Editor: Sinqua/ Beta: Phi Phi
“Thư Du?”. Bên cạnh có người chợt gọi cô.
Có lẽ bởi vì cô không trả lời nên âm thanh kia bỗng nâng cao hơn một chút: “Thư Du?”.
“Hả?”. Ôn Thư Du chợt quay người lại, vẻ mặt mờ mịt: “Sao vậy?”.
Tần Hủ đi đến ngoài cửa sổ nhìn qua, cười hỏi: “Nhìn gì mà say mê thế?”.
Cô ngừng suy nghĩ, giống như không có chuyện gì xảy ra mà cười: “Không nhìn gì cả, chỉ là chợt nghĩ đến chuyện lặt vặt thôi”.
Vừa dứt lời, nhân viên phục vụ vừa đúng lúc cầm thực đơn đi tới bên cạnh bàn, cô mở ra trang đầu tiên sau đó tùy ý chỉ: “Cái này đi”.
“Không ăn cái khác à? Bọn họ mới ra mắt món bánh phô mai sữa chua, nếm thử không?”. Tần Hủ thuận miệng nói.
“Được đó, vậy thì thêm hai phần bánh phô mai sữa chua nữa”.
Gọi món xong, Ôn Thư Du giả vờ sửa sang lại vạt áo để nhìn sang người bên cạnh. Nhưng đừng nói là người, ngay cả chiếc xe cũng không thấy bóng dáng đâu.
“Lúc nãy cậu nghĩ gì thế?”. Tần Hủ đột nhiên hỏi.
Lúc đầu chỉ là thuận miệng nói một câu cho có nhưng giờ vừa hay cô có chuyện nói với đối phương. Ôn Thư Du nâng cằm đan chéo mười ngón tay, chớp mắt nhìn: “Buổi sáng Secret Style có gọi cho mình”.
“Secret Style? Bọn họ gọi điện làm gì?”.
“Nói muốn mời mình chụp trang bìa cho số tiếp theo, mình định từ chối nhưng họ bảo mình suy nghĩ thêm đã”.
“Tại sao phải từ chối?”.
“Mình đã chụp trang bìa tạp chí của cậu mà”. Môi và đuôi mắt của Ôn Thư Du nhếch lên vì nụ cười bên khóe miệng, lộ ra vẻ tinh quái: “Nếu như giấu giếm sau lưng cậu mà nhảy sang Secret Style thế chẳng phải là phá đài cậu à?”.
“Hai chuyện này không hề mâu thuẫn”.Tần Hủ bật cười: “Lúc ấy mình tìm cậu cũng không hoàn toàn vì chuyện tư mà ảnh hưởng việc công đâu. Chủ đề của kỳ đó là mình lấy ý tưởng từ hình mẫu của cậu nên đương nhiên cậu tới chụp là thích hợp nhất, hơn nữa chúng ta còn hợp tác nhiều lần ở Anh như vậy, với sự ăn ý sẵn có thì chuyện này sẽ có hiệu quả gấp đôi nỗ lực”.
Thấy người trước mặt lộ vẻ do dự, anh ta bổ sung thêm: “Cho nên cứ chuyện công mà làm, hơn nữa đây cũng chính là chuyện cậu thích, đừng từ bỏ vì mình”.
“Mình suy nghĩ thêm đã”. Ôn Thư Du nhỏ giọng thầm thì.
Đang nói chuyện thì nhân viên phục vụ mang hồng trà và bánh phô mai sữa chua lên, Ôn Thư Du cầm nĩa bạc xiên chóp bánh hình tam giác, cạo một miếng nhỏ từ trên xuống dưới rồi đưa vào trong miệng.
Vị đậm đà hơi ngậy lan tỏa giữa nơi đầu lưỡi, phô mai thơm nồng và sữa chua thanh mát tràn ra.
“Ngon quá!” Mắt cô bỗng dưng sáng lên.
Lúc đầu Tần Hủ còn do dự có nên nói hay không nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ này của cô, cuối cùng vẫn đánh nuốt xuống những lời suýt nữa đã bốc đồng nói ra.
“Vậy thì ăn nhiều một chút”. Anh ta cũng đẩy phần kia của mình qua.
Sau khi đợi hơn một tiếng ở quán cà phê, hai người tính tiền đi xuống lầu, định đi dạo loanh quanh một chút.
“Gia Ninh định khi nào về nước?”. Tần Hủ hỏi.
“Chắc tuần tới”. Vừa nói, Ôn Thư Du vừa thở dài tức giận: “Nếu như cậu ấy cũng ở đây thì ba người chúng ta vui hơn hai người nhiều”.
