Editor: Mạc
“Lương thiếu, anh còn có gì muốn dặn dò không?”.
Vừa dứt lời, cửa kính xe đằng sau đã từ từ hạ xuống.
Ôn Thư Du cứng đờ người.
Cửa xe hạ xuống dần làm lộ ra khuôn mặt của người đàn ông.
Đầu tiên là mái tóc đen lộ ra mép tóc đẹp đẽ như ẩn như hiện, rồi đến đôi mắt thâm thúy hơi hẹp và chiếc mũi cao thẳng, cuối cùng là đôi môi mỏng và cằm.
Anh chống một tay lên thái dương, hơi đăm chiêu nhìn chằm chằm vào cô.
Ôn Thư Du kìm lòng không đặng mà nuốt nước bọt, lắp ba lắp bắp nói: “Em tưởng, em tưởng anh không đến đây”.
Anh hừ nhẹ, giọng điệu mang vẻ lười biếng: “Làm chuyện xấu bị anh bắt được à”.
“Không phải như vậy”. Cô nhanh chóng phủ nhận, kìm nén vẻ mặt xấu hổ rồi nói với Tần Hủ sắc mặt khó phân: “Cậu vào trước đi”.
Trong giọng nói hàm chứa ý khẩn cầu.
Tần Hủ hơi khó chịu: “Anh ta là ai?”.
“Anh trai tôi”. Ôn Thư Du thuận miệng nói dối rồi thúc giục: “Cậu mau vào nhanh đi, mình không muốn bị mắng đâu”.
Câu hỏi bị ngắt lời nhưng dù sao vẫn phải kính nể phụ huynh, sắc mặt Trần Hủ trắng đỏ đan xen, cuối cùng đanh giọng nói: “Xin lỗi”.
Nói rồi cậu ta xoay người rời đi như không có chuyện gì xảy ra, đồng thời cố gắng thẳng lưng, giữ lại chút tự tôn và áy náy còn sót lại.
Rất nhanh, bóng dáng thiếu niên đã biến mất ở ngã rẽ.
“Ai mắng?”. Tiếng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến từ phía sau.
Ôn Thư Du cẩn thận dời tầm mắt, yếu ớt nói: “Em lừa cậu ấy đấy, cũng không phải có ý muốn nói anh thường xuyên mắng người ta đâu”.
Ánh sáng đèn đường rọi xuống người thiếu nữ, bao phủ tay chân thon thả và bả vai nhỏ nhắn, phác họa đường cong bên một nửa khuôn mặt non nớt của cô.
Giống như tinh linh trên ti vi thoát ra ngoài, không màng thế sự, tách biệt khỏi thế giới xung quanh.
Lương Yến Tân vốn mang cơn bực dọc khi vừa thoát khỏi buổi tiệc xã giao không hiểu sao đã bình tĩnh lại, anh hơi lùi về phía sau, tháo lỏng cà vạt: “Lại muốn anh bao che gì nữa đây – chuyện em yêu sớm với đứa trẻ nhà khác?”.
“Cậu ấy thổ lộ, nhưng em không hề đồng ý!”. Sau khi vội vã lên giọng phản bác, Ôn Thư Du không nhịn được mà siết tay lại, không yên tâm mà quan sát sắc mặt của người đàn ông.
Cô biết vì sao mình lại cố ý nhấn mạnh hai chữ “thổ lộ”.
“À”. Anh từ từ nhắm hai mắt lại, vuốt cảm, trông hơi uể oải, nhưng thần sắc giữa hai đôi mày có vẻ như đang vừa lòng với câu trả lời của cô.
Ôn Thư Du hơi cong môi, nhờ tay vịn che khuất động tác của mình.
“Vào đi”. Anh thản nhiên nói.
Cô lên tiếng đáp lời, trước khi xoay người còn không nhịn được mà nói: “Ngày mai trại hè sẽ kết thúc, buổi sáng sẽ khởi hành trở về”.
