Editor: Rubybu/ Beta: Phi Phi
“Miên Miên, những lời này của em có ý gì?”. Ôn Lãng Dật nhíu mày: “Sao lại là “trước đây vốn dĩ không thích em”?”.
Ôn Thư Du rên rỉ trong lòng.
Xong rồi, xong rồi, lỡ miệng mất rồi. Lời nói bị đối phương hiểu lầm khiển cô nảy sinh kích động đến mức muốn tự bào chữa nhưng lại nhất thời bốc đồng nói ra điều không nên nói nhất.
“Em…”.
“Chẳng phải em nói mới bắt đầu vào tháng 6 khi em về nước đấy sao?”.
Lời biện giải chột dạ bị cắt ngang, Ôn Thư Du lúng túng mấp máy môi mấy lần, cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Mặc dù Ôn Lãng Dật đang hỏi cô, nhưng bất luận là biểu cảm hay giọng điệu đều mang ý tứ trần thuật nhiều hơn nghi vấn, gần như đã nhận định trong lời nói vừa rồi của cô có vấn đề.
Sự thật chính là như vậy.
Cô không biết nên khắc phục thế nào, nhưng Ôn Lãng Dật hiển nhiên cũng không định cho cô thêm cơ hội để che giấu.
“Miên Miên, nói cho anh biết sự thật, không được nói dối anh”.
Lông mi Ôn Thư Du khẽ giật, ngước mắt chần chừ nhìn người ngồi xổm trước mặt mình. Ánh mắt đối phương chăm chú nhìn cô, chẳng những không làm cho cô bình tĩnh thoải mái, mà ngược lại càng tăng thêm thấp thỏm căng thẳng.
“Em sợ cái gì”. Ôn Lãng Dật trao đổi ánh mắt với cô, bất đắc dĩ cười nói: “Vừa rồi ở cổng trường anh làm em sợ hả? Nhưng đó là đối với người khác, không phải với em”.
“Thế…”. Ôn Thư Du đấu tranh một lúc: “Thế… em nói rồi, anh nhất định phải bình tĩnh, không được tức giận”.
Dù sao cũng không giấu được, nói ra còn có thể thay đổi sự nghi ngờ và hiểu lầm của anh trai đối với chuyện này. Điều duy nhất khiến cô bất an chính là phải nói ra tâm tư của mình năm năm trước.
Mặc dù hiện tại cô đã không còn lo lắng sợ hãi và thận trọng như lúc mười sáu tuổi, nhưng muốn chính miệng nói ra chuyện này vẫn cần chút dũng khí.
Cô biết mình thỉnh thoảng sẽ có chút tùy hứng, nhưng thích một người đàn ông hơn mình nhiều tuổi như vậy khi mới mười sáu có lẽ là chuyện “nổi loạn” nhất cô từng làm.
“Bây giờ anh còn chưa đủ bình tĩnh à?”. Ôn Lãng Dật bật cười, tự giễu nói: “Chắc chắn sẽ không thể so với việc đột nhiên nhìn thấy hai người ở bên nhau, tốt xấu gì cũng coi như có chút chuẩn bị rồi chứ”.
Nghe vậy, Ôn Thư Du nhẹ nhàng hít sâu vài cái, kiên trì chậm rãi mở miệng: “Em đã thích anh ấy trước khi về nước vào tháng 6”.
“Trước khi về nước?”.
“Vâng”. Cô rũ mi nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm chặt của mình, nhỏ giọng như muỗi vo ve.
“Sao hai người gặp được nhau? Anh nhớ mấy năm trước đó anh ta thỉnh thoảng mới ở Đình Thành, còn em đều không ở trong nước. Anh ta vẫn luôn bận rộn chuyện kinh doanh, đâu có ra nước ngoài”.
“Mấy năm nay chắc chắn là không gặp…”. Ánh mắt cô lay động, lời nói mơ hồ, nhưng Ôn Lãng Dật nghe rõ ràng, cũng đã hiểu được phần nào ý của em gái.
Đôi lông mày đang nhíu chặt của anh chợt buông lỏng vì kinh ngạc, sắc mặt dần lộ vẻ khó tin.
“Em nói “trước đây” là ý chỉ bao lâu về trước?”. Trong đầu anh đã có suy đoán nhưng vẫn không thể tin được.
