Em Chỉ Là Của Riêng Tôi

Chương 19: Bảo vệ



Tôi đang đau, đau rất nhiều, tôi không muốn mình yếu đuối như vậy, không muốn mình trở thành gánh nặng của bất cứ ai hết. Tôi muốn mình mạnh mẽ như ngày xưa, ngày mà anh hàng xóm luôn ân cần, dạy tôi từng động tác karate để bảo vệ mình. Nhớ lại ngày đó, tôi lại có thêm động lực để đánh trả lại ả Min. 

Ả đang nằm trên tôi, đang tát tôi, đang trà đạp tôi một cách không thương tiếc. Không chỉ vậy, ả còn sai người vứt toàn bộ sách vở của tôi, thứ mà tôi coi là quan trọng nhất bởi chỉ có nó thì tôi mới có thể trả thù. Nhưng bọn họ lại đang trà đạp nó, không coi trọng nó. Máu tôi dồn lên não nhanh chóng, không thể làm gì khác, tôi liền cố gắng với tay lên tóc ả mà giựt. Tôi giựt mạnh từng đợi một khiến ả đau diếng người mà ngừng lại việc tát tôi. Được dịp, tôi liền vươn mình mà áp đảo ả. Ả đang nằm dưới tôi, tình thế đã thay đổi rồi. Nhưng tôi cũng đã làm gì được ả đâu, mấy tên vệ sĩ của ả liền kéo người tôi dậy. Vậy là coi như công sức của tôi bị đổ sông đổ biển. Ả đứng dậy, tát tôi, giựt tóc tôi, và hơn hết, ả đang giẫm lên chân tôi, giẫm lên cái chân đau mới lành của tôi. Nó đang chảy máu, chảy rất nhiều, chảy nhiều đến mức mùi máu đang xộc vào mũi tôi, ghê tởm. Tôi yếu lòng rồi, tôi đau lắm rồi, tôi sợ con người ả lắm rồi. Ả hành hạ tôi không khác gì thú vậy, ả mặc cho mọi người trong lớp tôi gào thét mà vẫn đánh tôi. Và giờ đây, bộ não của tôi chỉ xuất hiện duy nhất hình ảnh của Khải. Tôi mong hắn đến thật nhanh, tôi mong hắn đến bảo vệ tôi mặc dù tôi biết điều đó khó có thể xảy ra. 

"Khải ơi! Giúp tôi với!"

[ Phố xá Hà Nội vẫn đông đúc như mọi khi, nhưng hôm nay, vào thời điểm này, mọi chiếc xe đều đang cố gắng tấp vào lề. Bởi không ai là chán sống cả, một chiếc xe mui trần vẫn đang lao đi với tốc độ chóng mặt. Ai nấy đều sợ cả, không chỉ sợ tốc độ của chiếc xe, mà còn sợ luôn cả người điều khiển chiếc xe ấy nữa. Anh đang tức giận vô cùng, anh sợ cô bị thương, sợ cô bị hãm hại. Bởi hơn ai hết, anh rất hiểu rõ con người Min. Cô ta là một loại người khó đoán nước đi nhất chỉ sau mẹ anh. Bất cứ là chuyện gì cô ta cũng có thể làm để đạt được mục đích. Anh sợ cô ta sẽ hãm hại cô vợ ngây thơ của anh.

*Kít*

Tiếng phanh xe kít lại kêu lên. Anh vội vã bước vào khuôn viên trường học. Tất cả mọi người đang chăm chú, rúm rít trước cửa lớp cô. Nhanh chân bước lại, anh hất tung mấy người đang lâu nhâu hóng chuyện.

- Min! Cô có dừng lại không? Cô muốn chết hả?

Đập vào mắt anh là khung cảnh đắng lòng. Cô đang bị tát tới tấp đến đỏ cả mặt, máu ở khoé môi cô đang rỉ dần theo từng cái tát. Tóc cô thì bị giựt tớt tung, rối xù. Anh xót, xót nhiều lắm. Anh đi như chạy tới chỗ cô, anh tung cước đá từng phát đau đớn vào lũ thuộc hạ của Min. Min bị anh tát một phát lật mặt ngay trước mắt mọi người. Vậy là coi như danh dự của một thiên kim tiểu thư coi như dập tắt. Anh đỡ cô, cả lũ bạn xúm lại hỏi han cô rối rít:

- Em có sao không? Tôi đưa em đi bệnh viện!- Khải lo lắng.