Tần Hủ không trả lời mà quay lại hỏi cô: “Tiệc rượu của Tần thị vào tuần tới cậu có đến không?”.
“Đương nhiên rồi”.
“Vừa hay mình thiếu một bạn nữ đồng hành, không biết cậu có bằng lòng giúp mình một tay không?”. Giọng anh ta ung dung tùy ý: “Để mình khỏi phải phiền não vì không có bạn đồng hành nữa”.
“Được chứ, không thành vấn đề”. Ôn Thư Du gật đầu, nửa nói đùa: “Đúng lúc, như vậy có thể tránh cho mình rơi vào tình huống khó xử, không biết nên làm bạn đồng hành cho anh cả hay anh hai nữa. Hai người lớn rồi mà chẳng có lấy một cô bạn gái, lần nào đi cũng không chịu để thư ký đi cùng”.
“Cậu mới bao tuổi thế? Giọng điệu cứ như bà cụ non vậy”.
“Cậu biết cái gì?”. Ôn Thư Du hừ nhẹ: “Mẹ mình ấy à, bà ấy thường xuyên giục anh trai, nghe đến nỗi lỗ tai mình sắp thành kén dài rồi”.
Trò chuyện tán gẫu được một lúc, Ôn Thư Du nhìn thấy quần áo cô thích trong tủ kính của một nhãn hiệu mình ưa chuộng thì chợt nổi hứng mua sắm.
“Hay là cậu về trước đi? Không phải chỉ tiện đường đến đây thôi sao, lát nữa có bận chuyện gì không?”. Cô nhìn Tần Hủ nói: “Mình tự đi dạo một lát, không cần đi với mình đâu”.
Tần Hủ vừa định nói thì điện thoại bỗng nhiên reo lên, câu “Không sao đâu” còn chưa kịp thốt ra đã phải nuốt lại vào bụng.
Anh ta cúi đầu xem tin nhắn sau đó tỏ vẻ mặt chán nản, nhíu mày.
“Người bận rộn, mau đi bận việc của cậu đi”. Ôn Thư Du cười hì hì nói: “Bây giờ tiếp nhận một lúc hai công ty, khác xưa rồi nhé”.
“Không có gì khác cả”. Tần Hủ thu lại ánh mắt phức tạp, bất lực cười nói: “Vậy mình đi trước nhé? Có chuyện gì thì gọi cho mình”.
Hai người tạm biệt nhau, Ôn Thư Du cất bước đi vào trong cửa hàng.
Hai cô bán hàng lập tức bước đến chào đón nồng nhiệt, vẻ mặt tươi cười nói: “Cô Ôn, hôm nay cô muốn mua gì?”.
Ôn Thư Du không trả lời lại ngay.
Cô nhìn cô gái đang ngồi trên sô pha, sau đó lướt sang chiếc túi xách màu trắng nằm kế bên người đó.
Chiếc túi đó trông rất quen, một tiếng trước cô mới nhìn thấy nó, chính là lúc Lương Yến Tân dìu một người phụ nữ xuống xe.
Cô chợt ngừng suy nghĩ, nhẹ mỉm cười đáp: “Tôi thích chiếc váy kiểu mới trong tủ kính đó”.
Một nhân viên trong đó lập tức hiểu ý đi lấy ngay nhưng kết quả là nghe thấy giọng nói dịu dàng trong trẻo của cô: “Nhưng bây giờ tôi không muốn thử nữa”.
“Cô Ôn?”. Nhân viên sửng sốt, khó hiểu quay người lại nhìn cô.
Ôn Thư Du đi về phía sô pha: “Lấy những kiểu khác đến đây cho tôi xem đi”.
“Vâng ạ, cô đợi một lát”. Cô nhân viên được đồng nghiệp ra hiệu bỗng chốc hiểu ra ngay.
Thi Tình mang vẻ mặt sượng sùng hơi mất tự nhiên ngồi trên sô pha, cô nhân viên còn lại trong cửa hàng đang đứng bên cạnh cô ta, mà cô nhân viên này đang cầm chiếc váy treo trong của kính ban đầu Ôn Thư Du nhìn trúng.
“… Thư Du, đã lâu không gặp”. Cô ta mỉm cười đầy gượng gạo: “Cô về nước rồi à?”.
“Đúng vậy”. Ôn Thư Du nhẹ hất mặt lên, đúng lúc lộ ra nụ cười tươi rói: “Về đây nghỉ hè”.
Nhân viên lặng lẽ bước đến, đặt vài chiếc bánh ngọt được đựng trong chiếc đĩa sứ tinh xảo và một tách hồng trà lên khay.
