“Đang nghĩ gì thế? Đờ người ra vậy”.
“Hả?”. Tống Gia Ninh giật mình, rời mắt khỏi rặng mây ngoài cửa sổ, “… không nghĩ gì, chỉ đang ngẩn người thôi”.
Ôn Thư Du đưa cho cô một bên tai nghe, “Cho cậu”.
Cô đưa tay nhận lấy rồi nhét vào một bên tai, âm thanh trong bộ phim điện ảnh vang lên.
Chuyến bay vẫn tiếp diễn, bên tai là tiếng nói của nhân vật trong phim. Tống Gia Ninh nhìn chằm chằm hình ảnh trên màn hình một lúc, không khỏi lại thất thần.
Mấy ngày nay cô luôn nhớ đến chuyện ở buổi đấu giá đêm đó, đương nhiên, đây cũng là lý do khiến cô trốn tránh Ôn Lãng Dật.
Đêm ấy hai người lấy nhầm ly rượu của nhau, cô uống ly của Ôn Lãng Dật, còn anh dù phát hiện ra cũng không lên tiếng, thậm chí còn xóa dấu son của cô trên vành ly rồi uống cạn sạch rượu bên trong.
Trong khoảnh khắc chớp nhoáng, cô chợt nhớ đến lúc anh chủ động hôn cô vào đêm cô say rượu.
Khi cô ngây người nhìn đối phương, người đàn ông cũng nhướng mày nhìn cô, ánh mắt hàm chứa ý tứ nào đó.
Trái tim loạn nhịp, cô không biết nên nhìn đi đâu, tựa như cũng không thể rời mắt khỏi anh.
Cho đến khi Ôn Trị Nhĩ nói chuyện cô mới sực tỉnh về thực tại, ra vẻ bình tĩnh áp chế nhịp tim đang đập mạnh như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
“Đột nhiên nhớ ra, hình như anh đặt ly của hai người sai vị trí rồi thì phải?”. Ôn Trị Nhĩ thuận miệng hỏi.
Tống Gia Ninh căng thẳng không nói nên lời.
Ôn Lãng Dật thản nhiên đáp: “Anh đổi lại rồi”.
Cô sửng sốt, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, biểu cảm rất khó tin.
Xưa nay cô luôn coi Ôn Lãng Dật là một người “anh trai” nghiêm khắc, mặc dù giữa bọn họ chỉ có một sự kết nối là Ôn Thư Du. Trong nhận thức của cô, đối phương là một người hiền hòa, lịch thiệp và biết kiềm chế.
Cho nên trước tình huống hiện tại, cô không biết nên nói ra sao… không ngờ anh còn có một mặt như vậy, càng không biết nguyên nhân của hành động này.
Cô cũng không thể nghĩ sâu hơn.
Vẫn nên lảng tránh anh thì tốt hơn. Ôm suy nghĩ ấy nên sau buổi đấu gía, cô cố gắng tránh những lần gặp mặt anh, dự định về sau mỗi lần gặp anh sẽ “đi đường vòng”, để chuyện này lặng lẽ trôi vào quá khứ.
Tống Gia Ninh nhìn rặng mây ngoài cửa sổ, lặng lẽ thở dài một tiếng,
…
Một học kỳ chớp mắt đã trôi qua.
“Gia Ninh, cùng về không?”. Ôn Thư Du buông nĩa xuống, nâng cốc lên uống một ngụm nước chanh, vừa cười vừa nói: “Dạo này các anh mình bận không đến đây, cho nên lần này anh hai nhận làm tài xế cho bọn mình”.
Tống Gia Ninh dừng miệng, từ từ nuốt hết đồ ăn trong miệng, hỏi vu vơ: “Anh cậu lại làm tài xế miễn phí hả?”.
“Đúng thế. Anh ấy sẽ đến sân bay chờ chúng mình, sau đó sẽ đưa cậu về, không cần đến tài xế nhà cậu đâu”.
“… Mình cũng muốn đi cùng với cậu, nhưng mà câu lạc bộ có chuyện nên cuối học kỳ sẽ phải ở thêm vài ngày, vẫn chưa xác định thời gian cụ thể”.
Ôn Thư Du thở dài, “Bận như vậy à”.
“Mình cũng hết cách, đã gia nhập thì phải làm thôi”, Tống Gia Ninh cười đáp.
“Đành vậy”.
“Chẳng phải A Chu luôn miệng bảo chúng mình đến Lâm Thành chơi à? Cậu có thể về cùng cậu ấy trước, ở Lâm Thành chơi vài ngày rồi hãy về Đình Thành”.
Ôn Thư Du chống cằm, nghĩ đến đề nghị của Tần Hủ cũng trùng hợp ở đó, trong lòng cũng có chút dao động.
Cuối cùng, một người tiếp tục ở lại Anh, một người cùng Khúc Vân Chu trở về Lâm Thành. Nhưng hai người chưa từng nghĩ kỳ nghỉ lần này sẽ có nhiều “biến cố” như vậy.
Sau khi biết chuyện về Lương Yến Tân, Tống Gia Ninh làm xong chuyện ở câu lạc bộ đã thu dọn chút hành lý đơn giản rồi về nước. Cô biết, mặc dù ngoài miệng Ôn Thư Du nói không để ý nhưng thực tế vẫn chưa từng chính thức buông bỏ.
Bất kể là xấu hổ hay yêu thích, ít nhiều vẫn khiến cô ấy để tâm đến người đàn ông đó.
Nhưng hiện tại Ôn Thư Du không nói, cô cũng chỉ yên lặng quan sát. Vào những thời điểm cần thiết, cô có thể ủng hộ, góp ý hoặc khích lệ cô bạn thân.
Thế rồi cô nhanh chóng nhận ra, đừng nói đến việc góp ý cho Ôn Thư Du, chuyện của chính bản thân cô cũng chưa đâu vào đâu.
Đối diện với lời thỉnh cầu “giúp đỡ”, Tống Gia Ninh lại ngốc thêm một lần, chỉ khác là lần này cô chọn làm bạn đồng hành của Ôn Trị Nhĩ đi dự tiệc. Suốt buổi tiệc, dưới ánh mắt của người đàn ông nào đó, cô không chỉ khiêu vũ cùng Ôn Trị Nhĩ mà còn nhận lời mời khiêu vũ với vài người khác.
Cô thừa nhận mình không hề cố ý.
Nhưng cô không ngờ Ôn Lãng Dật sẽ bảo phục vụ đưa rượu đến cho cô và Ôn Thư Du, còn dặn dò “uống sâm panh không dễ say”.
Cô luôn cảm thấy anh đang ám chỉ điều gì, nhưng chuyện đã qua lâu như vậy, chắc không phải đâu.
Có lẽ bản thân cô suy nghĩ nhiều rồi.
…
Suốt buổi tiệc, Thi Tình trở thành trò cười cho tất cả mọi người.
Nhìn thấy Ôn Thư Du và Lương Yến Tân sánh đôi đi vào phòng thay quần áo trên du thuyền, Tống Gia Ninh giả vờ mắt điếc tai ngơ trước những lời bàn tán về “hành động vĩ đại” của mình.
Cô vừa bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên đã chạm mắt với người nào đó.
Trong bóng đêm, ánh mắt người đàn ông sâu thẳm, khó phân biệt được vui hay giận.
Tống Gia Ninh căng thẳng, bâng quơ chuyển ánh mắt đi nơi khác. Đến tận khi quay lưng về phía Ôn Lãng Dật, cô vẫn lờ mờ cảm giác được anh đang nhìn mình.
Tâm trạng có phần bất an, cô lập tức đến phòng trang điểm, nhân tiện dặm lại lớp phấn, vừa vặn có thể yên tĩnh một lúc.
Lúc trang điểm hôm nay, cô cố ý tránh dùng màu son đỏ mình thích nhất khi tham gia yến tiệc, trái lại cô chọn màu son đỏ pha nâu đất nhạt. Vừa rồi khi uống rượu, cô nhìn thấy vành ly không lưu lại dấu son, trong lòng cảm thấy may mắn vì lựa chọn của mình.
Tống Gia Ninh chỉnh lại tóc, dặm thêm một lớp phấn, xong xuôi mới đẩy cửa bước ra ngoài.
Ra đến hành lang, cô nhìn thấy người đàn ông đứng cách đó mấy bước. Trái tim đột nhiên nhảy dựng lên, cảm giác chột dạ nhanh chóng qua đi, cô nở một nụ cười có phần gượng gạo: “… anh Lãng Dật”.
Nói xong, cô buông tay khỏi cánh cửa, cụp mi đi thẳng về phía trước, dáng vẻ tự nhiên nhất có thể.
Nhưng trong lòng cô thực sự rất căng thẳng.
Hành lang trên du thuyền trải thảm, chỉ có âm thanh ma sát rất nhẹ lên thảm khi bước đi.
Người đàn ông cao lớn đứng cách đó không xa vẫn không nhúc nhích, cho đến khi cô cất bước tiến lại gần anh mới cử động.
Anh rút tay khỏi túi quần, cất bước chậm rãi về phía trước.
