nhìn thấy người kia nhìn qua đây từ phía xa, sắc mặt đạm nhiên lạnh lùng, khí thế vô cùng mạnh mẽ, cực kỳ áp chế.
Ôn Thư Du siết chặt khăn tay, mí mắt run rẩy, cuối cùng nhắm mắt lại, khẽ ngửi mùi hương trong không khí.
Giống như trở lại ngày mưa ấy, áo khoác của anh nhẹ nhàng quấn quanh cô.
Không đủ mềm mại, cũng không đủ ấm áp, nhưng sẽ làm cho người ta đỏ mặt tim đập.
Điều chỉnh một lúc, mùi hương trong giờ phút này càng gần với mùi hương trên người anh, chỉ có điều mùi hương trên người anh hiển nhiên sẽ nhạt hơn một chút.
Hương thơm dịu đi, làm cho cô nhớ đến cách gọi “bạn nhỏ” của anh ngày hôm đó.
“Ngồi bên cạnh anh rất căng thẳng sao?”.
“Có muốn anh giúp em không?”.
“Gọi một tiếng ‘Anh’ nghe nào?”.
“Ngoan”.
Nét xấu xa ấy ẩn giấu trong từng cử chỉ và lời nói của anh.
Có chút xấu xa, nhưng rất quyến rũ.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới, mùi hương lại có thể giăng một sợi dây kết nối giữa con người với con người, khiến cô chỉ cần ngửi thấy là có thể cảm thấy tim đập nhanh hơn, đồng thời đủ loại hình ảnh nhanh chóng hiện ra trong đầu.
Nhưng mà…
Vẫn có khác biệt. Ôn Thư Du mở mắt ra, trên người anh còn có mùi xì gà nhàn nhạt.
Mùi xì gà và thuốc lá khác nhau, luôn luôn làm cho cô cảm thấy rất đặc biệt… Nhưng Ôn Thư Du không biết nó đặc biệt là vì ở trên người anh hay vì xen lẫn một mùi hương mát lạnh khác. Cô đỏ mặt nằm xuống thảm, nghiêng mặt về phía cửa sổ.
Trong phòng bật điều hòa, nhiệt độ thích hợp, ánh nắng nóng bức ngoài cửa sổ hắt trên khuôn mặt cô, dường như cũng lan tỏa hơi nóng đến da thịt.
Bốn phía đều quanh quẩn hương vị khiến cô mê mẩn.
Hạnh phúc đến nỗi cô muốn lăn vài vòng trên thảm.
Ai ngờ Tống Gia Ninh chỉ thuận miệng nhắc tới muốn đi vào cửa hàng xem mà cửa hàng đó lại bày ra loại nước hoa anh dùng kia chứ?
Lúc ấy đầu óc cô nóng lên, nói mua không cần suy nghĩ. Đối mặt với sự nghi hoặc của Tống Gia Ninh, cô chỉ có thể giải thích muốn chọn quà cho hai anh trai, cuối cùng đành phải giấu giếm chọn một chai khác.
Ôn Thư Du xoay người ngồi dậy, tâm trạng đặc biệt hân hoan chuẩn bị đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ.
Đương nhiên, cô cũng muốn rửa trôi mùi hương vây quanh người mình. Cô không muốn lưu lại bất kỳ dấu vết nào trước mặt hai anh trai.
Khăn tay được gấp lại, đặt trong một ngăn kéo riêng biệt cùng với nước hoa.
…
Trại hè do một số trường tư thục tốt nhất ở Đình Thành và nước ngoài cùng tổ chức. Một ngày trước khi bắt đầu hoạt động, hai bên cần phải sử dụng máy bay riêng của mình để đưa sinh viên đến chỗ đã định.
Tất cả mọi người trong nhà họ Ôn đều lên đường đưa Ôn Thư Du đến sân bay.
Sau khi xuống xe, Ôn Thư Du thấy Tống Gia Ninh đang chờ ở chỗ hẹn trước, hai cô gái vui vẻ háo hức ôm chầm lấy nhau.
Bởi vì biết rõ bố mẹ và các anh không nỡ cho cô xa nhà nên Ôn Thư Du không dám trì hoãn nữa. Cô quay lại ôm mỗi người một cái, sau đó nhận lấy vali rồi kéo Tống Gia Ninh chạy đi mất.
“Con đi đây! Hẹn gặp lại sau bảy ngày nữa!”.
Ôn Trị Nhĩ đuổi theo phía trước nửa bước, nghệt mặt trách móc: “Nhóc con vô lương tâm, vội vàng vứt bỏ chúng ta luôn”.
“Đúng là con gái lớn thì không giữ được”. Hiếm hoi mới có lúc Ôn Dược không phản bác anh, trong lòng cảm thấy vô cùng trống trải.
“Chờ ngày nào đó con bé có người mình thích thì ông nói lời này cũng không muộn”. Triệu Đường Như vừa dứt lời, cả ba người đồng loạt nhìn bà.
