Editor: Rubybu/ Beta: Mạc
“Miên Miên, nhà con có ai à, sao mẹ lại nghe thấy có người nói chuyện?”.
Lương Yến Tân dừng bước, hơi nhướng mày liếc mắt nhìn điện thoại di động trong tay cô.
“… Ồ, con… con quên tắt TV”. Ôn Thư Du nhanh trí, thuận miệng bịa ra một lý do.
Nói xong, cô tha thiết nhìn về phía Lương Yến Tân, vội vàng dùng khẩu hình nói với anh: “Mẹ em gọi, anh đừng nói gì nhé”.
“TV?”. Triệu Đường Như bán tín bán nghi, lấy làm lạ hỏi: “Miên Miên, tại sao màn hình phía con lại đen xì thế?”.
Ôn Thư Du thấp thỏm buông tay che camera và mic ra: “Vừa rồi con đi tắt TV, chắc không cẩn thận che mất camera”.
Trong góc khuất, người đàn ông đứng ở cửa ban công đi tới bàn ăn, ngồi xuống chiếc ghế cô vừa kéo ra, dáng vẻ cười như không cười xem kịch vui.
“Mẹ còn lấy làm lạ, sao mới sớm như vậy mà đã có người đến nhà con, lại còn là đàn ông. Triệu Đường Như nói tiếp: “Mẹ còn đang nghĩ liệu có phải là Tần Hủ không, kết quả đột nhiên nhớ ra cậu ta không còn học ở Anh nữa”.
Hai chữ “Tần Hủ” vừa xuất hiện, Ôn Thư Du tinh ý nhận ra bầu không khí trong phòng khách đã thay đổi.
Cô cười khan một tiếng, nhanh chóng liếc nhìn Lương Yến Tân, sau đó nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động nói: “Cho dù cậu ấy có đến thì nhất định cũng sẽ đến cùng các bạn khác, nhưng mẹ cũng vừa nói đấy thôi, cậu ấy đang ở Trung Quốc còn gì”.
Triệu Đường Như cười: “Đúng vậy”.
Nghe xong, Ôn Thư Du mới thở phào nhẹ nhõm, một giây sau lại vang lên tiếng như bom nổ bên tai: “Thật ra vừa rồi mẹ còn đang suy nghĩ có phải con đang lén lút yêu đương hay không”.
“Sao có thể chứ!”. Cô lập tức phủ nhận.
“Mẹ chỉ thuận miệng nói thôi, con kích động như vậy làm gì”.
Ôn Thư Du miễn cưỡng duy trì khuôn mặt tươi cười, chột dạ đến mức không dám nhìn vẻ mặt của Lương Yến Tân: “… Con sợ mẹ hiểu lầm mà”.
Rốt cuộc mẹ cô có thể bỏ qua đề tài vừa nguy hiểm vừa lúng túng này hay không!
“Nói đến chuyện này”. Triệu Đường Như lại nói: “Dì Dư của con còn đang đau đầu, hình như là Hạ Trạm không biết cố ý hay vô tình đã tiết lộ với bà ấy muốn tìm hiểu con sâu hơn”.
Sống lưng cô cứng đờ, ánh mắt lạnh lẽo của người nào đó bất chợt quét qua.
“Nhưng lần trước con đã nói rồi, con không có ý này”.
“Mẹ biết, mẹ cũng đã nói chuyện với dì Dư của con, cho nên bà ấy đang phiền lòng không biết nên từ chối chuyện này thế nào cho khéo đây”.
Ôn Thư Du kiên trì đối đáp vài câu, cuối cùng sau khi Triệu Đường Như dặn dò một hồi như thường lệ, cô mới lấy cớ còn chưa ăn sáng để cúp điện thoại trước.
Phòng khách yên tĩnh trở lại.
Cô lặng lẽ ngước mắt lên nhìn người bên cạnh bàn ăn, nhất thời bị ánh mắt của đối phương bắt được.
Lương Yến Tân nheo mắt lại, bỗng nhiên nhẹ nhàng nhếch môi, đứng lên kéo một chiếc ghế khác giúp cô: “Gọi điện thoại xong chưa? Lại đây ăn đi”.
Giọng điệu của anh nghe có vẻ không có gì khác thường, nhưng chính vì vậy lại làm cho Ôn Thư Du không hiểu sao cảm thấy nguy hiểm.