Ôn Thư Du nghiêng người bưng tách hồng trà lên, cúi xuống uống thử một ngụm. Thi Tình ngồi đối diện nhìn cô, chỉ thấy lúc Ôn Thư Du cụp mắt xuống, hai hàng lông mi dài cong vút rủ xuống che đi vẻ kiêu ngạo.
Động tác tay thưởng trà cũng đủ để trở thành hình mẫu cử chỉ của con nhà danh giá, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống tô điểm thêm vẻ đẹp khó cưỡng.
Nhưng càng như vậy, cô ta càng thấy chướng mắt hơn.
Cảnh tượng mấy năm trước Tống Gia Ninh gọi điện thoại mỉa mai chê cười cô ta vẫn còn sờ sờ trước mắt, sau đó còn cảnh cáo cô ta không được nói với người khác, nếu không thì nhiều vụ làm ăn của nhà họ Thi khó mà giữ được…
Cô ta biết rõ dù là nhà họ Tống hay nhà họ Ôn đều có khả năng này, bản thân cô ta cũng chỉ biết nhẫn nhịn mà không dám để Thi thị phải trả giá vì lòng ghen ghét của mình.
“Cô Thi, còn thử đồ nữa không?”. Nhân viên bên cạnh nhẹ hỏi.
Thi Tình siết chặt tay, cô ta biết rõ ràng Ôn Thư Du nhìn thấy cô ta chuẩn bị thử bộ này nên mới đổi ý…
Còn chưa trả lời thì nhân viên bên cạnh đã đẩy giá treo quần áo đến: “Cô Ôn, tất cả đều lấy dựa theo số đo của cô, cô muốn bắt đầu thử từ bộ nào?”.
Trên giá treo một loạt những mẫu mới, chỉ thiếu duy nhất một bộ trong tay Thi Tình.
Ôn Thư Du nhìn một lượt, vừa khéo những bộ này cô thích tất, hơn nữa cô cũng biết rõ là rất hợp với cô.
Cô đặt tách trà xuống, tiện thể tỏ vẻ tiếc nuối nhìn bộ trong tay Thi Tình và cũng không quên bày ánh mắt này ra cho mọi người cùng nhìn thấy.
Thi Tình cắn răng, buộc bản thân phải nén cơn giận khi bị sỉ nhục xuống.
“Không thử nữa”. Ôn Thư Du đứng dậy, lấy một tấm thẻ màu đen trong túi ra đưa cho nhân viên: “Ngoài bộ đó ra, còn lại đưa hết đến nhà họ Ôn”.
“Bộ đó” chính là bộ mà ai cũng biết rõ trong lòng.
“Vâng!” Nhân viên cửa hàng cười tươi, hai tay nhận lấy tấm thẻ màu đen.
Nhân viên còn lại đang cầm bộ đồ đó hối hận không thôi, nếu biết trước Ôn Thư Du lắm tiền như vậy thì dù có đến sau Thi Tình, cô ta suy nghĩ bằng đầu gối cũng biết mình nên tiếp đón người nào!
Sau khi quẹt thẻ thanh toán xong, Ôn Thư Du dứt khoát đứng lên, cũng không thèm nhìn người ngồi trên sô pha lấy một cái mà cầm túi bước thẳng ra ngoài.
Một nhân viên cung kính kéo cửa kính cho cô, mấy nhân viên phía sau nhiệt tình đồng thanh hớn hở nói: “Cô Ôn đi thong thả”.
Đi được một lúc, Ôn Thư Du chợt nhíu mày, khẽ thở phào một hơi, cảm thấy cả người nhẹ nhõm hẳn đi.
Cô không thể nào không để bụng chuyện Thi Tình đã từng làm, cho dù bây giờ cô cảm thấy mình đã không còn để ý đến kết quả của việc yêu thầm đó đến thế nữa.
Nghĩ đến đây, Ôn Thư Du lại nhớ đến chiếc túi xách màu trắng bên cạnh Thi Tình.
Người bước xuống xe của Lương Yến Tân là Thi Tình sao? Nếu không sao lại cầm túi giống nhau trùng hợp đến vậy, còn xuất hiện ở gần đây?
Nhưng anh và Thi Tình…?
“Không đúng”. Cô khẽ lẩm bẩm: “Liên quan gì đến mình”.
Cả hai đều là người cô không muốn gặp, cho dù thế nào thì chỉ cần đừng xuất hiện trước mặt cô là được.
…
“Yến Tân, sao lại không lái xe đi?”. Dư Âm Dung không hiểu hỏi: “Con đang nhìn gì vậy?”
