Editor: Rubybu/ Beta: Phi Phi
“Cái gì của anh?”.
Ôn Thư Du cầm điện thoại, vẻ mặt cứng đờ cười gượng: “Em nói sai rồi, không phải cái gì của anh, mà là… vô tình gửi nhầm ảnh”.
“Thì ra là không cẩn thận gửi nhầm ảnh của anh”. Người đàn ông cười nói.
Cô vội vàng gật đầu, sau khi gật đầu mới phát hiện mình bị Lương Yến Tân bắt thóp, trong lòng “lộp bộp” một tiếng, vội vàng chuyển sang lắc đầu: “Không phải ảnh của anh, thật sự không phải!”.
“Chụp khi nào vậy?”. Lương Yến Tân cúi đầu nhìn biểu hiện trên mặt cô: “Gửi cho ai?”.
Thấy không còn đường nào để chối cãi, Ôn Thư Du cảm thấy mình thật vô dụng, che mặt chịu thua hậm hực nói: “Mấy hôm nay tiện tay chụp… không cẩn thận gửi cho anh trai em. Mặc dù đã thu hồi, nhưng em sợ anh ấy vẫn nhìn thấy”.
Lương Yến Tân nhìn đôi tai đỏ ửng của cô, cúi đầu, cố gắng kiềm chế bản thân nhưng vẫn không nhịn được hôn cô.
“Anh làm gì vậy, em đang nói chuyện với anh”. Cô giận dỗi nghiêng đầu né tránh.
Anh chợt nở nụ cười, giơ tay nhéo gáy cô: “Sợ gì chứ?”.
“Anh đương nhiên là không lo lắng rồi”.
“Nếu như cậu ấy thật sự nhìn thấy thì sao có thể không gọi điện truy hỏi ngay lập tức chứ?”.
“… Đúng vậy”. Ôn Thư Du bỏ tay xuống, vội vàng mở điện thoại ra nhìn thoáng qua, tin mới nhất trong giao diện trò chuyện vẫn là câu cô vừa gửi cùng một tấm ảnh, cộng thêm hai thông báo thu hồi tin nhắn.
Cô vừa mới thở phào nhẹ nhõm, đúng lúc Ôn Lãng Dật cũng gửi tin nhắn tới.
[Được, đến lúc đó anh sẽ đón em.]
[Vừa rồi thu hồi cái gì thế?]
Ôn Thư Du hoàn toàn yên lòng, vui vẻ đáp: [Không có gì, em không cẩn thận gửi nhầm thôi.]
Lương Yến Tân dán mắt vào phần nick name phía trên cùng của giao diện trò chuyện.
[Người đàn ông đẹp trai nhất thế giới là anh trai của tôi]
Anh nhíu mày, lại nhìn sang dáng vẻ như vừa được đại xá của cô, trong lòng càng thêm không vui: “Đây là cái tên quái quỷ gì vậy?”.
“Gì cơ?”. Ôn Thư Du ngơ ngác quay đầu lại, nụ cười trên gương mặt vẫn chưa tan.
Người đàn ông vô cảm, không nói gì.
Cô bất giác nhìn màn hình điện thoại, bỗng dưng hiểu ra vấn đề, bất mãn nói: “Gì mà ‘quái quỷ’’? Tất cả nick name em đặt cho gia đình em đều như vậy”.
“Vậy còn anh thì sao?”. Lương Yến Tân nheo mắt: “Của anh thì là gì?”.
Ôn Thư Du nghẹn họng, không dám nói.
“Sao lại không nói gì?”.
“Thì… chỉ lưu như vậy thôi”.
“Cho anh xem”.
“Hay là thôi đi”. Cô chột dạ cười trừ, tỉnh bơ muốn chuồn sang bên cạnh.
Lương Yến Tân đưa tay từ sau lưng ôm lấy cô, ghé cằm lên đỉnh đầu cô, một tay nắm cổ tay cô nhẹ nhàng vuốt ve: “Ngoan, mở cho anh xem”.
Ôn Thư Du không còn cách nào khác, đành phải nhắm mắt mở giao diện cho anh xem.