- Mày ổn chứ! Tao xin lỗi vì không làm được gì!- Linđa ăn năn.

- Cả tụi tôi nữa! Chúng tôi không làm được gì cả! Xin lỗi cậu nhiều nha Hà Vy!!- mấy đứa khác chen nhau.

...bla...bla...bla..

- Thôi! Mấy người cút mau!

Khải tức giận vô cùng khi cả lũ nhao nhao lên. Họ có định để anh đưa cô tới viện không hả!

- Thôi! Mọi người học đi! Tôi không sao đâu! Tôi tới bệnh viện sơ cứu là ok!- cô quay sang anh- Chúng ta đi thôi, anh à!

- Tôi thề là sẽ không để mấy người yên ổn đâu! Coi trừng tôi đó!

Anh để lại lời hăm doạ cho lũ hại cô. Anh bế bổng cô lên rồi đưa cô ra ngoài trước sự ngỡ ngàng của bao người trong trường. Họ không ngờ rằng anh lại quan tâm cô tới vậy, không ngờ anh lại đánh Min một phát đau đớn như vậy. Và hơn hết là họ không ngờ chỉ cần một cuộc gọi báo rằng cô đang hiểm nguy mà anh lại tức tốc lao đến nhanh như vậy. Mà họ cũng đang lo lắng cho Min, ngay sau cú tát như cú đấm của anh, Min như ngất đi vậy. Ả đang quần quại kêu rên vì 5 bàn tay hằn trên mặt mình. Chưa bao giờ Min thấy mình mất mặt như vậy. Không ngờ một người mà mình quen mấy năm trời lại lỡ lòng ra tay với mình vì một đứa nhà quê. Min bực, Min tức, Min đau. 

" Tôi thề sẽ không để cô yên đâu! Tôi sẽ bắt cô phải trả món nợ này! Tôi sẽ khiến không ai có thể yêu cô. Nếu mặt tôi có sẹo, tôi sẽ huỷ hoại dung nhan cô gấp mười lần! Cô cứ chờ tôi nha! Đồ nhà quê!"

Trong khi Min đang lẩm bẩm, Linđa nhanh nhảu nhấc máy gọi cho John. Cô báo cho anh mọi chuyện, từ việc Min đánh cô cho tới việc Khải đưa cô tới bện viện. Anh đang làm việc liền tức tốc gác hết mọi việc lại mà chạy tới bệnh viện. Anh đã hứa với bản thân rằng sẽ bảo vệ cô khi từ Mĩ về. Song, anh đã làm được gì cho cô đâu, mà còn hại cô nữa kìa. Anh thực tình đang lo lắng vô cùng! ]

Khải đưa tôi lên xe, rồi lái bay như tên đến bệnh viện. Đã mệt mà hắn lại cứ hỏi tôi liên miên:

- Em có sao không! Tôi xin lỗi vì đã không bảo vệ em cẩn thận, tôi là tên tồi mà!

- Thôi! Đây không phải là lỗi của anh. Chỉ là do Min, cô ta đã làm mọi chuyện trở lên rắc rối thôi! Mà cũng cảm ơn anh nhiều, nhờ có anh mà tôi cảm thấy ấm áp hơn, bớt sợ hơn! Cảm ơn anh!

*Kít*

Hắn vội vàng hãm phanh, quay sang tôi, nhìn tôi. Hả? Hắn đang làm gì thế này! Hắn hôn tôi ư? Sao hắn lại làm vậy? Nhưng tôi chẳng biết làm gì khác ngoài việc nghe theo tiếng gọi của trái tim. Tôi đáp lại sự ấm áp đó của hắn, hai chúng tôi đang hoà làm một. Chúng tôi như chìm đắm trong sự ngọt nhào của tình yêu!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv