Dịch: Phi Phi
Lần đầu tiên Khúc Vân Chu gặp Lộ Kinh Trì là tại một quán bar ở Anh.
Một người bạn thân thiết của cô tổ chức buổi tụ tập, cô nhàn rỗi nên cũng đến tham gia. Trong lúc buồn chán vô tình nâng ly rượu lên uống mấy ngụm, bất chợt ánh mắt cô đã va phải một người nào đó.
Hai ánh mắt tự nhiên giao nhau, đôi bên cùng dừng một lúc sau đó mới rời đi.
Vị rượu cay nồng bỗng nhiên trở nên vô vị nhàm chán.
Đôi khi, giữa nam và nữ chỉ cần một ánh mắt cũng có thể xác định mình có cảm thấy hứng thú với đối phương hay không, hoặc trong giây phút ngắn ngủi ấy có một loại từ trường phát ra hấp dẫn đôi bên.
Bất kể là sở thích giống nhau hay mục đích giống nhau.
Hay cả hai đều đúng.
Khúc Vân Chu lặng lẽ thưởng thức rượu trong miệng, chống mặt nở nụ cười.
Ngay khoảnh khắc ấy, ánh mắt ấy, cô biết người đàn ông kia có hứng thú với mình.
“A Chu, gần đây có hẹn hò ai không?”.
Bạn tốt huých bả vai của cô, nói: “Nếu không thì suy xét đến Benson hoặc Lục Mang, hôm nay hai người họ đều biết cậu cũng tham gia nên mới đến đó”.
Cô nhướng mắt lên hỏi: “Benson? Lục Mang? Mình chẳng có khái niệm nào về tên và mặt của họ cả”.
“Chính là hai người bên kia kìa”. Người bạn hất cằm, tùy ý chỉ sang bên kia.
Khúc Vân Chu nhìn theo hướng cô bạn chỉ, ánh mắt lướt qua những người qua đường râu ria, cuối cùng lại dường như vô tình dừng trên một người đàn ông.
Đối phương mặc quần áo màu đen, cổ áo mở hai cúc, anh ta đang nghe người bên cạnh nói chuyện, vẻ mặt thản nhiên cười như có như không.
Dường như trực giác mách bảo, anh ta vừa liếc mắt lên đã nhìn thấy cô.
“Thế nào?”. Cô bạn hỏi.
Cô chống mặt, bàn tay vuốt dọc theo miệng ly, khóe môi mỉm cười: “Không tồi”.
“Không tồi thì thử xem”.
Thử xem?
Được. Cô muốn.
Người đàn ông đang nhìn cô chằm chằm đột nhiên đứng dậy, bỏ lại người bạn bên cạnh rồi bước đến quầy bar. Anh từ tốn ngồi xuống chiếc ghế cao, một chân dài thẳng thắp hơi co lên cọ vào chân ghế.
Anh gọi thêm rượu, chẳng mấy chốc trước mắt đã có thêm hai chiếc ly, rượu bên trong phản chiếu ánh đèn ra vầng sáng hư ảo.
Khúc Vân Chu mỉm cười, thản nhiên cầm ly rượu trước mặt lên uống, không hề đứng dậy.
Cô bạn còn đang mắc trong hiểu lầm vừa rồi, “Cậu thấy ai được? Ánh mặt của họ quá rõ ràng, như hổ rình mồi, đang đợi đến ngồi trước mặt cậu đấy”.
“Bọn họ không tồi, nhưng không phải gu của mình”, cô lười biếng lắc đầu.
“Thế cậu thích mẫu người thế nào?”.
Mẫu người thế nào…
Cảm nhận được một ánh mắt nào đó đang nhìn mình chằm chằm, Khúc Vân Chu gõ lên miệng ly, phát ra một tiếng “Đinh” êm tai.
Cô thích kiểu đàn ông nhìn qua sẽ rất dễ nhận biết, vừa có vẻ đa tình lại vừa có vẻ lạnh bạc vô tình.
Cô đứng dậy đi ra ngoài.
“A Chu, đi đâu vậy?”.
“Đừng lo, mình đi toilet”.
Khúc Vân Chu cất bước đến quầy bar, sau đó lại đến không gian rộng rãi phía trước quầy, hay nói chính xác hơn là đến vị trí của người đàn ông đang nhìn cô không chớp mắt, cuối cùng biến mất trong một góc khuất.
Rất nhanh, mặt bàn của quầy bar chỉ còn lại hai ly rượu chưa hề vơi đi chút nào.
…
Xung quanh Khúc Vân Chu có rất nhiều kiểu người với rất nhiều tính cách khác nhau, bao gồm cả hai cô bạn thân nhất của cô. Quan niệm của hai cô bạn không giống nhau, cũng chẳng giống cô, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến sự hòa hợp khi họ ở cạnh nhau.