“Không có gì”. Lương Yến Tân thản nhiên thu tầm mắt lại, đưa tay nới ống tay áo, tay áo chỉnh tề phút chốc được xắn lên gọn gàng, lộ ra xương cổ tay vô cùng rõ ràng, nhìn thoáng qua đã thấy làn da vô cùng săn chắc.
Bóng dáng nhỏ bé ở gần đó đã rẽ vào cửa hàng nào đó không thấy tăm hơi đâu nữa.
Một tay anh đặt trên vô lăng, một tay khởi động xe.
Anh quay đầu xe, hòa vào dòng xe cộ trên một con đường khác.
“Có phải tuần sau con đến nhà họ Tần dự tiệc không?”. Dư Âm Dung hỏi.
Anh “Ừm” một tiếng.
“Bạn gái thì sao? Cũng không thể lại đi một mình chứ? Mấy năm trước thì không nói làm gì, bây giờ con từng tuổi này rồi nhưng bên cạnh lại không có lấy một người nào cả”.
“Mẹ”. Lương Yến Tân dửng dưng ngắt lời, giọng điệu có vẻ không vui và mất kiên nhẫn: “Chuyện này cũng vừa phải thôi, nhất là đừng giống như hôm nay, kiếm cớ gọi con qua đây”.
Dư Âm Dung không nói nữa, trong lòng thầm than thở.
Màn hình điện thoại bỗng nhiên sáng lên, bà cúi xuống nhìn mới phát hiện hai mẹ con mình gặp lúc chiều không nhịn được lại đến nghe ngóng tin tức rồi.
Trong lòng bà đang rất khó chịu nên tạm thời không có tâm trạng trả lời đối phương, thế là đành kéo khóa túi xách màu trắng ra, vứt điện thoại vào trong.
Mấy ngày nay Ôn Thư Du sống rất thoải mái.
Trước tiên là đồng ý đề nghị của Secret Style chụp ảnh bìa tạp chí mới, sau đó đến sân bay đón Tống Gia Ninh về nước. Hai người ở lại chơi với nhau vài ngày, trong khoảng thời gian này tranh thủ đi chọn đồ dự tiệc.
Cô còn tiện thể nhắc đến chuyện bạn đồng hành trong bữa tiệc.
“Các anh mình biết mình muốn đi cùng Tần Hủ nên cứ mặt nhăn mày nhó cả ngày”. Ôn Thư Du bỏ một quả nho vào miệng, vừa nhai vừa tỏ vẻ đáng yêu nhìn chằm chằm Tống Gia Ninh: “Hay là cậu giúp mình đi?”.
“Mình á?”.
“Đúng vậy, nếu cậu không có bạn trai đi cùng vậy thì chọn một trong hai người họ đi. Tớ đoán bọn họ sẽ đi một mình, cũng không muốn đưa thư ký theo”.
Tống Gia Ninh ngoảnh lại ngắt một quả nho, nhưng chỉ vân vê trên đầu ngón tay chứ không ăn: “… Chọn một người hả? Đâu phải mua đồ đâu mà được chọn tới chọn lui, như vậy không hay lắm đâu!”.
“Sợ gì chứ, mình đã nói với họ rồi”.
“Nói rồi ẩy hả?”. Tống Gia Ninh sửng sốt: “Vậy anh cậu… bọn họ nói thế nào?”
“Đương nhiên là nghe theo mình rồi, mọi người cũng quen biết nhau cả mà”. Ôn Thư Du cười hì, thản nhiên nói.
“Vậy sao?”. Tống Gia Ninh bỏ quả nho vào miệng, lúc nói chuyện hơi khó nghe: “Vậy đến lúc đó mình đi với anh Trị Nhĩ nhé”.
Sau khi về nhà, Ôn Thư Du thuật lại nguyên văn.
“Cũng được, đến hôm đó anh đi sớm đón cô ấy”. Ôn Trị Nhĩ gật đầu đáp.
Ôn Lãng Dật ở bên cạnh chợt dừng lại, khẽ chớp mắt, sau đó lại cúi xuống đọc báo trên tay.
…
Buổi tiệc tối của nhà họ Tần được tổ chức trên một chiếc du thuyền ở Giang Tân.
Buổi tối, chiếc du thuyền khổng lồ cập bến ở Giang Tân.
Ôn Thư Du khoác tay Tần Hủ, bước lên boong tàu theo hướng dẫn của người chỉ đường.
“Chú Tần đâu?”. Một tay cô khẽ nhấc váy: “Cậu là chủ nhà mà không cần phải đến trước hả?”.
Dù sao thì buổi tiệc này rõ ràng có ý muốn giúp Tần Hủ nở mày nở mặt trong giới kinh doanh.
