Editor: Kei/ Beta: Phi Phi
“Mình cũng chỉ gợi ý cho cậu thôi mà”. Khúc Vân Chu buông tay, tỏ vẻ mặt vô tội: “Có điều, không phải trước đây các cậu đã ở chung với nhau rồi à? Không xảy ra chút chuyện gì hả?”.
“Không có!”. Ôn Thư Du vội vàng buông giọng bác bỏ.
“Không hề ở chung, cũng chẳng xảy ra chuyện gì hết?”.
Phòng khách bỗng chốc yên tĩnh.
“Lúc mình hỏi cậu ở sân bay, cậu đã giấu muốn về nhà rồi nói”. Thấy cô không lên tiếng, Tống Gia Ninh giả vờ ngoài mặt tươi cười: “Cho nên rốt cuộc chuyện là như thế nào? Anh ta từng đến hay là từng đến ở?”.
Nghĩ đến Lương Yến Tân ở lại đêm ấy, sau đó cô còn đến nhà anh ở mấy ngày, Ôn Thư Du ôm chặt gối ngả lưng trên sô pha: “Mình có lý do đặc biệt!”.
“Lý do đặc biệt?”.
Cô nói vài câu cho qua tình huống cấp bách trong siêu thị lúc đó, nghiêm túc nhấn mạnh: “Đêm ấy mình sợ nên mới bảo anh ấy ở lại, cho dù có dọn qua ở thì bọn mình cũng ngủ riêng”.
Vẻ mặt hai người bên cạnh đột nhiên thay đổi: “Gặp phải tình huống nguy hiểm như vậy mà không nói với bọn mình, nếu không phải vừa rồi hỏi đến, có phải cậu định giấu bọn mình mãi không?”.
“Mình…” Khí thế của Ôn Thư Du lập tức ỉu xìu, “Chuyện đã qua rồi mà”.
“Đúng là bị dáng vẻ qua loa của cậu làm cho tức chết mà”. Khúc Vân Chu nhíu mày, “Sau đó chuyện được giải quyết như thế nào?”.
“Người kia bị giam giữ, những chuyện còn lại đều do Lương Yến Tân giải quyết”.
“Không được”. Tống Gia Ninh bỗng nhiên nói: “Mình không yên tâm cậu sống ở đây một mình, chuyển đến ở cùng mình hoặc A Chu đi”.
Ôn Thư Du sửng sốt, dở khóc dở cười: “Không cần đâu, chuyện đã qua lâu rồi, sẽ không có chuyện gì đâu, hơn nữa mình cũng không sợ khi phải sống một mình”.
“Để đề phòng, hai người ở chung có thể chăm sóc lẫn nhau. Căn hộ của mình quá xa nhà cậu nhưng cậu có thể sống ở nhà của A Chu”.
“Cứ quyết định vậy đi, dù sao chỗ mình có không ít đồ của cậu, không đem hành lý theo cũng không sao”. Khúc Vân Chu vỗ tay tuyên bố nhanh gọn.
“Nhưng…”.
“Nhưng gì?”.
Ôn Thư Du nghẹn lời.
Trong khoảng thời gian Lương Yến Tân ở Anh, chắc chắn anh sẽ đến tìm cô. Nhưng nếu cô đến chỗ A Chu thì chẳng phải hai người sẽ gặp khó khăn trong việc gặp nhau sao…
“Miên Miên, để thận trọng hơn, chúng ta phải giả định kết quả xấu nhất. Lỡ như người kia hết thời gian giam giữ lại có ý định trả thù thì sao? Ít nhất cậu phải ở trong tầm mắt của bọn mình trong học kỳ này”.
Đã nói đến nước này, bất kể là vì muốn bạn bè yên tâm hay vì chút thận trọng kia, Ôn Thư Du cũng không còn lựa chọn nào khác.
Nếu lúc này còn muốn nhất quyết ở lại thì có vẻ quá khó hiểu.
“Được rồi”. Cô cố xốc lại tinh thần, nở nụ cười.
“Vậy thì sáng mai cậu đi cùng mình”. Khúc Vân Chu búng tay.
Nét mặt Tống Gia Ninh vừa dịu đi, nhưng đột nhiên lại trở nên nghiêm túc khi nghĩ đến những lời vừa nãy: “Miên Miên, cậu nói cậu đã đến chỗ của Lương Yến Tân?”.