Anh trợn mắt, trong khoảnh khắc, đôi mắt ẩn trong bóng đêm mang vẻ lười nhác mơ hồ.
“Vết thương ở chân đã ổn chưa?”.
“Ổn rồi ạ, bây giờ không cần nạng vẫn đi được. Vết trầy trên da cũng đã kết vảy, chỉ cần mặc váy dài là có thể che được, nếu che không được thì chỉ cần nói là không cẩn thận bị xước nhẹ là được rồi”. Cô như cây đậu nhỏ ngoan ngoãn nói một tràng.
Anh cười nhẹ một tiếng.
Không biết có phải do bóng đêm và mặt nạ che khuất hay không, Ôn Thư Du bỗng thốt lên hỏi: “Anh cười gì chứ?”
“Cẩn thận đừng để anh của em phát hiện”. Anh không trả lời câu hỏi của cô, “Nếu không anh sẽ tìm em tính sổ”.
Khuôn mặt cô nóng bừng lên, lúng ta lúng túng nói: “Em biết rồi”.
“Đêm nay cũng đừng nên khiêu vũ. Mấy đứa nhóc này thì biết gì mà nhảy nhót”.
Nói xong, anh lười biếng khoát tay, tài xế hiểu ý ngồi về ghế lái, cửa kính xe dần nâng lên cho đến khi không còn nhìn được người bên trong.
Thân xe màu đen chậm rãi hòa cùng bóng đêm, rất nhanh đã tăng tốc rồi biến mất ở khúc cua.
Ôn Thư Du đứng yên tại chỗ, xuất thần nhìn về hướng chiếc xe dần đi xa.
Bỗng nhiên cô cúi đầu nhìn chiếc váy trên người mình – đây là chiếc váy được chọn lựa tỉ mỉ trong tủ quần áo trước khi đến đây, liệu anh ấy sẽ nghĩ gì khi thấy cô trong dáng vẻ này?
Ảo tưởng miên man rồi quay lại hiện thực, cô khẽ thở dài mang theo cảm giác mất mát.
Đúng vậy, khiêu vũ cùng những người đó chẳng có nghĩa lý gì. Thứ cô muốn… là được khiêu vũ cùng anh, lại chẳng biết nguyện vọng này có cơ hội được thực hiện không.
…
Sáng sớm hôm sau, tất cả học sinh tham gia trại hè cùng nhau trở về.
Sau chuyến bay dài hai tiếng từ thành phố Vân đến Đình Thành, mọi người chia nhau ra ở sân bay.
“Thư Du, Gia Ninh”. Thi Tình đang kéo hành lý đi ra bỗng nhiên nói: “Hay là chúng ta trao đổi cách thức liên lạc đi?”.
“Được”.
Tống Gia Ninh đưa điện thoại ra trước, nhìn sang chỗ trống bên cạnh Ôn Thư Du, trùng hợp thoáng qua hình bóng Tần Hủ im lặng rời đi.
Cô yên lặng dời tầm mắt.
Sau khi đưa vào ghi chú, Thi Tình mỉm cười: “Có thể quen được các cậu là niềm vui bất ngờ ở trại hè lần này, sau này vẫn liên lạc nhé, hy vọng có thể gặp lại”.
Chờ hai người đi xa, nụ cười trên mặt Thi Tình biến mất, sau lúc sau lại cười rộ lên, đường cong khóe môi tràn ra vẻ ác ý và hả hê.
“Trại hè lần này quả thật đã đem lại cho tôi rất nhiều niềm vui bất ngờ”.
Sau khi tự lầm bầm, cô ta kéo hành lý đi về hướng ngược lại, nghĩ đến bí mật vô tình nghe được kia, tâm tình sung sướng khiến bước chân cũng ngày càng nhẹ bẫng.
Về đến nhà, Ôn Thư Du cảm thấy mọi thứ cứ như một giấc mơ.