“Cậu biết mình không thích những nơi như thế này mà, bọn họ có mặt ở đây là được rồi”. Dứt lời, Tần Hủ nghiêng đầu quan sát cô, sau đó bật cười nói: “Hôm nay cậu xinh lắm, chiếc váy này rất hợp với cậu”.
Nghe xong, Ôn Thư Du khẽ nhếch khóe môi lên, không hề khiêm tốn chút nào hất cằm lên, vẻ mặt đầy đắc ý nói: “Đương nhiên rồi, mình tốn công chọn lâu lắm đó”.
Giữa boong tàu là một bể bơi hình chữ nhật dài, ánh đèn trên du thuyền chiếu lên mặt nước, sóng nước óng ánh phản chiếu vào dòng người xinh đẹp thướt tha.
Cũng chiếu lên người cô.
Ánh sáng lạnh lẽo chiếu lên làn da trắng ngần, ngay cả hai sợi dây nhỏ điểm đầy kim cương lấp lánh trên vai cũng hiu quạnh phai mờ.
Chiếc váy dài chất liệu Organza màu trắng được bao quanh bởi những đóa hoa hồng kết bằng chỉ bạc, lúc bước đi hai chân thon dài như ẩn như hiện trong làn váy trong suốt.
Tần Hủ nhìn gương mặt xinh đẹp đang cười tươi dưới ánh trăng xen lẫn ánh đèn của cô, bỗng nhiên tim anh ta đập nhanh hơn, rộn ràng liên hồi.
“Miên Miên! Tần Hủ!”.
Dòng suy chợt bị cắt ngang, anh ta nhìn theo phía giọng nói, Tống Gia Ninh đang đứng gần đó mỉm cười vẫy tay với bọn họ, sau lưng cô ấy là Ôn Trị Nhĩ với vẻ mặt khó chịu.
Người bên cạnh buông cánh tay anh ta ra, nhấc váy bước vội qua đó: “Gia Ninh!”.
Tần Hủ lặng lẽ rụt tay lại đi theo.
Ôn Trị Nhĩ dựa vào lan can bên boong tàu, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn thu hút ánh nhìn đang đi tới, cũng nhìn thấy ánh mắt của tất cả mọi người trên boong tàu đều không kìm lòng được nhìn theo cô.
Anh thấy tự hào vì cảm thấy em gái mình xứng được mọi người vây quanh như thế, đồng thời trong lòng cũng thấy buồn phiền.
“Mọi người đến sớm vậy à?”. Ôn Thư Du bước đến, nắm lấy tay Tống Gia Ninh nói.
Ôn Trị Nhĩ khẽ hừ một tiếng: “Chỉ nhìn thấy Gia Ninh thôi à? Anh đâu?”.
Vừa nói anh ấy vừa lạnh lùng liếc sang Tần Hủ. Vừa rồi Ôn Trị Nhĩ đã nhìn thấy rõ mồn một từng biểu cảm trên gương mặt tên nhóc nhà họ Tần này, dù đối phương đã cố che giấu, nhưng suy cho cùng tuổi đời còn trẻ, hơn nữa còn là đàn ông với nhau cho nên không thể qua mặt anh được.
“Anh hai hôm nay đẹp trai như vậy, sao lại không nhìn thấy chứ”. Ôn Thư Du lại gần khoác lấy cánh tay anh trai mình, ngước mắt tỏ vẻ vô cùng hâm mộ.
Riêng điểm này cô không nói dối, tuy cô đã miễn dịch với vẻ ngoài xuất sắc của hai người anh này, nhưng tối nay rõ ràng Ôn Trị Nhĩ ăn mặc rất lịch lãm, trông vô cùng tự nhiên phóng khoáng, khiến người ta không thể nào rời mắt.
“Cái này”. Cô giơ ngón tay chỉ vào mắt của mình: “Anh biết đây là gì không?”.
Ôn Trị Nhĩ nhướng mày đáp: “Là gì?”.
Ôn Thư Du chớp mắt, nhịn cười nói: “Đôi mắt biết phát sáng đó, chỉ có nhìn trai đẹp mới như vậy thôi”.
Tống Gia Ninh nhịn cười phì, Tần Hủ cũng thấy buồn cười, cười đến nỗi lộ cả hàm răng đều tăm tắp.
“Được rồi”. Ôn Trị Nhĩ chợt cong khóe môi lên, sau đó lại bị anh ấy kìm lại: “Em làm vậy cũng vô ích thôi”.
Hai từ “vô ích” không có sức thuyết phục đối với Ôn Thư Du, cô và Tống Gia Ninh đưa mắt nhìn nhau, sau đó lảng sang chuyện khác: “Anh cả đâu?”.