Cô dè dặt đến ngồi xuống.
Lương Yến Tân đưa tay rót sữa cho cô, chiếc khuy măng sét tinh xảo trên cổ tay áo sơ mi trắng của anh được cài tỉ mỉ, trên cổ tay là chiếc đồng hồ màu bạc. Khi bàn tay hơi dùng sức để cầm thứ gì đó, xương trên mu bàn tay sẽ càng thêm bắt mắt.
Lẽ ra một đôi tay như vậy nên cầm ly rượu mạnh sẽ thích hợp hơn, nhưng lúc nó này lại đang cầm ly sữa và hộp sữa của cô.
Cô nhìn động tác của anh, cảm xúc chột dạ và do dự bỗng nhiên biến mất.
“Em chưa muốn nói cho người nhà biết chuyện của chúng ta”. Cô ngước mắt lên nhìn anh.
Lương Yến Tân đặt ly sữa trước mặt cô, sau đó nhìn lên với ánh mắt bình tĩnh: “Lý do là gì?”.
“Chúng ta vừa mới quen nhau, hơn nữa”. Ôn Thư Du nghịch chiếc dĩa: “Anh cũng biết bố và các anh của em… Nói tóm lại, bây giờ họ chưa muốn em yêu đương, nếu bị họ biết… không biết điều gì sẽ xảy ra”.
Lương Yến Tân suy nghĩ một lúc về ba người đàn ông nhà họ Ôn, khẽ cười: “Anh hiểu, họ cũng sẽ không tìm em gây phiền phức”.
“Em biết!”. Ôn Thư Du hơi ngượng ngùng: “Cho nên mới phải giấu họ trước, ít nhất trước khi tốt nghiệp không thể để cho họ biết, nếu không nhất định sẽ càng tức giận”.
Ánh mắt anh dừng lại: “Em định giấu đến khi tốt nghiệp?”.
“Đúng vậy…”. Cô nhìn anh cười vẻ nịnh nọt: “Chỉ một năm thôi mà”.
Một năm?
Thái dương Lương Yến Tân đột nhiên giật mạnh, chỉ cảm thấy đau đầu.
Chưa nói đến việc anh rơi vào tay một cô nhóc, hiện tại cô còn muốn chơi trò yêu đương lén lút với anh? Chưa nói đến ai khác, những người như Tần Hủ và Hạ Trạm vẫn có thể tiếp cận cô.
Ôn Thư Du nhìn biểu hiện của người đàn ông trước mặt, duỗi ngón tay cẩn thận chọc cánh tay anh: “Được không anh?”.
Anh cầm tay cô, cô không lùi lại mà chỉ đỏ mặt, dùng đầu ngón tay chọc vào lòng bàn tay anh, vẻ mặt đầy mong đợi.
“Hơn nữa”. Cô lại vội vàng bổ sung: “Tạm thời chưa nói cũng đâu có việc gì, dù sao em cũng học ở bên này, lúc anh có công việc cũng có thể thuận tiện đến thăm em, nói hay không nói hình như cũng không có gì khác nhau”.
“Không có gì khác nhau?”. Lương Yến Tân đến gần cô, đường vân trong con ngươi màu nâu nhạt của anh hiện lên rõ ràng: “Vậy em nói cho anh biết, nếu lại xuất hiện những người như Tần Hủ và Hạ Trạm thì em xử lý như thế nào”.
“Nếu em biết nhất định em sẽ từ chối”. Ôn Thư Du giải thích: “Giống như tình huống bất ngờ như Hạ Trạm, em cũng sẽ nói rõ ràng với anh ta”.
Anh nhìn cô, cụp mắt cười, sau đó đứng thẳng dậy nhìn cô lần nữa, giọng nói thoáng chút bất lực: “Miên Miên, em căn bản không hiểu”.
“Anh muốn cho tất cả mọi người đều biết bọn họ không thể tiếp tục mơ tưởng đến em”.
Bất ngờ nghe được câu nói như vậy, Ôn Thư Dư ngẩn ra, sau đó mím chặt môi, hai má từ từ nóng lên.
Ý niệm vững chắc ban đầu đã bị lung lay đáng xấu hổ.
“Vậy… nửa năm, được không anh?”.
Nhìn thấy người đàn ông còn muốn nói gì đó, Ôn Thư Du lập tức tỏ vẻ đáng thương nhìn anh: “Em đói quá, em muốn ăn sáng trước”.