Cô vừa cảm thấy hình như mình đã rời nhà rất lâu, lại vừa cảm thấy mọi chuyện chỉ mới như ngày hôm qua, bảy ngày vừa qua thật sự như một giấc mơ.
Tuy ngắn nhưng rất đẹp, còn ẩn giấu cả bí mật cô chẳng thể nói thành lời.
“Miên Miên!”.
Cô bỗng hoàn hồn: “Đến đây đến đây”.
Sợ đụng đến vết thương ở mắt cá chân nên cô không dám chạy, nhưng khi đi cũng không có gì khác thường.
Ôn Trị Nhĩ thay cô kéo hành lý đứng trước cửa, ý bảo cô vào trước.
Ôn Thư Du không nghi ngờ gì mà đẩy cánh cửa đã mở sẵn, vốn chỉ đang khép hờ.
Giây tiếp theo-
“Chào mừng bảo bối Miên Miên của chúng ta về nhà”.
“Chúc mừng trại hè đã kết thúc trọn vẹn!”.
Pháo dây bắn tung tóe, những quả bóng màu tím hồng lơ lửng khắp phòng khách, Ôn Dược đội mũ sừng có quả bông, cùng Triệu Đường Như mở toang tấm băng rôn.
Trên đó ghi sáu chữ to bự một cách khoa trương: “Chào mừng bảo bối về nhà!”.
Ôn Thư Du hoảng sợ, sau đó bị sự khoa trương này làm tức cười, ngay lập tức vui vẻ chạy chậm qua: “Bố!”.
Ôn Dược vội vàng buông tấm băng rôn xuống, ôm lấy con gái nhỏ cười tít mắt, chiếc mũ ngu ngốc trên đầu chúc xuống dưới.
“Ầy”. Triệu Đường Như chua xót thở dài: “Có bố là quên mẹ ngay”.
“Nào có!”. Ôn Thư Du quay sang ôm mẹ, còn ngửa đầu hôn một cái lên mặt Triệu Đường Như.
Tiếng ai oán của Ôn Trị Nhĩ vang lên đằng sau: “Miên Miên…”.
“Mọi người muốn cắt con thành 4 lát như cánh hoa à!”. Ôn Thư Du dở khóc dở cười.
Ôn Lãng Dật túm áo Ôn Trị Nhĩ, ngăn anh tiến lên: “Tất cả mọi người đều rất nhớ em”.
“Đúng vậy, mấy hôm nay em không ở nhà khiến ai cũng không quen, bố và mẹ con mỗi tối cũng ngủ không ngon”
“Không phải ngày nào con cũng gọi điện cho mọi người à”. Ôn Thư Du chột dạ nói.
“Nói đến chuyện gọi điện thoại!”. Sắc mặt Ôn Trị Nhĩ như sắp xong đời: “Ôn Lãng Dật rất gian xảo, vậy mà lại cố ý tách anh ra, chiếm mất thời gian nói chuyện của anh và em”.
Ôn Lãng Dật mỉm cười: “Chỉ có thể tự trách mình quá ngốc thôi”.
Ôn Thư Du nhanh chóng chạy đến giữa hai người, hay tay ôm tay hai người lay lay làm nũng: “Đừng cãi nhau, em về rồi mà, đừng so đo chuyện trước đó nữa”.
Ôn Lăng Dật sờ đầu cô: “Ngoan, tắm rồi xuống ăn cơm, hôm nay đầu bếp toàn làm món em thích đó”
“Nói lãng sang chuyện khác là hành vi che dấu phạm tội”. Nhìn bước chân nhẹ nhàng của cô, Ôn Trị Nhĩ liếc xéo Ôn Lãng Dật, thoải mái hừ lạnh.
“Bố à, đừng vứt mấy quả bóng đó nhé”. Ôn Thư Du đến cạnh cầu thang, không quên dặn dò: “Con muốn đặt ở phòng con”
“Được, lát nữa bố bảo anh con chuyển lên”.