Bố mẹ ly hôn khi cô học cấp hai, một người ổn định lại gia đình, một người đã có bạn trai mới, có vẻ bọn họ còn rất hạnh phúc.
Cô thừa nhận hai hình thức này ít nhiều có ảnh hưởng đến mình, cộng thêm ảnh hưởng của môi trường nước ngoài khiến cô càng không quá tin tưởng, cũng không chấp nhận mạo hiểm tin tưởng quan hệ yêu đương “ổn định” hay “lâu dài”.
Trong mắt cô, thỏa mãn sở thích và trạng thái của mình mới là tốt nhất.
Cho nên cô vừa lòng Lộ Kinh Trì cũng vì nguyên nhân như vậy.
Tình một đêm chỉ do xúc động, hơn nữa nó là kết quả của sự kích động cực độ, có lẽ là vì mọi mặt của người đàn ông này đều thỏa mãn kỳ vọng cao nhất về yêu cầu thẩm mỹ và sở thích của cô.
Trước kia, loại tình huống như thế này tuyệt đối không thể xảy ra.
Thế nhưng đêm đó đã xảy ra như vậy.
Để làm bạn giường, Lộ Kinh Trì hiển nhiên vô cùng đủ tư cách.
Bọn họ cho nhau khoảng cách lẫn tự do tuyệt đối. Nếu Lộ Kinh Trì không ở Anh hoặc cô không ở trong nước thì bọn họ cũng rất ít liên lạc. Nhưng chỉ cần có cơ hội gặp mặt thì khẳng định anh rất “đủ” nhiệt tình.
Sự hấp dẫn giữa nam nữ trong lúc đó có vị trí không thể lay chuyển. Lộ Kinh Trì ăn mặc chỉnh tề đứng ngoài cửa, mặc dù cửa vừa đóng, người đàn ông thường sẽ kích động quá trớn… khiến cô không ăn không tiêu, nhưng tổng thể hai người ở chung vẫn rất hòa hợp.
Khúc Vân Chu định nghĩa quan hệ của bọn họ là “đối tượng hẹn hò cố định”. Ngay từ đầu cô đã vạch rõ ràng: thỏa mãn nhu cầu, phải giữ vững quan điểm trong lúc mối quan hệ được duy trì, sau khi kết thúc đường ai nấy đi, vẫn có thể coi như người quen cũ.
Lần đó, khi nghe cô nói xong, Lộ Kinh Trì không nhịn nổi cười: “Em còn bình tĩnh hơn anh”.
Cô thuận miệng nói: “Quá khen”.
Điều cô không hề đề cập đến chính là đây là lần đầu tiên cô trải nghiệm quan hệ “bạn giường hẹn hò cố định” này. Kết quả, cô thực sự cảm thấy nó không tệ lắm, thậm chí đã vượt ngoài sự mong đợi của cô.
Khúc Vân Chu cho rằng mối quan hệ này sẽ được duy trì cho đến khi hai bên cảm thấy mệt mỏi, chán ghét rồi sẽ tự động kết thúc.
Nhưng mọi chuyện lại lệch khỏi quỹ đạo mà cô đã nghĩ.
Có lẽ là do sói ăn thịt lâu ngày nên bắt đầu bộc lộ dục vọng chiếm hữu, muốn chiếm giữ vùng lãnh thổ cho riêng mình.
…
Khúc Vân Chu đi một mình về căn hộ của mình. Ban đầu, mỗi lần Lộ Kinh Trì đến anh đều sẽ đưa cô về chỗ anh ở, nhưng sau này lại phát hiện cô không chịu thỏa hiệp nên quyết định bám rễ ở chỗ cô.
Hai người sẽ trải qua thời gian cuối tuần như những cặp đôi khác, mặc dù phần lớn thời gian Khúc Vân Chu đều phải tiêu hao quá nhiều thể lực.
Thời gian rảnh còn lại, hai người uống rượu, nấu ăn cùng nhau ngay tại căn hộ, sau đó cùng nhau xem phim điện ảnh. Nhưng thời gian của cả hai đôi khi cũng không khớp với nhau như vậy, có lúc cô sẽ bận học, có lúc Lộ Kinh Trị cũng phải bận công việc kinh doanh ở Anh.
Sau đó, không biết bắt đầu từ bao giờ, Khúc Vân Chu dần dần phát hiện gì đó không đúng.
“Sao em cứ cảm thấy gần đây anh hơi rảnh?” Cô buồn ngủ thì thào nói: “Anh đã ở chỗ em gần ba ngày rồi, trừ đi siêu thị giúp em thì chẳng đi đâu cả”.