Lương Yến Tân nở nụ cười.
Biết rõ đây chỉ là một chút mánh khóe của cô, nhưng anh vẫn bị chặn lại đến không còn lời nào để nói. Vì thế anh giả vờ không vui nhéo tay cô, hừ lạnh một tiếng không nói lời nào.
Hiện tại mới chỉ là bắt đầu, về sau anh có thể từ từ nghĩ biện pháp. Về phần Hạ Trạm, nếu như bị từ chối mà còn không biết điều, anh không ngại nghĩ cách khiến cậu ta từ bỏ.
Ôn Thư Du thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy hài lòng bắt đầu ăn sáng.
Ăn sáng xong, cô định sắp xếp hành lý, nhưng Lương Yến Tân lại nói bên đó đã chuẩn bị sẵn mọi thứ cô cần.
Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn? Chắc không phải ngay cả đồ lót cũng chuẩn bị sẵn đấy chứ…
Ôn Thư Du vội vàng lắc đầu ném suy nghĩ này ra ngoài, nhất quyết mang theo một chiếc vali nhỏ, bên trong ngoại trừ đồ lót còn có mấy món đồ nhỏ cô thường dùng.
Cô vẫn cảm thấy hơi choáng váng cho đến khi lên xe, cô cứ như vậy mà đến ở nhà Lương Yến Tân, mặc dù bình thường anh cũng rất ít khi ở lại nơi đó.
“Nghĩ gì vậy?”. Ngón tay ấm áp bỗng nhiên nhéo tai cô.
Ôn Thư Du hoàn hồn, đang muốn nói “Không có gì” thì đột nhiên ngửi thấy mùi gỗ nhạt ở ống tay áo của anh.
Hôm đó khi anh đột nhiên xuất hiện trong thang máy chung cư, trên người chính là mùi hương này. Hôm qua cũng vậy, hôm nay cũng vậy…
Xảo quyệt!
“Trước đây anh cố ý đổi lại nước hoa này, em còn nghĩ anh sẽ không bao giờ dùng nữa”. Cô ậm ừ.
Lương Yến Tân giật mình, bỗng nhiên cười.
Anh buông tai cô ra, quay sang nắm tay cô, mạnh mẽ nắm chặt mười ngón tay cô, sau đó dùng ngón tay thon dài xoa nhẹ.
Bàn tay cô hơi co lại nhưng nhanh chóng bị cổ tay anh cử động nhẹ nhàng giữ chặt.
“Anh cũng nghĩ sẽ không dùng lại nữa”. Anh nói đầy ẩn ý: “Không ngờ vì muốn dỗ ai đó vui vẻ nên mặt dày dùng lại”.
Khóe môi Ôn Thư Du không kìm được nhếch lên, nhưng rất nhanh bị cô nén xuống.
Cô ra vẻ tiếc nuối: “Thật không may, chai của em đã bị vứt đi rồi”.
Vẻ mặt của Lương Yến Tân đanh lại, sau đó khẽ cười: “Hiện tại người thật đang ở trước mặt em, em muốn làm gì thì làm, chằng phải còn tốt hơn một chai nước hoa hay sao?”.
“… Nói không lại anh”. Vành tai Ôn Thư Du nóng lên, hậm hực nói ra mấy từ.
Vốn dĩ cô muốn chọc giận anh, nhưng thay vào đó lại cho anh cơ hội để trêu chọc chính mình.
Tài xế trên ghế lái mong mỏi có thể hít thở nhẹ nhất có thể, hạ thấp cảm giác tồn tại của mình xuống cực hạn.
Anh ta chỉ phụ trách hành trình và một ít việc vặt của Lương thị ở nước Anh, trước đây anh ta đã gặp qua vị lãnh đạo mới của Lương Thị vài lần, nhưng chưa bao giờ thấy bên cạnh sếp tổng xuất hiện phụ nữ, huống chi là nhìn thấy dáng vẻ nuông chiều đối phương như vậy.
Lần gặp chuyện bất ngờ ở siêu thị, thậm chí sếp còn trực tiếp ra tay đánh người.
Anh ta có nằm mơ thế nào cũng không ngờ được lần này mình không chỉ làm bóng đèn trong khi đang làm việc, mà còn bị ép ăn cơm chó…
Nửa giờ sau, chiếc xe dừng lại trước một ngôi biệt thự ba tầng.