Bầu không khí thoải mái ban đầu dường như bị một bàn tay vô hình siết chặt, Ôn Thư Du cố nặn ra một nụ cười cứng nhắc: “… Trước khi em đi du học”.
Khoảnh khắc nói ra, cô cảm thấy trong lòng vô cùng nhẹ nhõm nhưng nhịp tim lại tăng nhanh vì lo lắng.
Thư phòng lập tức im lặng.
Có lẽ chỉ vài giây ngắn ngủi, đột nhiên Ôn Lãng Dật đứng phắt dậy, không thể tin hỏi ngược lại: “Trước khi ra nước ngoài du học? Khi em mới học lớp 11?”.
Ôn Thư Du không nói gì, cúi đầu mặc định.
“Khi đó em mới bao nhiêu tuổi, mười sáu tuổi”. Sắc mặt Ôn Lãng Dật cứng đờ lẩm bẩm, một lúc lâu sau mới khó khăn tiếp tục hỏi cô: “Lúc đó em đã thích anh ta rồi hả?”.
“… Vâng”.
“Em không nhớ lúc đó em còn gọi anh ta là chú à?”.
“Đó chỉ là lỡ lời! Em không có ý đó! Hơn nữa lần sau em cũng đổi rồi mà”.
Ôn Lãng Dật chậm rãi đưa tay lên đỡ trán, tỏ vẻ đau đầu.
Năm năm trước, tất cả mọi người chỉ coi em gái anh là một cô nhóc, đối với tiếng “chú” kia họ cũng tán thành hoặc cười trừ cho qua; thế nhưng cô lại thích Lương Yến Tân, mà anh còn nhớ người đó cũng đã chăm sóc em gái mình vài lần…
Anh chợt nhớ lại mấy tháng trước khi mọi người đang ăn cơm ở nhà hàng, cô cũng gọi người ấy là “chú Lương”.
Bây giờ xem ra, nhất định không phải là lỡ lời mà gọi vậy. Nghĩ đến cảm xúc và hàm ý trong cách xưng hô này, anh hận không thể quay lại mấy tháng trước rồi đấm cho mình mấy cái thật mạnh để tỉnh táo.
Thư phòng yên ắng trở lại.
Vạn sự khởi đầu nan, có lẽ là do căng thẳng, Ôn Thư Du thấy cũng không quá khó để giải thích.
“Anh ấy vốn cũng không biết”. Cô mím môi, vì muốn thanh minh thay người nào đó mà không thể không nói ra điều mình canh cánh trong lòng năm năm qua: “… Và cũng không thích em, sau đó em mới biết vì anh ấy chỉ coi em là một đứa nhóc”.
“Em vì anh ta nên mới đi du học hả?”. Thật lâu sau Ôn Lãng Dật mới mở miệng.
“Đương nhiên là không phải!”. Ôn Thư Du hốt hoảng, vội vàng phản bác. Nói giỡn gì thế, nếu để anh cả cho rằng cô vì chuyện đó nên mới nhất quyết rời bỏ gia đình ra nước ngoài thì chỉ có phản tác dụng mà thôi.
Cô đứng lên giải thích: “Chuyện đi du học là do em cùng với Gia Ninh đã quyết định từ trước rồi. Sau khi thích anh ấy, em thậm chí còn có một thời gian ngắn dao động muốn ở lại Trung Quốc”.
Ôn Lãng Dật trưng vẻ mặt khó hiểu: “Cả nhà nhiều người như vậy không thể lay chuyển được quyết định của em, vậy mà em lại dao động vì anh ta à?”.
“Anh!”. Ôn Thư Du chợt hoảng hốt, có chút dở khóc dở cười: “Anh có thể đừng chú trọng đến vấn đề này được không!”.
“Còn nữa”. Người đàn ông vẫn mang sắc mặt khó chịu giống như không nghe thấy: “Lúc trước nếu đã thấy anh ta chướng mắt thì sau khi về nước em càng không nên hòa nhã với anh ta. Vậy mà giờ anh ta muốn quay đầu gặm cỏ cũ thì em lại lập tức để cho anh ta ăn?”.
Hiện tại Ôn Lãng Dật cực kỳ mâu thuẫn, một mặt cảm thấy năm năm trước Lương Yến Tân coi như cũng có tính người, không xuống tay với một cô nhóc, cũng không cho cô hy vọng không cần thiết; một mặt lại tức giận vì bảo bối của mình bị người khác coi thường.