Đến khi cô tắm xong, Ôn Trị Nhĩ đã gõ cửa phòng đưa bóng đến. Những quả bóng được buộc với nhau thành một chùm to, anh vừa thả lỏng tay thì nó đã bay lên đến tận trận nhà.
Ôn Thư Du hoan hô một tiếng, vươn tay nắm lấy dây, nhất thời chùm bóng lay động như gợn sóng.
“Á, anh hai”. Bỗng nhiên nhớ tới gì đó, Ôn Thư Du gọi anh lại: “Anh khoan đi đã, mau đến đây”
“Gì đấy, giấu giấu giếm giếm”. Ôn Trị Nhĩ đi đến.
Cô nhìn sang, nhỏ giọng nói: “Nửa tháng sau chẳng phải là sinh nhật bố à, anh định tặng quà gì thế?”
“Còn chưa nghĩ ra, em thì sao?”
“Em quyết định tặng cà vạt, nhưng mà em không biết phải chọn thế nào, ví dụ như đồ đính ở trên này nọ, phải là thứ có một không hai”. Ôn Thư Du khua tay múa chân vài cái rồi cười hì hì lấy lòng, nói: “Anh hai à…”
“Sao, em lại có ý nghĩ ranh ma nào hả?”
“Thì em không có cà vạt để tập luyện đó… Anh cho em mượn hai cái dùng đi”
“Em cứ chọn thoải mái, lát nữa anh để em qua lấy”. Ôn Trị Nhĩ nhéo mặt cô, đứng dậy nhắc nhở: “Xuống nhà ăn cơm, đồ ăn đã bày sẵn rồi”
“Biết rồi ạ”. Ôn Thư Du đáp.
Đợi anh đi rồi, ánh mắt cô chậm rãi liếc sang màn hình điện thoại.
Nhìn chằm chằm vài giây, cô “tạch tạch” bấm dãy số của người nọ, đánh một hàng chữ vào khung chat:
[Em che giấu rất giỏi, gia đình em vẫn chưa phát hiện.]
Gửi không?
Cần gửi không?
Ngón tay cô hơi rụt lại, có vẻ không yên lòng và căng thẳng.
Có gì ghê gớm đâu, gửi đi! Cùng lắm thì anh ấy không trả lời thôi.
Nghĩ vậy, cô cắn răng gửi tin nhắn, vừa gửi xong đã muốn hất văng điện thoại như củ khoai lang nóng.
Trong nháy mắt, trước khi điện thoại rời tay, màn hình điện thoại bỗng sáng lên.
[Ừ, tiếp tục phát huy.]
Aaaaaaaaa trả lời rồi trả lời rồi trả lời rồi!
Ôn Thư Du rất nhanh đã ôm điện thoại dán sát vào ngực, ngã xuống giường rồi nhân tiện ôm chăn cuốn vài vòng.
Không ngờ anh lại trả lời nhanh như vậy! Còn nói “tiếp tục phát huy”!
Cô cầm di động dời ra khỏi chăn, vừa bình ổn hơi thở và nhịp tim, vừa nhanh chóng trả lời “Vâng”, cộng thêm một biểu tượng mặt cười đáng yêu.
Lần này anh không trả lời nữa, nhưng cô vẫn thấy rất thỏa mãn.
Ôn Thư Du lại một lần nữa ôm điện thoại nằm xuống, ngửa ra thấy chùm bóng bay trôi nổi trên đầu, cả người cô cũng như cùng lơ lửng trên không với chúng.
Ừ thì… Cô rất dễ được thỏa mãn.
Vậy nên liệu cô có thể tham lam mà mong muốn thêm một nguyện vọng nữa không? Ví dụ như…
Ví dụ như trong buổi tiệc tối vào ngày sinh nhật bố nửa tháng sau, cô có thể khiêu vũ cùng anh.