“Anh ấy lo lắng, nên…”. Ôn Thư Du giơ tay sờ vành tai đang nóng lên, giương mắt bẽn lẽn nhìn cô bạn.
Lo lắng gì chứ, đây đâu phải là toàn bộ nguyên nhân. Trong lòng Tống Gia Ninh hừ nhẹ một tiếng, vẻ mặt không thay đổi: “Các cậu vẫn chưa đến bước đó đâu phải không?”.
“Đương nhiên là chưa! Nào có nhanh như vậy!”.
Nhìn dáng vẻ tức giận của Ôn Thư Du, Tống Gia Ninh vội ôm lấy cô: “Chỉ hỏi thôi mà, mấy chuyện này đều là tự do của cậu, mình chỉ muốn nói cậu nhất định phải suy nghĩ thật kỹ, nhớ phải tránh thai”.
Ôn Thư Du ngượng ngùng hét lên: “Biết rồi biết rồi! Mình đâu phải trẻ con, sao hai cậu giống bố mẹ mình thế”.
“Nếu không phải lo lắng cho cậu thì ai sẽ nói nhiều như vậy chứ”.
“Mà này, lần trước đã nếm trải ngọt bùi rồi, sao lần này anh ta lại không đưa cậu qua ở nữa?”.
“Lần trước là tình huống đặc biệt, lần này lại chẳng có lý do gì”. Ôn Thư Du mở to mắt, cố gắng ra vẻ mặt thoạt nhìn rất thản nhiên.
Tống Gia Ninh gật đầu: “Làm đúng lắm, đàn ông ấy mà, không thể để bọn họ đạt được quá dễ dàng”. Huống chi là loại hồ ly như Lương Yến Tân.
“Nói tới đây,” Khúc Vân Chu bỗng nhiên nói: “Có phải người nhà cậu vẫn chưa biết chuyện của hai người không?”.
“Không biết… mình muốn giấu trước đã”.
“Giấu đi, nên cho bản thân một giai đoạn thích nghi và làm quen, đợi sau khi đã có quyết định và cân nhắc rõ ràng hơn rồi nói với họ một cách nghiêm túc, họ sẽ tôn trọng quyết định cậu”.
Ôn Thư Du thở phào nhẹ nhõm, gật đầu: “Ừm”.
Mong là như vậy.
“Mình có thể tượng tượng được phản ứng của bố mẹ và hai anh của cậu rồi”. Khúc Vân Chu chuyển chủ đề, nhướng mày vui vẻ cười nói: “Còn có sự đấu tranh trầy trật của Lương Yến Tân, sẽ không dễ dàng đâu”.
Không nói đến việc bắt cóc con gái rượu và em gái bảo bối của người ta, mà anh còn ra tay khi cô chưa tốt nghiệp đại học…
Cho dù nhà họ Ôn có nghĩ như thế nào đi chăng nữa, họ cũng sẽ không đành lòng để con gái mình bị người đàn ông khác dụ dỗ đi mất sớm như vậy. Nếu phát hiện ra năm năm trước trái tim Ôn Thư Du đã bị một người đàn ông bắt mất, chưa biết chừng họ còn liều mạng ấy chứ?
Nghĩ đến đây, Khúc Vân Chu ngước mắt lên nhìn Tống Gia Ninh, hai người nhìn nhau rồi nở nụ cười xấu xa.
“Chuyện này nhất định phải mở một chai rượu”. Tống Gia Ninh đột ngột đứng lên, đang định đi về phía hòm rượu thì nghe thấy Khúc Vân Chu ho nhẹ, cô ấy lập tức phản ứng lại, nhanh chóng sửa miệng: “Chúc mừng Miên Miên được như ý muốn, trút bỏ bầu tâm sự nhé!”.
Nói xong cô ấy cúi xuống mở nắp, cầm lấy một chai rượu quơ qua quơ lại một cách thích thú.
Đương nhiên Ôn Thư Du biết ý của họ, cô cũng đã nghĩ đến tình huống này. Mặc dù cô có hơi lo lắng về phản ứng của người nhà mình nhưng cô vẫn cảm thấy buồn cười.
Thực ra… cô rất muốn nhìn thấy dáng vẻ bị khó xử đến đau đầu của Lương Yến Tân.