Dựa vào cái gì mà dám coi thường em gái anh? Ở tuổi của anh ta, một cô gái tốt mọi mặt như vậy đợi đến lượt anh ta chắc? Còn nữa, nếu ngay từ đầu đã không thích, vì sao bây giờ lại mặt dày vô sỉ tiếp nhận tình cảm này, thậm chí còn trâu già gặm cỏ non?
Tại sao trước kia anh không phát hiện ra Lương Yến Tân là một người mặt dày như vậy?! Loại người này rốt cuộc có điểm gì tốt mà làm cho một cô bé ngây thơ hoạt bát thích như vậy chứ?
Lương Yến Tân thậm chí còn lớn hơn anh mấy tuổi, thà em gái nói với anh thích một thanh niên bằng tuổi thì anh sẽ dễ dàng chấp nhận hơn nhiều.
“Vậy em biết làm sao bây giờ?”. Ôn Thư Du bĩu môi, có chút phiền muộn: “Ai bảo em còn thích anh ấy chứ”.
Lời này nghe có vẻ hơi thiếu chí khí, nhưng sự thật chính là như vậy, chuyện tình cảm làm sao cô có thể kiểm soát hoàn toàn được.
Tất cả lời nói của Ôn Lãng Dật đều bị câu “còn thích” này chặn lại, một mặt hận rèn sắt không thành thép, một mặt lại tức giận Lương Yến Tân được hời của em gái mình.
Điều khó chịu hơn là anh đã không phát hiện ra chuyện này từ trước.
Anh sớm biết cô nhóc sẽ ngày một trưởng thành, cũng biết đến một ngày cô sẽ yêu thích và ỷ lại vào người đàn ông khác, nhưng khi ngày này thật sự đến anh vẫn khó có thể tiếp nhận.
Rõ ràng cô nhóc trước kia chỉ biết nhào vào lòng anh làm nũng, hiện tại dĩ nhiên chỉ biết vui vẻ nhào về phía người đàn ông khác.
Sự im lặng dần lan tỏa trong gian phòng.
“Anh”. Ôn Thư Du ngẩng đầu nhìn lên đầy vẻ trông mong: “Từ nhỏ đến lớn, em chỉ nghiêm túc thích duy nhất một người này. Cho dù anh nói anh ấy đối xử với người khác như thế nào, thì đối với em anh ấy thật sự rất tốt, em ở bên anh ấy cũng rất vui vẻ”.
Khi nắm tay anh và được anh ôm vào lòng, cô luôn cảm thấy trong lòng trào dâng niềm hạnh phúc.
Giờ phút này, khi vô thức nhớ lại những hình ảnh trong quá khứ, những hạnh phúc và ngọt ngào đó hiện ra trong mắt cô, tất cả đều bị Ôn Lãng Dật thu hết vào đáy mắt.
Anh thoáng vẻ vẻ kinh ngạc.
“Miên Miên, những gì em thích xưa nay chỉ cần không làm tổn hại bản thân, anh chưa từng phản đối”. Một lúc sau, anh chậm rãi nói: “Cho nên thái độ của anh đối với chuyện này cũng giống nhau”.
“… Em sẽ không làm tổn hại bản thân mình”.
Ôn Lãng Dật bất đắc dĩ cười, lắc đầu: “Trong chuyện này, tổn thương mà em nhận được chỉ có thể đến từ Lương Yến Tân”.
Ban đầu Ôn Thư Du còn có chút kích động, nhưng hiện tại đột nhiên trầm tĩnh lại, giọng điệu khi nói chuyện nhẹ nhàng nhưng kiên định: “Em muốn tin anh ấy một lần. Anh à, anh cũng tin tưởng em một lần có được không? Em thật sự không thể từ bỏ mọi cố gắng của mình chỉ vì thiếu niềm tin”.
“Nhưng trước đó anh phải xác nhận những điều tồi tệ mà anh nghĩ đến có thể là do quá lo lắng”. Nói xong, Ôn Lãng Dật đột nhiên di chuyển, nhấc chân lùi về sau hai bước.
“Anh, anh đi đâu vậy?”. Ôn Thư Du sửng sốt, vẻ mặt bình tĩnh lập tức thay đổi, vội vàng tiến lên giữ chặt anh: “Anh không phải lại muốn đi đánh người chứ!”.
Dáng vẻ này của anh trai cô nhìn thế nào cũng giống như muốn tiếp tục đi tìm người ta tính sổ.