Ôn Thư Du xuống xe, được quản gia dẫn vào trong. Đi được nửa đường thì cô quay đầu lại, xuyên qua đám cây trong vườn có thể nhìn thấy chiếc xe màu đen đang dần dần đi xa.
Lương Yến Tân bận công việc kinh doanh, điều đó có nghĩa là chiều nay cô có thể ở một mình.
Hồ bơi lớn trong sân khiến cô cực kỳ phấn khích.
Lần trước cô vốn đã có kế hoạch đi bơi khi đến khu đua ngựa, đáng tiếc cuối cùng kế hoạch lại hoàn toàn bị xáo trộn.
Mùa hè này cô còn chưa được chạm vào nước, Ôn Thư Du cảm thấy mình có thể lựa lúc Lương Yến Tân không có ở nhà để đi bơi.
“Cô Ôn, người giúp việc đã thay hết tất cả đồ đạc trong phòng ngủ chính theo lời dặn dò của tiên sinh, cô có cần xem qua trước không?”. Quản gia mỉm cười, cung kính nói.
Phòng ngủ chính…
Vừa nghĩ đến phòng ngủ trước kia là của Lương Yến Tân, cô cảm thấy có chút không tự nhiên, nhưng vẫn mỉm cười lịch sự: “Được, phiền ông dẫn tôi đi xem một chút”.
Hai người đi lên lầu tới trước cửa phòng ngủ chính, quản gia đưa tay mở cửa ra.
Ôn Thư Du bước vào.
Toàn bộ phòng ngủ được trang trí đơn giản như nội thất và phong cách tổng thể của biệt thự, sử dụng màu sắc cũng rất đơn giản, hầu như tất cả đều là màu trắng, bao gồm cả thảm sang trọng bên cạnh giường và bàn trang điểm được đặt một bên phòng ngủ.
Rõ ràng, đây không thể là những thứ vốn có trong phòng.
“Tiên sinh dặn chúng tôi thay ga giường và một ít đồ nội thất, nếu cô Ôn còn có bất kỳ yêu cầu gì, chúng tôi sẽ đáp ứng trong thời gian sớm nhất”.
Ôn Thư Du ngẩn người. Cô chỉ ở đây mấy ngày thôi mà anh đã cho người thay đổi mọi thứ trong phòng?
“… Tôi rất hài lòng, không có yêu cầu nào khác”. Cô lắc đầu, trong lòng tràn đầy cảm giác ngọt ngào.
Xem qua phòng ngủ chính, quản gia lại đưa cô đi tham quan bố cục tổng thể của biệt thự với các phòng khác nhau. Ôn Thư Du có thể nhận ra rất nhiều chỗ trong biệt thự mới được thay đổi, quản gia cũng xác nhận điều này.
Nói không cảm động là giả, đặc biệt là cô suýt chút nữa đã phấn khích chạy đến khi nhìn thấy những đĩa than âm nhạc trong phòng chiếu phim; nhưng xét thấy có quản gia đứng bên cạnh, rốt cuộc cô vẫn kìm lòng được.
Lương Yến Tân hẳn đã chú ý đến những đĩa nhạc được sưu tầm trong căn hộ của cô.
“Bởi vì thời gian có hạn, vì vậy chỉ mua được một phần nhỏ”. Quản gia giải thích: “Cô có thể liệt kê một danh sách đĩa nhạc yêu thích, tôi sẽ cho người tìm kiếm ngay”.
“Không cần, như vậy cũng rất tốt rồi”. Ôn Thư Du cười khéo léo từ chối.
Ngay cả những điều nhỏ nhặt này cũng được anh chú trọng, cô cảm thấy mình đã bắt đầu xen vào cuộc sống của đối phương, điều này có ý nghĩa hơn cả mấy đĩa nhạc.
Ôn Thư Du ở lại phòng chiếu phim không đi đâu trong suốt thời gian còn lại của buổi chiều.
Sữa lắc dâu tây và trái cây được đặt trên một chiếc bàn thấp vừa tầm với, cô đắp chăn nhung màu trắng nằm trên sô pha mềm mại, màn hình rộng trước mặt chiếu bộ phim cô yêu thích nhất.
Cùng với đó, trong đầu thỉnh thoảng lại hiện ra hình ảnh sống chung với người kia.