Cuộc trò chuyện kết thúc, bầu không khí hài hòa, ba ly rượu đặt trên chiếc bàn thấp, màu sắc đẹp mắt của rượu ùng ục tuôn ra.
“Chúng ta uống thế này có vẻ hơi phí của trời ấy, cho dù đã biết ai tặng nó, hơn nữa còn có thể cung cấp với số lượng không giới hạn trong tương lai nhưng mình vẫn cảm thấy hơi xót của”.
“Xót? Ngoài miệng thì nói xót mà khi uống cũng chẳng thấy cậu khách sáo chút nào”.
Ôn Thư Du thầm cười khi nhìn dáng vẻ cãi nhau của hai người bạn, cười xong cô đưa ly rượu lên môi nhấp một ngụm. Vị ngọt dịu và đậm đà lan tỏa nơi đầu lưỡi, dư vị đọng lại rất lâu trong miệng.
Không hiểu sao cô lại nghĩ đến nụ hôn vừa rồi ở dưới nhà, trong lòng giống như có bọt khí đang không ngừng bật ra cùng với những tiếng “phốc” phập phồng.
Cô vùi mặt vào chiếc gối trong tay, lặng lẽ cầm lấy chiếc điện thoại bên cạnh.
Đã một lúc trôi qua rồi, anh có gọi điện hay gửi tin nhắn gì không? Sáng mai cô phải chuyển đến nhà A Chu, hay là nói trước với anh một tiếng nhỉ?
Bỗng nhiên, một bàn tay đè tay cô lại: “Giờ là thời gian của chị em mình, đàn ông không được phép xuất hiện”.
“… Mình đang muốn nhìn xem mấy giờ thôi mà”. Ôn Thư Du chột dạ cười gượng.
“Thế à”. Khúc Vân Chu liếc nhìn màn hình, mỉm cười báo giờ rồi lấy điện thoại đặt xa hơn.
“Mau uống cùng bọn mình, cải trắng bị heo già dỗ đi mất rồi, mình muốn mượn rượu giải sầu”. Tống Gia Ninh lập tức phụ họa, ra vẻ sụt sịt đau lòng.
Hai người cùng đánh gọng kìm, Ôn Thư Du không có sức đánh trả nên chỉ có thể gạt bỏ ý định mà không biết nên khóc hay nên cười.
Ba người vừa mới ngồi máy bay hơn mười tiếng đồng hồ, còn chưa kịp ăn một bữa cơm ngon nên cơn say chuếnh choáng nhanh chóng dâng lên sau khi nhét đầy một bụng rượu.
Ôn Thư Du biết tửu lượng của mình không bằng hai người họ nên cố gắng không uống quá nhiều, nhưng dù vậy cô vẫn cảm thấy hơi choáng váng sau khi Khúc Vân Chu và Tống Gia Ninh đã say khướt.
Cô co người nằm trên sô pha, do dự nhìn thoáng qua chiếc điện thoại đặt trên bàn.
Vừa nãy cô đã thấy rồi, màn hình hiển thị tận mấy tin nhắn…
Hai cô bạn đã uống vui quên trời đất, bắt đầu lấy tay cầm chơi game, chắc bây giờ cô xem điện thoại cũng chẳng sao đâu?
Ôn Thư Du chậm chạp đi tới bên cạnh điện thoại, nhanh chóng thò tay cầm điện thoại rồi lùi về. Động tác liền mạch lưu loát, hai người ngồi trên thảm chơi game vẫn nắm tay cầm kích động hét lên, căn bản không chú ý tới động tác của cô.
Cô liếc nhìn mấy cuộc gọi nhỡ báo trên màn hình, chần chừ một lúc rồi nhẹ nhàng đứng dậy trở về phòng.
Khoảnh khắc đóng cửa lại, cô thở phào nhẹ nhõm như vừa làm một chuyện xấu hổ, sau đó lại cười ngốc nghếch, dang rộng tay bổ nhào lên giường.
Cái bổ nhào này khiến cô hoa mắt, lúc này mới nhận thấy rõ cảm giác choáng váng sau khi uống rượu.
Ôn Thư Du cau mày cởi dép lê, mím môi bấm một thông báo trên màn hình, giây tiếp theo màn hình chuyển sang giao diện quay số.
Nhịp tim cô khẽ tăng tốc, cô chưa kịp đưa điện thoại lên tai thì cuộc gọi đã được kết nối.