“Trong mắt em anh là người dã man như vậy hả?”.
Ôn Thư Du nghẹn họng, cuối cùng cô nhận ra hôm nay cho dù mình nói cái cũng đều nói sai. Cô vội vàng cười nói: “Em không phải có ý này…”.
“Bây giờ còn lo cho cả người ngoài rồi đó?”. Nhìn em gái mình một lòng hướng về người khác, che chở người đàn ông khác, nội tâm Ôn Lãng Dật nói không nên lời là cảm giác gì: “Một người ngoài còn quan trọng hơn anh trai của em à?”.
“Đương nhiên là không rồi!”.
“Hy vọng là như vậy”.
Ôn Thư Du nghẹn lời, không hiểu sao cảm thấy sắc mặt anh trai có chút oán hận lẫn đau lòng.
Cô cười gượng, còn chưa kịp nói gì thì anh đã rút cánh tay xoay người, mở cửa thư phòng đi ra ngoài.
“Anh!”. Cô ngẩn người, vội vàng đuổi theo.
Hai anh em lần lượt bước xuống cầu thang, Ôn Lãng Dật bước nhanh đến nỗi Ôn Thư Du phải chạy theo mới có thể đuổi kịp.
“Anh!”. Cô cũng chạy nhanh ra cửa: “Em đi với anh”.
Ôn Lãng Dật không trả lời, chỉ nói: “Em có biết tại sao anh lại đưa em về trước không?’.
Ôn Thư Du biết đây là có ý không cho cô ở đây, mặc dù không tình nguyện nhưng cô cũng chỉ có thể thỏa hiệp. Mặc dù vậy cô cũng không quên lo lắng nhắc nhở: “Vậy thì anh… các anh đừng đánh nhau nữa nhé”.
Thật nguy hiểm, thiếu chút nữa lại nói thành “anh”, cô vừa nói được một nửa đã kịp thời sửa miệng.
Cô nhìn Ôn Lãng Dật lên xe rời đi, ngẩn người đứng tại chỗ cho đến khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt.
Giây tiếp theo, cô đột nhiên bừng tỉnh nhanh chóng quay người chạy về phòng khách, lấy điện thoại di động trong túi xách.
Thật bất ngờ là không có thông báo tin nhắn mới hoặc cuộc gọi nhỡ nào hiển thị trên màn hình.
Không hề giống với tác phong của Lương Yến Tân chút nào…
Ôn Thư Du trực tiếp gọi điện thoại, nhưng lại bị thông báo đầu dây bên kia đang bận, cô đành cúp máy điện thoại kiên nhẫn chờ đợi.
Một hai phút sau, màn hình điện thoại sáng lên, cô thấy rõ tên người gọi đến vội vàng bắt máy, nhưng đầu dây bên kia lại im lặng.
Cô sững sờ, ngập ngừng thì thào: “Anh… Anh có đang nghe em nói không?”.
Một lát sau, giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến bên tai: “Ừ, anh đang nghe”.
“Vậy sao anh không nói lời nào”. Cô thở phào nhẹ nhõm, trái tim đang thấp thỏm cũng bình tĩnh trở lại.
“Muốn nghe giọng em”.
Chỉ bốn chữ ngắn ngủi nhưng cũng đủ làm cho Ôn Thư Du liên tưởng đến bóng dáng cao lớn cô đơn lẻ loi của anh khi cô rời đi, rõ ràng một giây trước cô còn đang tựa vào lồng ngực rắn chắc ấm áp của anh.
“Thật xin lỗi anh”. Trong lòng cô chua xót, thấp giọng nói.
Người đàn ông khẽ thở dài, cười một tiếng: “Em bị ngốc à, xin lỗi cái gì?”.
“Chờ đợi lâu như vậy, thế mà lần gặp mặt này lại bị hủy ngang”. Cô tự trách mình rồi lại áy náy: “Nếu không phải tại em, nếu không phải vì em cứ muốn giấu giếm thì anh cũng sẽ không bị anh em đánh”.
“Em nói gì vậy”. Im lặng một lát, Lương Yến Tân chợt thay đổi giọng điệu: “Em nói vậy giống như anh bị cậu ta đánh đến mức không kịp trở tay vậy. Cú đấm đó là anh để cho cậu ta đánh, có hiểu không?”.
“Đến lúc nào rồi mà anh còn so đo vấn đề này nữa”.