Ánh mắt Lộ Kinh Trì lay động nhưng sắc mặt lại không hề thay đổi: “Hạng mục đã đi vào quỹ đạo, đương nhiên sẽ không quá bận”.
Cô “Ưm” một tiếng liền ngủ say, hôm sau thấy anh ra ngoài đi xã giao bèn gạt nghi ngờ tối qua ra sau đầu.
Nhưng có một lần Lộ Kinh Trì đi rồi, cô xuống cửa hàng tiện lợi gần căn hộ mua chút đồ, vậy mà lại thấy xe của anh đậu trên con phố đối diện. Anh ngồi trong xe không biết đang làm gì, không lái xe đi mà cũng chẳng đợi ai.
Khúc Vân Chu cụp mi, đi đường vòng đến cửa hàng tiện lợi.
Cô cũng không hỏi thêm về chuyện đó.
Một ngày cuối tuần, Khúc Vân Chu nhờ bạn cùng lớp giúp đỡ chuyển đồ vật gì đó sang, không ngờ đối phương mới sáng sớm đã ấn chuông. Cô vội vàng rời khỏi vòng tay Lộ Kinh Trì, mặc nhanh quần áo, chỉnh lại đầu tóc, thờ ơ không trả lời câu hỏi hờn giận của người đàn ông phía sau.
Kết quả, cửa vừa mở ra, người đến là Benson đã từng gặp ở buổi tụ tập lần trước.
“Sao lại là anh?”. Khúc Vân Chu khó tránh khỏi xấu hổ, mặc dù cô đã chỉnh trang lại mặt mày nhưng dù sao cũng vừa mới thức dậy.
“Kayla bận đột xuất, đúng lúc gặp bạn của tôi, bạn của tôi lại nằng nặc đòi tôi giúp”. Benson nhanh chóng giải thích.
Nói đến đây, Khúc Vân Chu dĩ nhiên đã hiểu được, quần chúng tò mò muốn nối dây tơ hồng nên mới để Benson làm chân chạy vặt.
“Cảm ơn…”.
“Ai đến thế?”. Phía sau đột nhiên vang lên giọng nói trầm sâu của người đàn ông. Cô sửng sốt, quay đầu lại đã thấy Lộ Kinh Trì chỉ quấn một chiếc khăn tắm đi ra.
Mái tóc đen rối bời, chỉ một mảnh vải che nửa thân dưới không đủ để che mất những vết cắn, vết cào trên ngực. Cuối cùng, anh đứng phía sau cô, dục vọng chiếm hữu thúc đẩy anh ôm cô vào trong ngực.
“Em yêu, sao không giới thiệu một chút?”. Anh cúi đầu hôn lên má cô, rủ mắt không thèm nhìn người đàn ông mới xuất hiện trước cửa.
Khúc Vân Chu thở dài trong lòng, nhưng ngoài mặt chỉ còn cách cười gượng với Benson: “Cảm ơn, làm phiền anh”.
“… Không phiền, tôi lái xe, tiện đường”. Sắc mặt của Benson vô cùng phức tạp, nói xong liền quay ngoắt đi thẳng.
Lộ Kinh Trì tiếp tục hôn lên mặt cô, sau đó một tay chống lên tường, cúi xuống cắn vành tai cô, tâm tình vừa có vẻ không tốt nhưng đâu đó ẩn hiện dáng vẻ rất sung sướng.
“Anh đột nhiên đi ra làm gì, thấy em chưa đủ xấu hổ à?”. Cô nắm bàn tay anh đang đặt ngang hông mình.
Hôn chưa được mấy cái, anh dùng một tay ôm cô đi về phòng, nhưng câu hỏi của cô anh vẫn còn bỏ ngỏ.
Khúc Vân Chu cũng không truy hỏi nữa.
Nửa buổi sáng đã trôi qua như vậy. Sau khi kết thúc, anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng chống cằm của mình trên đỉnh đầu cô.
Cô ghé lên ngực anh một lúc lâu.
Hơi thở dần ổn định, nhịp tim dần vững vàng, ngay cả hơi nóng trên thân thể cũng dần dần biến mất.
Vóc dáng của người đàn ông rất đẹp, thịt và các múi cơ rất rắn chắc, nằm sấp trên người anh cũng cảm thấy rất thoải mái, lần nào cũng khiến cô buồn ngủ.
Khúc Vân Chu từ từ nhắm nghiền hai mắt, dáng vẻ đã gần ngủ say, chỉ có hai hàng mi vẫn rung rinh đều đặn chứng minh cô vẫn còn thức.
Bỗng nhiên, cô nhẹ giọng cất tiếng nói: “Lộ Kinh Trì, chúng ta kết thúc đi”.