Nick name dành cho anh chỉ có một chữ cái đơn giản: L
Lương Yến Tân dừng tay, cười mơ hồ: “L?”.
Những người khác cô đều dụng tâm viết một hàng chữ dài dằng dặc, chỉ có anh là độc một chữ L… không chỉ lén lút hẹn hò, bây giờ ngay cả một cái tên cũng không chịu cho anh?
“Em sợ ngộ nhỡ bị nhìn thấy thì sẽ lộ mà”. Ôn Thư Du vội vàng xoay điện thoại lại, nép mình vào ngực anh cố ý lấy lòng.
Người đàn ông đang ôm cô đột nhiên giơ tay nhéo eo cô trừng phạt, cô bị nhột đến run rẩy, tùy tiện đẩy tay anh ra, nhưng lại bị đối phương nhẹ nhàng bắt tay lại ở sau lưng.
“Nghĩ lại đi, lần sau gặp mặt anh sẽ kiểm tra”.
“Hả?”. Cô trợn tròn mắt: “Nhưng…”.
“Nếu không”. Anh hạ thấp giọng, bỗng chốc cười khẽ: “Cứ nói cho anh biết, em muốn hình phạt gì?”.
……
Đây là lần đầu tiên Ôn Thư Du cảm thấy mười hai tiếng trên máy bay trôi qua nhanh như vậy, thậm chí cô còn hy vọng thời gian trôi qua chậm hơn một chút.
Một ngày trước cô còn tìm mọi cách để Lương Yến Tân đồng ý rời khỏi Anh và ít gặp mặt hơn, nhưng bây giờ lại càng ngày càng không nỡ.
Một tuần ở Anh trôi qua như một giấc mơ, những ngày sống trong biệt thự của anh càng cho cô cảm giác không chân thực.
Chỉ có hai người họ ở bên nhau, sau đó cô từng bước chuyển từ sự thúc ép, thẹn thùng ban đến tự nhiên và dựa dẫm vào anh.
Bây giờ lại đột ngột chia xa…
Trong khoảng thời gian mười hai tiếng đồng hồ, phân nửa thời gian là Ôn Thư Du ngủ thiếp đi. Mở mắt tỉnh dậy, hình ảnh đầu tiên cô nhìn thấy là bàn tay của hai người đang nắm chặt lấy nhau.
Một tay anh quấn lấy cô, các ngón tay đan chặt vào nhau, nhiệt độ của lòng bàn tay như được truyền thẳng vào trái tim.
Ôn Thư Du mơ màng còn hơi buồn ngủ, thấy thế khóe môi cũng hơi nhếch lên, mềm nhũn rụt vào trong chăn.
“Tỉnh rồi à?”. Một nụ hôn đặt xuống trán cô.
Cô chớp mắt: “Vâng”.
“Em có muốn uống chút nước không?”.
“Có”.
Ôn Thư Du rụt tay lại trong chăn không nhúc nhích, nhìn Lương Yến Tân cầm lấy cốc nước đưa tới bên miệng mình. Cô khẽ nâng cằm, há miệng chạm vào mép cốc.
Sau khi uống vài ngụm, cô rụt lại: “Không uống nữa”.
Lương Yến Tân tự nhiên thu tay lại, đặt cốc xuống.
Ôn Thư Du bỗng nhiên có chút ngượng ngùng.
Người nhà có nuông chiều cô đến đâu, họ cũng không đút cho cô ăn uống ở tuổi này nữa. Giờ đây trước mặt anh cô dường như thật sự trở thành một đứa trẻ.
Dáng vẻ Lương Yến Tân chăm sóc người khác như vậy hoàn toàn khác với vẻ ngoài lạnh lùng và kiêu ngạo trước mặt mọi người trước đây. Sự tương phản này mang đến cho cô một niềm vui thầm kín, ngọt ngào không thể diễn tả được.
Không bao lâu sau, máy bay hạ cánh.
Trợ lý đi theo phía sau, ba người qua cửa hải quan, Ôn Thư Du chậm rãi dừng lại ở gần lối ra.
“Em đi trước nhé”. Cô cố kìm lòng không nỡ, ngước mắt lên nhìn người trước mặt.