Mọi thứ đẹp đẽ đến mức khiến cô buồn ngủ, cuối cùng còn thật sự thiếp đi ngay trên sô pha.
Trong lúc mơ hồ ngủ say, Ôn Thư Du đột nhiên cảm thấy hơi nóng.
Cô cảm thấy mình giống như đang say, trong hơi thở có mùi rượu. Mỗi lần hô hấp đều cảm thấy nóng hơn lần trước, hơi thở lộn xộn phả trên chóp mũi và bờ môi.
Một lát sau, cô buộc phải mở miệng.
Cuối cùng, cô giãy giụa mơ màng tỉnh dậy.
Đôi mắt vẫn mơ màng buồn ngủ nên lúc mới mở mắt ra cũng không rõ ràng lắm. Cô chớp mắt mấy lần, tầm mắt đặt ở nơi cách mình trong gang tấc.
Không biết cô đã ngủ trên sô pha từ khi nào mà giờ phút này một người đàn ông đang đặt tay lên cổ cô, mi mắt cụp xuống, nâng má cúi đầu hôn lên môi cô với một cảm giác hung hăng thản nhiên.
Ánh sáng chuyển động trên màn ảnh chiếu vào gương mặt anh, một bên sống mũi cao phủ xuống chiếc bóng thẳng tắp với đường nét rõ ràng.
Nhìn có chút không chân thật.
Bỗng nhiên, anh ngước mắt lên nhìn cô, mặt mày chậm rãi hiện ra ý cười.
Lương Yến Tân hơi lui lại, chống tay lên sô pha nhìn cô, nhướng mày cười hỏi: “Dậy rồi à?”.
“Vâng…”. Ôn Thư Du ngơ ngác nhìn anh, từ từ tỉnh táo: “Anh về rồi à”.
Anh “Ừ” một tiếng, nhẹ nhàng đưa tay nhéo chóp mũi nhỏ nhắn của cô: “Sao hôn lâu như vậy mới tỉnh?”.
“Em tưởng mình đang mơ…”. Cô bất giác đỏ mặt vì nụ hôn vừa rồi, tiếp theo mím môi muốn ngồi dậy.
Lương Yến Tân giơ tay nắm vai không cho cô ngồi dậy, sau đó ánh mắt lại trượt xuống môi cô, nhìn chằm chằm đôi môi sưng đỏ thành màu anh đào, kéo cà vạt: “Ngoan, há miệng nào”.
Nói rồi anh cúi xuống, dáng vẻ như lại muốn hôn cô.
Ôn Thư Du trở nên căng thẳng, vô thức giơ tay chống lên vai anh: “Anh, anh uống rượu à?”.
Nhìn anh có chút không giống bình thường, giờ phút này mặt mày cùng khóe môi của anh đều lộ ra một vẻ lưu manh xấu xa, làm cho người khác hồi hộp lẫn hoảng loạn.
Có vẻ rất giống trước kia, cái lần anh uống say ở thư phòng Ôn Lãng Dật.
Chỉ là lần này càng không hề kiêng nể, không hề che giấu.
Cà vạt của người đàn ông buông xuống rơi trên ngực cô. Anh nhướng mày, thản nhiên nói: “Đàm phán hợp đồng xong, có uống một chút”.
“… Ồ”. Cô nghẹn ngào thốt ra một chữ.
“Em ở đây cả buổi chiều hửm?”. Anh nhìn cô chằm chằm, mỉm cười hỏi: “Thích lắm à?”.
Ôn Thư Du gật đầu như gà mổ thóc: “Cảm ơn anh đã chuẩn bị những thứ này. Em rất thích, đặc biệt là những đĩa nhạc”.
“Vậy thì”. Anh lại cúi đầu, cười nham hiểm: “Có phải nên trả anh một chút thù lao không?”.
Vừa dứt lời, anh lại hôn xuống. Nụ hôn vừa mạnh mẽ vừa khiêu khích, mùi hương của rượu trở thành chất xúc tác khiến cô nhanh chóng đỏ mặt.
Một lúc lâu sau, người đàn ông mới hơi lùi ra sau, ghé vào môi cô hừ cười một tiếng, thấp giọng chậm rãi nói: “Thật muốn ăn em”.
Mặt Ôn Thư Du đỏ bừng, ngay cả vành tai và cổ cũng ửng đỏ, giây tiếp theo cô luống cuống chân tay đẩy anh ra: “Lưu manh!”.