“Ở bên trong, đang ở cùng chú Tần”.
“Vẫn không có bạn gái đi cùng ạ?”
Ôn Trị Nhĩ bật cười: “Em thấy sao?”.
“Ôi!”. Ôn Thư Du than thở: “Về nhà là mẹ lại nhắc đến anh ấy, anh ấy ở bên ngoài tự do thoải mái, kết quả chỉ có em ở nhà khổ sở”.
“Yên tâm, tối nay anh ấy chạy không thoát đâu. Chắc chắn bố đã nói với chú Tần rồi, để chú Tần làm mối giới thiệu”.
Tống Gia Ninh mỉm cười nghe bọn họ nói chuyện, nghe thấy những lời này bèn quay mặt sang chỗ khác, giống như đang tập trung thưởng thức cảnh đêm.
Trong lúc cười đùa buổi tiệc đã nhanh chóng bắt đầu, trong phòng kính bên boong tàu, bàn tay người đánh đàn dương cầm lướt trên phím đàn vang lên những giai điệu nhẹ nhàng. Khách khứa trong ngoài khoang thuyền ai nấy đều nâng ly rượu vang lên chào hỏi cười đùa, bắt chuyện qua lại.
Còn bọn họ ai nấy đều mải mê nói chuyện của mình, dường như không nhận ra ánh mắt của những người xung quanh đang nhìn chằm chằm vào họ.
Vài bóng người bỗng nhiên bước ra khỏi khoang thuyền, phút chốc thu hút rất nhiều ánh mắt nhìn sang.
Trong đó, Ôn Lãng Dật mặc một bộ vest màu xám đậm, vóc dáng cao ráo bắt mắt. Anh ngước mắt nhìn sang bên này một chút, sau đó bước sang chỗ cô với bố Tần.
“Miên Miên”. Tống Gia Ninh bỗng nhiên nói: “Tớ thấy bọn Sở Sở rồi, phải qua đó chào hỏi vài câu trước”.
Ôn Thư Du ngoảnh đầu đáp: “Được thôi, lát nữa tớ qua đó tìm các cậu”.
Ôn Thư Du đáp lại xong, Tống Gia Ninh mỉm cười quay người bước đi, lúc này còn không quên lấy ly rượu vang trong tay người bồi bàn đưa lên nhấp một ngụm.
Ở gần đó, Ôn Lãng Dật lặng lẽ quan sát mọi thứ, sau đó anh ấy ung dung quay người nhìn về phía Tần Hủ.
Tần Hủ rất nhanh đã nhận ra ánh mắt của đối phương, vì vậy lại nhớ đến ánh mắt vừa rồi lúc cậu hai nhà họ Ôn nhìn anh ta. Anh ta đã biết hai anh trai của Ôn Thư Du rất cuồng em gái. Bây giờ bởi vì chuyện Ôn Thư Du là bạn gái đi dự tiệc cùng anh ta nên có lẽ bọn họ đang rất chướng mắt anh ta.
Xem ra, phải tranh thủ mời cô khiêu vũ thôi.
“Thư Du”. Trước khi Ôn Lãng Dật đi tới, anh ta tiến lên trước một bước, cúi người chìa tay ra: “Không biết có vinh hạnh mời cậu nhảy một điệu không?”.
Lúc bọn họ đi học chung ở nước ngoài đã tham gia rất nhiều vũ hội, mỗi lần có quá nhiều lời mời khiêu vũ nên bọn họ đều ra mặt giúp đỡ nhau, vì vậy đương nhiên Ôn Thư Du sẽ đồng ý lời mời của anh ta.
“Đương nhiên”.
Trên boong tàu đã có người bắt đầu cất lên những điệu nhảy đầu tiên trong giai điệu du dương, nhưng chắc chắn bọn họ vẫn là cặp đôi nổi bật nhất, cho dù là vẻ bề ngoài hay thân thế.
Dưới hàng trăm con mắt đổ dồn về họ, chàng trai trẻ trung anh tuấn, cô gái xinh đẹp yêu kiều, động tác của hai người vô cùng ăn ý.
Bố Tần cười híp mắt nói: “Người trẻ tuổi nên ở cạnh nhau nhiều hơn, cùng nhau khiêu vũ, trò chuyện”.
Phần còn lại ông không nói nữa, ông cũng không mặt dày đến mức nói “trai tài gái sắc” trước mặt anh em nhà họ Ôn, hơn nữa còn dễ làm người ta không vui.
Ôn Lãng Dật và Ôn Trị Nhĩ đứng cách đó vài bước, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai người gần đó.