“Nhìn cái gì?”. Bà tỉnh táo lại, trong lòng vốn có chút thương cảm, nhưng lại cảm thấy mình bình tĩnh hơn “ba ông lớn” này nhiều, vì thế quay người hất cằm ra lệnh: “Về nhà”.
…
Học sinh Đình Thành tham gia trại hè đến từ một số trường học nên không tránh khỏi có chút xa lạ với nhau.
“Đó là ai vậy”.
“Không biết, không có ấn tượng gì”.
Nghe bạn học nói như vậy, trong lòng Thi Tình hừ lạnh một tiếng, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại… trong tầm mắt, một chút ánh sáng rực rỡ chợt lóe rồi biến mất.
Cô ta nhìn lại theo bản năng.
Thiếu nữ trên lối đi nhỏ trong khoang máy bay giơ tay vén tóc mai ra sau tai, sợi dây tinh tế trượt xuống trên cổ tay mảnh khảnh, làn da trắng nõn càng làm nổi bật viên kim cương hồng trong suốt rực rỡ.
Vẻ mặt Thi Tình chợt biến sắc.
Khi nhìn thấy chiếc lắc tay trong buổi đấu giá đồ quý hiếm, cô ta vốn muốn bố mua cho mình, kết quả lại bị người nhà họ Ôn lấy được.
Những người khác bao gồm cả bố cô ta cũng biết mình biết ta mà không dám tăng giá nữa. Thật ra nhà họ Ôn ra giá cao chót vót cũng có nguyên nhân… mọi người căn bản không ngờ tới nhà họ Ôn sẽ vì một cái lắc tay mà tiêu một khoản tiền lớn như vậy.
Thi Tình biết nhà họ Ôn có một ‘viên ngọc quý’, vào giờ phút này, thân phận người kia dường như đã không cần nói cũng biết.
Cô ta ngẩng đầu lên, vừa vặn cùng đối phương bốn mắt nhìn nhau.
Những cảm xúc kỳ quái do khiếp sợ mang lại vẫn còn nấn ná ở đáy lòng, Thi Tình nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, cười thân thiện với đối phương.
Ôn Thư Du giật mình, phản ứng lại rất nhanh, cũng nở một nụ cười như vậy.
“Thư Du” Tống Gia Ninh vỗ vai cô: “Đến chỗ của chúng ta rồi”.
Thư Du. Ôn Thư Du.
Thi Tình cắn răng, trong lòng phiền não hẳn lên.
Người cô ta chưa từng thấy, nhưng lại nghe thấy cái tên này vô số lần. Con gái nhà họ Ôn luôn được mọi người vây quanh, nếu không phải cô được bảo vệ tốt như vậy thì không biết bao nhiêu người sẽ bắt đầu từ cô để lấy lòng Ôn Dược và hai anh em nhà họ Ôn.
Chiếc lắc tay kim cương màu hồng kia sẽ không khiến cho cô ta khó chịu đến vậy nếu được đeo trên tay một người xa lạ nào khác.
Ôn Thư Du vừa ngồi xuống, điện thoại di động trong tay bỗng nhiên rung lên, cô cúi đầu nhìn màn hình, ba chữ lọt vào tầm mắt vô cùng xa lạ.
Không, không đúng. Lẩm nhẩm trong đầu vài giây, cô đột nhiên phản ứng lại.
Mặc dù cô không biết ba chữ trong tên của anh viết như thế nào, nhưng người bên cạnh đã nói đến tên của anh vô số lần.
Đến giờ cô đã rất quen thuộc với cái tên đó.
“Thư Du? Có chuyện gì vậy? Tống Gia Ninh nghi hoặc nói.
“Suỵt”. Ôn Thư Du tim đập như trống, vội vàng giơ ngón trỏ lên môi: “Mình, mình trả lời điện thoại”.
“Căng thẳng như vậy, điện thoại của ai thế?”
Cô lắc đầu có lệ, chột dạ quay lưng lại theo bản năng.
Trên đường đưa cô đến sân bay, người nhà còn lo lắng hơn cả cô, cuối cùng đã đề nghị muốn lưu lại số điện thoại của người kia trong điện thoại di động của cô, thuận tiện lúc cần liên lạc sẽ có người giúp đỡ.
Bởi vậy cô mới biết được người kia hiện đang ở Vân Thành. Vừa vui chưa được bao lâu, Ôn Trị Nhĩ cầm điện thoại di động của cô lưu số xong thì trực tiếp gọi tới, khiến cô giật nảy mình.
Song người kia lại không nghe máy, có lẽ là đang bận.
Ôn Lãng Dật nói sẽ liên lạc với anh để chào hỏi trước, vậy mà sau khi đến sân bay thì Ôn Thư Du lại quên béng mất việc này.
Không nghĩ bây giờ anh lại gọi lại.
Ôn Thư Du hít sâu, chần chừ một lúc mới giơ ngón tay vuốt nhẹ trên màn hình.
Cô dè dặt mở miệng, giọng nói rất nhẹ: “Alo?”.