“Ừm”. Lương Yến Tân nhìn dáng vẻ trông mong của cô, trong lòng thở dài, kiềm chế cảm xúc dư thừa, cố gắng bĩnh tĩnh, kiềm chế cúi đầu hôn cô.
Ôn Thư Du còn tưởng anh sẽ nói gì đó, không ngờ chỉ là một câu “Ừm”, nội tâm không khỏi có chút thất vọng.
Nhưng cô lại không biểu hiện ra mặt, nét mặt vẫn như bình thường nhận lấy chiếc vali nhỏ mà trợ lý đưa cho rồi lẳng lặng quay người đi.
Chưa đi nổi hai bước, cô đột nhiên dừng lại.
Lương Yến Tân đứng tại chỗ, nhìn cô nhóc thả lỏng vali quay đầu lại nhìn anh muốn nói nhưng lại thôi. Cuối cùng, cô không kìm lòng nổi, vội buông tay kéo vali ra chạy tới ôm lấy anh.
Anh ngẩn người, trái tim thoáng chốc mềm nhũn, phập phồng dưới lồng ngực tựa như bị thứ gì đó bóp chặt không thở nổi.
Sân bay nhiều người qua lại, anh có chút kiêng dè, chỉ có thể gửi sức mạnh qua qua làn môi bằng một nụ hôn.
“Miên Miên, một tháng không gặp em, anh không làm được”. Anh chậm rãi mở miệng, dỗ dành bày tỏ suy nghĩ đã định từ lâu: “Chờ anh giải quyết xong công việc của mình, anh sẽ đến Đình Thành gặp em, có được không?”.
……
Ôn Thư Du vừa ra ngoài đã nhìn thấy bóng dáng Ôn Lãng Dật.
Đối phương hiển nhiên cũng nhìn thấy cô, lập tức đi tới đón lấy đồ trong tay cô: “Sao nhìn sắc mặt của em không tốt lắm, mệt xỉu rồi chứ gì?”.
“Chắc là vậy”. Cô chột dạ mỉm cười, dựa theo lời anh trai nói dối cho qua.
Sau khi lên xe, Ôn Thư Du vẫn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm tình có phần rối rắm.
Không biết vì sao, sau khi trở lại Đình Thành, cô lại cảm thấy mất mát như vừa từ trong mộng rơi về hiện thực, còn có một loại cảm giác thấp thỏm không thể giải thích được.
Đủ thứ suy nghĩ linh tinh hỗn loạn hỗn loạn trong đầu khiến cô cảm thấy hơi mệt mỏi.
Ôn Lãng Dật đang cúi đầu xem tài liệu trong tay, ngẩng đầu nhìn thấy dáng vẻ mất tinh thần này của em gái nhất thời cảm thấy đau lòng: “Em có muốn ngủ một lát không?”.
“Không cần, vừa rồi em đã ngủ rất nhiều trên máy bay nên giờ không ngủ được”.
“Không ngủ cũng được, trở về tắm rửa nghỉ ngơi trước đi, sau đó từ từ điều chỉnh chênh lệch múi giờ”. Ôn Lãng Dật bất đắc dĩ nói: “Em nói xem, một tháng ngắn ngủi này em bị việc trái múi giờ giày vò mấy lần rồi?”.
Ôn Thư Du nhỏ giọng nói: “Không còn cách nào khác mà, hơn nữa so với việc được về ở cùng mọi người thêm một tháng thì việc bị trái múi giờ này có tính là gì”.
“Còn nói nữa, thời gian về nước lần này của em đang yên lành lại bớt đi hơn nửa tháng, nửa tháng nay ngày nào mẹ cũng lo lắng em bận rộn rồi không chịu về nữa”.
“Làm sao có thể không trở về được chứ”. Cô ngượng ngùng cười.
Hai người đang nói chuyện qua lại, màn hình điện thoại của Ôn Thư Du đang đặt trên đùi bỗng nhiên sáng lên.