“Miên Miên”. Giọng nói dễ nghe của người đàn ông cất lên.
Cô vội vàng đưa điện thoại lên tai, hé môi, cuối cùng khẽ “Dạ” một tiếng.
“Vừa rồi sao em không nghe máy?”.
“Em uống rượu với hai người họ”.
Người đầu dây bên kia chợt dừng lại, hỏi cô: “Say rồi à?”.
Ôn Thư Du bĩu môi: “Không nhé”.
Anh không nói gì mà chỉ khẽ cười một tiếng.
Cô bị tiếng cười của anh làm cho bối rối, đỏ mặt thu mình vào trong chăn: “Anh cười gì, không cho cười”.
“Ngang ngược vậy luôn?” Anh lại cười, vừa xấu xa vừa nuông chiều: “Bạn nhỏ nhà ai mà hung dữ thế?”.
Ôn Thư Du nằm trên giường, nửa người chìm trong chăn bông, vành tai đỏ bừng nhô ra khỏi mái tóc đen.
“… Dù sao cũng không phải nhà anh”.
“Không phải nhà anh?”.
Cô vô thức thu mình lại dưới lớp chăn bông vì giọng điệu trong lời nói của anh, “Không phải.”
“Thẹn thùng như vậy, mạnh miệng như vậy…” Anh dừng một chút, giọng nói tràn đầy sự ung dung: “Ngoan như vậy…”.
“Không phải nhà anh thì còn có thể là nhà ai?”.
Ôn Thư Du nói không nên lời, ngón tay bấu chặt lấy tấm chăn.
“Nói xem… nhà ai nào?”.
Cô cắn môi, cả người nóng bừng như sắp bị nấu chín, một lúc sau mới lầm bầm như muỗi kêu: “… Anh”.
Giọng nói vừa dứt, đầu dây bên kia im bặt.
Cô cảm thấy hơi xấu hổ, chỉ nghe giọng nói mà đoán được phản ứng và biểu hiện của đối phương khiến cô có chút bất an.
Ở đầu bên kia điện thoại, cổ họng của Lương Yến Tân như thắt lại trước lời nói nhẹ nhàng.
Anh nhắm mắt lại, điều chỉnh nhịp thở và giọng điệu rồi dỗ dành: “Đã là người nhà anh rồi, sao em không ngoan ngoãn ở lại với anh?”.
“Qua đây ở với anh,” Anh lộ ra ý định thực sự của mình: “Được không em?”.
“Nhưng…”. Cô gái nhỏ ở đầu dây bên kia ngập ngừng nói: “Nhưng em đã đồng ý với A Chu rồi, sáng mai dọn qua ở chung với cậu ấy. Họ đã biết chuyện mà em đã gặp phải trước đây nên không yên tâm để em sống một mình ở căn hộ”.
Lương Yến Tân nheo mắt.
Chuyện hôm nay cũng bỏ đi, thế mà còn muốn đề phòng anh từng giờ từng phút, muốn theo dõi từng giây từng phút luôn à?
“Cô ấy sống một mình à?”. Anh hỏi.
“Vâng, có phòng trống cho em”.
Nghe vậy, Lương Yến Tân bỗng nhiên cười.
Một mình?
Thật đáng tiếc, lần này không chỉ có một mình anh trở lại Anh.
“Anh biết rồi”.
Biết rồi? Ôn Thư Du ngơ ngác, chỉ… thế thôi?
“Anh… đồng ý rồi?”.
Người đàn ông nói “Ừm” rồi mỉm cười, “Nếu em đã quyết định rồi, không lẽ anh còn có thể trói em qua đây à?”.
“Ồ”. Ôn Thư Du tức giận chọc vào chiếc gối.
Không ngờ anh lại từ bỏ dễ dàng như vậy, cô còn tưởng anh sẽ kiên trì! Nếu kiên trì một chút, nói không chừng cô sẽ dao động thì sao?
Một từ chứa đựng đủ loại cảm xúc nhỏ nhặt, như thể lúc này cô đang dựa trên vai anh không tình nguyện thì thầm.
Khóe môi Lương Yến Tân cong lên, nét mặt anh thoáng hiện lên niềm vui sướng.
Anh đương nhiên sẽ không trói cô qua đây.
Trước mắt đã có sẵn một biện pháp – anh sẽ khiến cô bị “cùng đường bí lối” rồi ngoan ngoãn đến bên anh.