Lương Yến Tân cười khẽ thành tiếng, theo sức bị cô “đẩy ra”, nhếch môi ngồi bên cạnh cô, đưa tay ôm cô ngồi dậy.
“Có phải anh say rồi không?”. Cô quấn chăn ngồi dậy, nhìn anh với vẻ mặt nghi ngờ.
“Không”
“Nhưng mà…”.
Lương Yến Tân tháo cà vạt, dựa người về phía sau rồi nhìn cô: “Thật sự không có, chút rượu này vẫn chưa đến mức”.
Anh uống cũng không nhiều, nhiều lắm chỉ vì rượu kích thích nên khiến tâm trạng hưng phấn hơn bình thường một chút. Cho nên lúc mới về biệt thự, anh đã đến thẳng phòng chiếu phim khi biết cô ở đây.
Cô gái nhỏ đang quấn chăn ngủ ngon lành trong nhà anh, vô tội và yên tĩnh đến mức cám dỗ anh làm điều gì đó.
Chạm vào cô, một khi đã nếm thử, dường như không có cách nào ngừng lại được.
“Ồ”. Ôn Thư Du bĩu môi, quay đầu nhìn chằm chằm vào màn hình, không thèm nhìn anh nữa.
“Giận rồi à?”.
“Không có”.
Bàn tay ấm áp của người đàn ông đặt lên xoa đỉnh đầu cô: “Hôm nay anh cố ý không tham gia tiệc tối để trở về với em đó”.
Cô mềm lòng, nhỏ giọng thỏ thẻ nói: “Bây giờ mấy giờ rồi?”.
Lương Yến Tân rũ mắt nhìn đồng hồ: “6 giờ. Đầu bếp đã chuẩn bị bữa tối rồi, chúng ta đi ăn thôi”.
Ôn Thư Du gật đầu, vén chăn lên, đi dép lê, đang chuẩn bị nhấc chân đi ra ngoài thì thấy người đàn ông đột nhiên vươn tay về phía mình.
Cô sửng sốt.
Lương Yến Tân hất cằm về phía tay, thản nhiên nói: “Nắm tay”.
Ở nhà, hơn nữa chỉ đơn giản là một đoạn đường để lên lầu ăn cơm, nắm tay có vẻ hơi kỳ quái…
Trong lòng Ôn Thư Du lúng túng suy nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn không chống đỡ được ánh mắt “gây áp lực” của người đàn ông, chỉ đành cam chịu đưa tay đặt vào lòng bàn tay của đối phương.
Anh nắm chặt tay cô.
Cũng may quản gia và người giúp việc đều giả bộ không nhìn thấy gì, Ôn Thư Du dần quen với cảm giác anh nắm tay mình, cuối cùng không nhịn được khẽ liếc mắt một cái.
Bàn tay anh rất lớn, ngón tay cũng rất thon dài, đủ để bao bọc toàn bộ tay cô.
Vành tai cô nóng lên, lặng lẽ nhìn đi chỗ khác.
Sau bữa ăn, Lương Yến Tân lên lầu tắm rửa cho hết mùi rượu, men rượu cũng bị nước nóng làm tan biến bảy tám phần. Lúc xuống lầu, anh liếc mắt nhìn cô nhóc ngoan ngoãn ngồi trên sô pha: “Buổi tối em muốn làm gì?”.
Ôn Thư Du suy nghĩ một lúc, trong đầu đột nhiên hiện lên “100 việc các cặp đôi nhất định phải làm” mà cô từng đọc trước đây. Một trăm việc quá nhiều, cô không nhớ hết, nhưng cô nhớ rất rõ là trong số một trăm việc đó có “xem phim kinh dị với bạn trai”.
Một bạn học nữ thân thiết đã từng nói với cô rằng em phim kinh dị với bạn trai có thể làm tăng thêm sự can đảm. Bạn nữ này còn nói, cô ấy đã dùng phương pháp này để xem rất nhiều bộ phim không dám xem.
Lúc ấy Ôn Thư Du nghe xong những lời này liền bỏ ngoài tai, nhưng hiện giờ nhớ lại có chút xiêu lòng.
Cô vô cùng yêu thích một diễn viên, cô đã xem tất cả các tác phẩm điện ảnh và truyền hình nam diễn viên này đóng, ngoại trừ một bộ phim kinh dị được đánh giá cao nhưng lại kích thích quá mức. Tống Gia Ninh và Khúc Vân Chu đều không dám xem, cho nên trước đây cô rất muốn xem nhưng lại không dám.