Tống Gia Ninh vội vàng cụp mắt không dám nhìn.
Khoảng cách giữa hai người ngày càng ngắn, hai mét… một mét…
Đến khi chuẩn bị lướt qua nhau.
Cánh tay cô đột nhiên bị người đàn ông đưa tay nắm chặt.
Tống Gia Ninh nghẹt thở, phản ứng đầu tiên không phải là rụt tay về mà ngây người tại chỗ, không dám ngẩng đầu.
“… Anh Lãng Dật… anh…”.
Lòng bàn tay người đàn ông rất ấm, xoa dịu làn da mát lạnh của cô.
Anh đột nhiên thả lỏng một chút, nhưng chỉ để điều chỉnh lại góc độ, sau đó lại tiếp tục nắm chặt bàn tay cô.
Anh hỏi: “Sợ anh sao?”.
Đầu óc Tống Gia Ninh hoàn toàn trống rỗng, dùng giọng điệu mờ mịt vô tội trả lời anh: “Không có”.
Ôn Lãng Dật mỉm cười: “Lại giả ngốc”.
“Anh Lãng Dật…”.
“Anh đáng sợ lắm à?”.
Anh nhìn xuống đôi mi run rẩy của cô, trong đầu tràn ngập hình ảnh cô nói cười với người khác, bàn tay cô đặt trong tay người đàn ông khác, khiêu vũ với người không phải là anh.
“Em đối với anh xưa nay vẫn vậy mà”. Tống Gia Ninh khẳng định, ý định nhắc nhở anh, “Trước đây vẫn như vậy”.
Nhưng giờ đây, một nụ hôn đã khiến thái độ của Ôn Lãng Dật có phần…
Tóm lại, cô cảm thấy rất kỳ lạ, vi diệu, không biết nên đối mặt với chuyện này như thế nào.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh vì muốn tăng thêm sự tin cậy trong lời nói.
Nhưng chỉ nửa giây sau, cô lập tức rời mắt. Ánh sáng từ ngọn đèn pha lê ngoài hành lang rất chói mắt nhưng thứ khiến cô nghẹt thở lại chính là ánh mắt của người đàn ông.
Không phải là ánh mắt nhìn một cô bé như trước kia, hay nói đúng hơn, đó không phải là ánh mắt khi nhìn bạn của em gái mình.
Tống Gia Ninh hoảng hốt trong lòng, cố sức rụt tay lại: “Em phải ra ngoài trước. Anh Lãng Dật, anh không bận gì à?”.
Thời điểm cô gái trước mặt ngước mắt lên nhìn anh, Ôn Lãng Dật thoáng chút thất thần.
Sau tiệc trưởng thành hôm đó, anh chỉ biết có điều gì đó không ổn xảy ra với mình. Đó là lần đầu tiên anh dùng ánh mắt nhìn phụ nữ để nhìn cô, sau đó mọi chuyện đều đã thay đổi.
Những hình ảnh, lời nói khi anh đối xử với cô như em gái trong quá khứ, sau khoảnh khắc đó, tư vị đã hoàn toàn thay đổi.
Đối với thay đổi về “cách nhìn” này của mình, ban đầu anh không hề nghĩ nhiều, càng không mất công đánh giá xem nó tốt hay xấu, càng sẽ không tìm hiểu những thứ râu ria xung quanh.
Có vấn đề gì không khi một cô bé khá gần gũi bên cạnh mình đã trưởng thành, không còn là trẻ con nữa?
Không có.
Nhưng chú ý lần này đến lần khác, cuối cùng cũng khiến anh ý thức được điểm không thích hợp.
Ôn Lãng Dật hơi cúi đầu, anh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng kéo lại gần mình.
Tống Gia Ninh bất ngờ, cô vội vàng đưa tay chống lên cánh tay anh, không để hai người lại gần.
“Anh…”. Cô tròn mắt ngẩng đầu lên, lời còn lại tự động tiêu tan.
Lần đầu tiên hai người gần nhau như vậy, ít nhất là trong lúc đôi bên cùng tỉnh táo.
Vẻ ôn hòa lạnh nhạt của người đàn ông hoàn toàn biến mất.
Anh bình tĩnh nhìn cô vài giây, sau đó ánh mắt từ từ di chuyển xuống môi cô, nhận thấy Tống Gia Ninh mím môi theo bản năng.
Ông Lãng Dật nhìn làn môi màu đỏ nhạt của cô, không nói nên lời.
Anh muốn xác nhận một việc.
… Ánh mắt anh không kìm được dừng trên môi cô, chẳng hề quan tâm đêm nay nó có màu sắc như thế nào.