Giống hệt Ôn Lãng Dật. Không thể hiểu nổi hai người đàn ông này.
Nhắc tới cú đấm đó, Ôn Thư Du hỏi anh: “Còn đau không?”.
Anh định nói “Vết thương nhỏ thôi”, nhưng chuẩn bị mở miệng bỗng nhiên đổi lại ậm ừ một tiếng nói: “Đau”.
“Chảy máu nữa”. Giọng nói của người ở đầu dây bên kia lập tức thể hiện sự đau lòng: “Anh nhớ bôi thuốc nhé”.
“Anh trai em ra tay nặng thật đấy”. Anh giơ tay nhẹ nhàng cọ khóe môi: “Rất đau, lần sau để cho anh hôn một lát là được rồi”.
Mặt Ôn Thư Du nóng bừng lên, nói thầm: “Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy”.
Cô vừa đỏ mặt nhưng vẫn thầm ghi nhớ lời nói vừa rồi của người đàn ông.
Mặc dù cô biết Ôn Lãng Dật chỉ vì tức giận nên mới ra tay, về phần tình cảm có thể tha thứ được, nhưng một đấm này cũng quá tàn nhẫn, rõ ràng Lương Yến Tân cũng không làm gì cả…
Không được, cô thấy mình phải nhắc nhở anh một chút.
“Anh em đi tìm anh, vừa rồi anh ấy có gọi điện thoại cho anh không?”.
“Ừm, ngay trước khi em gọi điện tới”.
“Đề phòng anh ấy lại động thủ”. Ôn Thư Du kìm nén “cảm giác phản bội”, dặn dò: “Anh cũng đừng để cho anh ấy thực hiện được”.
“Thế nếu anh ra tay với cậu ta thì sao?”.
“Vậy cũng không được”. Cô vội vàng phủ quyết: “Hai người đều không được ra tay, không được đánh nhau”.
Lương Yến Tân thản nhiên đáp một tiếng: “Vậy phải xem cậu ta có xứng hợp tác hay không”.
…
“Ôn tiên sinh, mời đi bên này”.
Người phục vụ mở cửa phòng, Ôn Lãng Dật lạnh lùng bước vào.
Chỉ có một người ngồi trong phòng riêng. Một tay đối phương cầm điện thoại áp bên tai, khóe môi ngoại trừ chút sưng đỏ kia còn kéo thành hình vòng cung cười chói mắt.
Phát hiện động tĩnh, đối phương ngước mắt thản nhiên nhìn sang bên này, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười, giọng điệu nhẹ nhàng tiếp tục nói chuyện với người trong điện thoại.
“Miên Miên, lát nữa anh sẽ gọi lại cho em”.
“Vâng”.
“Anh biết rồi”. Người đàn ông mỉm cười: “Anh hứa sẽ không để bị thương nữa”.
“Ngoan”.
Người phục vụ nhận thấy bầu không khí có phần không ổn, vội vàng im lặng bước ra khỏi phòng, không quên nhẹ nhàng đóng chặt cửa lại.
Ôn Lãng Dật đứng bên cạnh cửa, sắc mặt chợt lạnh, đáy mắt tràn đầy lửa giận.
Anh vừa mới rời khỏi biệt thự mà người đàn ông này đã gọi điện làm phiền Miên Miên? Hóa ra việc anh đến đây cũng tạo cơ hội cho hai người họ tình chàng ý thiếp?!
Rõ ràng mọi chuyện còn chưa giải quyết triệt để mà Lương Yến Tân đã nóng lòng muốn khiêu khích mình?!
Lại còn “cam đoan sẽ không bị thương nữa” cơ đấy. Lời nói này rốt cuộc là muốn nói cho ai nghe, có mục đích gì, Lương Yến Tân là người rõ nhất.
Ôn Lãng Dật bị nụ cười bình tĩnh trên mặt đối phương khiến cho tức giận sôi máu, nhất thời không thể nhịn được mà sải bước tiến tới: “Lương Yến Tân, anh có ý gì?”.
Lúc anh ấy đi tới, vạt áo khoác quét qua ly thủy tinh đặt bên cạnh bàn, chiếc ly lập tức rơi xuống vỡ tan tành.
Lương Yến Tân từ từ đứng dậy, bàn tay đang cầm điện thoại buông xuống, hướng màn hình về phía bên cạnh.
Màn hình vẫn sáng như trước, giao diện hiển thị: “Đang gọi”.