Tần Hủ như mắc gai sau lưng, không khỏi cười khổ, đành phải đưa bạn đồng hành khó khăn lắm mới mời được cách xa bọn họ ra một chút.
Trên boong tàu có nhiều người đang xì xầm bàn tán.
“Anh nhìn vẻ mặt của chủ tịch Tần kìa… đang tuyển con dâu hả?”.
“Tuyển?”. Có người bụm miệng cười: “Nếu so sánh với nhà họ Ôn, nhà họ Tần cũng coi như trèo cao rồi đấy, hơn nữa nhà họ Ôn nâng niu viên ngọc quý đó trên tay như thế nào không phải anh không biết, Tần Hủ muốn cưới được người ta chắc chắn còn phải chịu khổ nhiều”.
“Nhưng, hai người họ đúng là rất xứng đôi, hình như đi du học chung ở Anh nên mấy năm nay cũng có quan hệ rất tốt”.
Bỗng nhiên một bóng người cao to bước ra khỏi khoang thuyền.
Đế giày chậm rãi giẫm trên boong tàu, ống quần thẳng tắp được cắt xén phù hợp, vừa vặn ôm lấy đôi chân thon dài.
Tiếng nói chuyện bỗng nhiên im bặt, hai người ngây ra, sau đó hiểu ý nhìn nhau, rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi nhưng lại không có can đảm bước lên.
“Cậu chủ nhà họ Lương à…”.
Đợi người đàn ông đi xa, một người trong đó mới ngơ ngác nói.
Người đó lập tức huých khuỷu tay người bên cạnh, nhắc nhở: “Cậu chủ gì chứ, bây giờ người ta đã lên làm ông chủ rồi”.
“Lỡ lời mà, quên mất chuyện này”.
Lương Yến Tân cụp mắt nhận lấy ly Whisky của người bồi bàn đưa cho mình, anh thản nhiên cầm ly bước đến bên mép boong tàu.
Rất nhiều ánh mắt tập trung vào anh nhưng anh thờ ơ chẳng thèm nhìn lấy, tựa lưng vào lan can ngẩng đầu nhấp một ngụm.
Vị rượu cay nồng tràn ngập trong khoang miệng, anh hờ hững ngẩng đầu lên, tình cờ nhìn thấy một cô gái ở gần đó.
Mái tóc cô búi sau đầu làm lộ ra cần cổ mảnh khảnh, bờ vai trắng mịn và tấm lưng lộ hơn một nửa, hõm lưng xinh đẹp quyến rũ nõn nà như khắc ngọc.
Váy dạ hội điểm thêm sợi dây bạc, chất liệu chiếc váy tôn lên vòng eo xinh đẹp của cô, một bên eo còn có tay một người đàn ông đang đặt sẵn trên đó, chiếc eo nhỏ đến mức dường như một nắm tay là có thể bao phủ hết.
Làn váy không ngừng lắc lư theo điệu nhảy, chiếc váy xuyên thấu một nửa lộ ra đôi chân thon dài và bờ vai đầy gợi cảm.
Động tác và tư thế của cô vẫn kiêu ngạo như ngày thường, sự kiêu ngạo này có lẽ là vì tự hào, cũng có lẽ là vì cuộc sống sung túc thuận lợi nên trông cô giống như một đĩa bánh ngọt đẹp đẽ đắt đỏ.
Ngây ngô giống như quả cherry được dùng để tô điểm cho chiếc bánh kem, sáng bóng mê người.
Năm năm trước tất cả mọi người trong vũ hội ngưỡng mộ vây quanh cô, hôm nay lại thèm thuồng ánh hào quang cô tỏa ra.
Ánh mắt của những người xung quanh đổ dồn về phía cô, có người rung động, cũng có người ghen tỵ.
Bỗng nhiên bàn tay người đàn ông đang khiêu vũ với cô khẽ động đậy, trông có vẻ như hơi siết chặt, vải áo lập tức co rúm lại, đoán chừng chiếc eo mảnh khảnh và da thịt non nớt cũng giống như vậy.
Trong khoang miệng vốn dĩ đang yên tĩnh, cảm giác kích thích của rượu mạnh mang đến bỗng nhiên lại bắt đầu bùng lên.
Lương Yến Tân vân vê ly rượu trong tay, đang định dời tầm mắt đi chỗ khác thì thấy hai người đang khiêu vũ chợt thay đổi vị trí.
Giữa hai đầu lông mày của cô gái ánh lên ánh trăng xen lẫn ánh đèn rực rỡ, khóe môi và đuôi mắt khẽ nhếch lên lộ ra nụ cười xinh đẹp.
Màu môi tựa màu phấn hoa hồng, làn da trắng nõn, trông giống như bức tượng sứ tinh xảo.