Bây giờ, có một cơ hội đã bày ra trước mắt.
Vì vậy, cô nói: “Anh có thể xem phim cùng em không?”.
“Đi thôi”. Lương Yến Tân nhéo mặt cô.
Tuy nhiên, khi cô bật bộ phim mà mình muốn xem, Lương Yến Tân hỏi cô: “Em có chắc là muốn xem phim này không?”.
Ôn Thư Du quay đầu lại, phát hiện anh đang nhướng mày nhìn mình, dường như có chút kinh ngạc.
“Vâng”. Cô gật đầu chắc chắn.
Thấy cô nhóc đang nhìn mình đầy mong đợi, Lương Yến Tân dừng một chút, lại hỏi: “Chắc chắn muốn xem chứ? Em không sợ gặp ác mộng à?”.
Ôn Thư Du cứng miệng nói: “Em cũng không phải trẻ con, làm gì đến mức xem một bộ phim mà gặp ác mộng”.
Anh xoa trán, bất đắc dĩ cười nhẹ một tiếng: “Được, em xem đi”.
“Vậy em bật nhé”. Ôn Thư Du hưng phấn nắm tay.
Ah ah, nam thần… em đến đây!
Sau khi nhấn nút Play, cô vứt điều khiển sang một bên, ôm chặt lấy chiếc gối ôm có thể che lại toàn bộ đầu và vai của mình.
“Sợ như vậy mà còn xem à?”. Người bên cạnh tủm tỉm cười, một tay kéo chiếc gối cô đang ôm chặt, một tay vươn tới ôm cô vào lòng mình.
Sau lưng và bên vai đều cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người đàn ông, Ôn Thư Du cảm thấy mình hình như thật sự có thêm nhiều sức mạnh. Suy nghĩ một chút, cô do dự nhắc nhở: “Nếu anh đoán được có cảnh nào kinh dị thì phải che mắt giúp em trước”.
Người đàn ông khẽ đứng dậy, đặt nụ hôn lên khóe mắt cô, giọng nói mang theo ý cười: “Đã rõ”.
Anh vừa tắm xong, trên người không còn mùi rượu, chỉ còn lại mùi thơm nhẹ sảng khoái. Nụ hôn này vừa nuông chiều vừa nhẹ nhàng, cả người cô giống như ngâm mình trong nước ấm, nhất thời chìm vào bầu không khí ngọt ngào và yên bình giữa hai người.
Bộ phim nhanh chóng bắt đầu.
Nhạc nền, hiệu ứng âm thanh và hình ảnh đều làm cho bầu không khí cực kỳ thích hợp. Ôn Thư Du nhanh chóng thả mình vào bộ phim, nhưng cũng không quên chú ý một chút để cảnh giác với những hình ảnh đáng sợ có thể xuất hiện.
Nhưng mà điều ngoài dự liệu của cô chính là… cảnh đầu tiên không phải cảnh tượng kinh khủng, mà là…
Trên màn hình lớn, nam nữ chính đang hôn nhau say sưa, hiệu ứng âm thanh ba chiều của phòng chiếu phim thể hiện sống động âm thanh của nụ hôn, tiếng cọ sát của quần áo và tiếng thở hổn hển của các nhân vật vô cùng tinh tế.
Ôn Thư Du trợn tròn mắt, xấu hổ đến mức hận không thể biến mất ngay tại chỗ.
Nếu như cô xem một mình hoặc xem cùng bạn bè thì chắc chắn không cảm thấy gì, nhưng hiện tại người ngồi bên cạnh cô là Lương Yến Tân…
Mức độ lúng túng này có thể so sánh với việc xem TV với bố mẹ đột nhiên nhìn thấy một cảnh nóng…
Bầu không khí hai người trên màn hình càng lúc càng cuồng nhiệt, hai nhân vật sắp đi vào việc chính…
Trước mắt Ôn Thư Du bỗng dưng tối sầm lại, giây tiếp theo người đàn ông nghiêng người lấy tay che mắt cô, kề sát vào bên tai cô, nói đầy ẩn ý: “Cảnh này không phù hợp với trẻ em, bạn nhỏ tốt nhất không nên xem”.
—–