Cô sửng sốt, tim đập nhanh hơn, vội vàng cúi mặt bình tĩnh tự nhiên cầm điện thoại lên, đồng thời cẩn thận điều chỉnh góc độ để đảm bảo Ôn Lãng Dật không thể nhìn thấy màn hình mới mở khóa.
Quả nhiên là Lương Yến Tân gửi tới.
[Nhớ suy nghĩ thật kỹ, lần sau sẽ kiểm tra.]
Ôn Thư Du nhìn chăm chú dòng chữ này, thoáng nhớ lại những lời Lương Yến Tân nói lúc ấy, khóe môi không khống chế được bắt đầu cong lên, da mặt cũng có xu hướng nóng lên.
Những cảm xúc mệt mỏi lập tức tan biến.
“Đang xem cái gì mà vui thế?”.
Bất thình lình bị hỏi như vậy, Ôn Thư Du giật mình, lập tức đặt điện thoại xuống như không có chuyện gì xảy ra: “Không, em có xem gì đâu!”.
Ôn Lãng Dật chỉ thuận miệng hỏi, nhưng thấy cô phản ứng kịch liệt như vậy ngược lại cảm thấy hơi kỳ lạ, vì thế ngẩng đầu quan sát một chút: “Sao còn đỏ mặt nữa?”.
“Em…”. Cô nhanh chóng động nào, cuối cùng giả bộ không hài lòng nói: “Chỉ là đang nói chuyện phiếm với Gia Ninh thôi mà, sao anh lại muốn nghe nội dung nói chuyện của con gái vậy!”.
Ánh mắt Ôn Lãng Dật khẽ giật, tỉnh bơ cười bất đắc dĩ: “Anh chỉ thuận miệng quan tâm hỏi một câu mà thôi, chứ muốn nghe nội dung lúc nào”.
Nhìn thấy đã nói dối qua ải, Ôn Thư Du thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ cô đã có cớ để xua tan nghi ngờ của anh trai mình, rốt cuộc cũng có thể tự tin chăm chú vào màn hình điện thoại.
Phải trả lời thế nào đây?
Không thể ngoan ngoãn đáp ứng sự kiêu ngạo đáng ghét của đối phương được, nhưng nếu cô nói “không muốn” thì nhất định Lương Yến Tân sẽ nói ra mấy điều xấu hổ như “trừng phạt”.
Nghĩ vậy, Ôn Thư Du vội vàng hít thật sâu, cố gắng không cho hai má và tai nóng lên nữa.
Đột nhiên, cô nghĩ về thứ cô lấy được trong biệt thự ở Anh trước đi lên đường.
Nước hoa của anh, cũng là loại mà anh đã dùng cách đây 5 năm, cũng là loại mà cô đã vứt đi trước kia.
Ôn Thư Du cũng không thể giải thích tại sao cô lại làm như vậy. Lúc ấy người giúp việc đang sắp xếp lại quần áo được mang về từ tiệm giặt là, chuẩn bịxịt một chút nước hoa lên quần áo theo thói quen của Lương Yến Tân rồi treo vào phòng thay đồ; kết quả cô bị ma xui quỷ khiến nói với đối phương một tiếng rồi lấy lọ nước hoa đi.
Có thể là do một phút kích động, cũng có thể là do cô luyến tiếc anh…
Hoặc là những ngọt ngào gần đây khiến cô nhớ lại 5 năm trước khi lén lút xịt hương nước hoa kia, trong lòng cảm thấy vừa chua xót vừa ngọt ngào.
Thẫn thờ một lúc lâu, cô mới chậm rãi đưa mắt nhìn lại điện thoại.
Ôn Thư Du mím chặt môi, kìm nén một chút xấu hổ lẫn ý cười, nhanh chóng gõ một dòng chữ trong hộp thoại: [Em mang lọ nước hoa của anh đi rồi]
Chần chừ một lúc, cô quyết tâm gửi tin nhắn đi.
Nhưng vừa mới nhấn phím gửi, cô lại có chút hối hận. Cô luôn cảm thấy từ ngữ và giọng điệu của mình có vẻ quá hớn hở và mê trai, vì thế vội vàng lấp liếm gửi thêm mấy chữ.
[Mang đi = Tịch thu!!!]
=====