Chỉ là quá sống động.
Bốn mắt nhìn nhau, cô ngạc nhiên trừng to đôi mắt, nụ cười cũng vụt tắt ngay lập tức. Sau đó vẻ mặt cô chợt lóe lên sự bối rối nhưng lại cố làm ra vẻ bình tĩnh nhìn sang chỗ khác.
Lương Yến Tân nhướng mày, ánh mắt chợt lóe lên điều gì giống như đang cười nhưng dường như cũng không phải.
Anh nhếch khóe môi lên, một tay đặt trên lan can, nghiêng đầu kề ly rượu bên môi.
Bên kia, Ôn Thư Du bởi vì bỗng nhiên nhìn thấy người cô không muốn gặp, quá bất ngờ suýt chút đã bước sai chân giẫm lên giày Tần Hủ.
Cảnh tượng người đàn ông lịch lãm chững chạc đứng trên boong tàu trong màn đêm rất đẹp, nhưng cô không có lòng dạ để thưởng thức.
Sao anh lại ở đây? Lần trước Ôn Trị Nhĩ còn nói bây giờ gặp anh rất khó, nhưng lần này cô mới về nước chưa được nửa tháng đã gặp anh tận ba lần rồi!
Bám dai như đĩa. Cô nói thầm trong lòng.
Nhưng bên cạnh anh lại không có bạn gái nào đi cùng…
Người phụ nữ lần trước bước xuống xe của anh đâu?
Nhảy xong một bài, Tần Hủ bị bố Tần gọi đi, đúng lúc Ôn Thư Du không còn tâm trạng để nhảy nữa, thế là trực tiếp tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện với vài người bạn trong giới.
“Hôm nay Gia Ninh có hứng thế hả? Tớ thấy cậu ấy nhảy mấy bài rồi, mỗi lần nhảy lại đổi một bạn nam khác”. Dụ Sở thuận miệng hỏi.
“Đúng vậy”. Ôn Thư Du nói đùa đáp: “Bận đến nỗi không có thời gian nói chuyện với chúng ta”.
Trong lúc nói chuyện có rất nhiều người đến mời khiêu vũ, người đứng trước mặt Ôn Thư Du niềm nở mời cô khiêu vũ nhiều nhất, nhưng đều bị cô lần lượt từ chối.
Dụ Sở cười hỏi: “Sao cậu không đi đi? Tớ thấy trong buổi tiệc ai nấy cũng muốn nhảy với cậu, khó khăn lắm những người này mới lấy hết can đảm qua đây, cuối cùng cậu lại không cho người ta cơ hội gì cả”.
“Không có tâm trạng”. Ôn Thư Du hờ hững đáp lại, sau đó lại rủ mắt uống rượu. Đây là rượu Ôn Lãng Dật tự tay chọn cho cô, anh ấy nói là nồng độ thấp rất khó say.
“Được rồi”. Dụ Sở bật cười, không hề nể nang chút nào vạch trần cô: “Tớ cũng đâu phải lần đầu quen biết cậu, còn không biết tiêu chuẩn của cậu cao sao?”
“Suỵt”. Ôn Thư Du giơ ngón trỏ đặt lên môi, chớp mắt nói: “Biết rồi thì đừng nói toạc ra”.
Vừa dứt lời, mọi người bật cười thành tiếng.
“Có hai anh trai của cậu ở đây, tiêu chuẩn không cao cũng khó”. Có người nói: “Nhưng trong cả buổi tiệc này không có người đàn ông nào có thể mời cậu nhảy bài thứ hai sao?”.
“Để tớ nghĩ thử xem ai có khả năng này”. Dụ Sở cau mày suy nghĩ, ở đây còn có ai?
Đúng rồi! Bỗng nhiên cô ấy nhớ ra một cái tên, buột miệng hỏi: “Vậy Lương Yến Tân thì sao? Nếu Lương Yến Tân đến mời cậu khiêu vũ, cậu có đồng ý không?”
Vừa dứt lời, Dụ Sở lập tức hối hận.
Bởi vì người cô ấy vừa nhắc đến không biết từ đâu bước đến, chỉ cách bọn họ một hai mét!
Tiêu rồi tiêu rồi, vẻ Dụ Sở cứng đờ, lần này chắc chắn bị nghe thấy rồi!
Cô vừa định nhắc nhở, đã nghe thấy Ôn Thư Du quay lưng về phía người đàn ông trả lời.
“Lương Yến Tân?”. Ôn Thư Du mím môi, sau đó khẽ nhếch lên, cô hất cằm lơ đễnh nói: “Phải để người ta đến mời thử xem đã”.